Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 96: Chương 96




Quân lái xe thật nhanh đến nhà Diễm. Diễm vừa bị mệt, thần kinh ức chế, sợ hãi, phẫn nộ khiến Diễm phát điên, không ăn, không ngủ được, lại xẩy ra quá nhiều chuyện, cơ thể Diễm không còn chịu đựng được hơn nữa, Diễm lăn ra ốm.

Bà giúp việc mở cổng cho Quân, Quân lái xe vào sân, mặc dù Diễm dọa sẽ tự sát nếu như Quân đụng vào người Diễm thêm một lần nữa, nhưng nếu không đến chăm sóc Diễm, Quân không yên tâm, không thể ngồi yên.

Quân lo lắng hỏi Dì Hoa.

_Cô ấy sao rồi…??

_Cô chủ đang ngủ, cô ấy không chịu ăn gì cả…!!

_Còn ông Hải, sức khỏe của ông ấy không sao chứ…??

Dì Hoa thở dài.

_Ông ấy bây giờ rất giống một đứa trẻ, sau khi cho ông ấy ăn no, uống thuốc, ông ấy đi ngủ rồi…!!

Không hỏi gì thêm, Quân đi nhanh lên lầu, do biết phòng Diễm ở đâu nên Quân không quá khó khăn để tìm ra.

Diễm nằm im, mắt mở to nhìn lên trần nhà, không cần phải gào, hay sụt sịt, nức nở, nước mắt Diễm vẫn không ngừng chảy ra.

Nghe có tiếng mở cửa, tưởng Dì Hoa lên thăm mình. Diễm mệt mỏi nói.

_Cháu không sao đâu, Dì đi nghỉ ngơi đi…!!

Tiếng bước chân vẫn không ngừng lại, Diễm nói thêm.

_Cháu không sao thật mà, Dì đã mệt rồi, Dì nên đi nghỉ đi, cháu muốn ở một mình…!!

Quân ngồi xuống bên cạnh Diễm, Diễm giật mình sợ hãi vì mùi nước hoa này, Diễm dù có muốn quên cũng quên không được, thần kinh Diễm căng như dây đàn, người Diễm đông cứng, tay chân Diễm không còn sức sống nữa.

Diễm phẫn nộ.

_Anh đến đây làm gì, tôi đã nói là tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh, hay là anh muốn tôi chết anh mới vừa lòng….??

Quân quan tâm hỏi.

_Em không sao chứ, có cần anh đưa em đến gặp bác sĩ không…??

_Anh biến đi, anh làm ơn để cho tôi được yên, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh…!!

_Em đừng nổi nóng như thế sẽ không tốt cho sức khỏe của em đâu…!!

Diễm tức giận.

_Anh có biết vì ai mà tôi ra nông nỗi này không, chắc anh cũng hiểu vì anh mà tôi không còn niềm vui sống nữa, vì anh tôi không còn tin bất cứ điều gì nữa, phải chăng tôi nên chết đi đúng không…??

Nắm chặt lấy tay Diễm, Quân nói từng từ một.

_Anh tin là em sẽ không làm chuyện dại dột như thế, em không lo cho bố của em à, ông ấy bây giờ không thể tự chăm sóc được cho chính mình, chỉ cần ông ấy bị xúc động mạnh, ông ấy có thể ra đi bất cứ lúc nào, anh nghĩ một người con có hiếu như em sẽ không bỏ lại một mình bố em trên cõi đời này, nếu em chết ai sẽ chăm sóc bố em…??

_Anh đừng dọa tôi, cuộc sống của tôi, tôi muốn làm gì là việc của tôi.…!!

Không muốn ở chung một phòng với Quân, Diễm vùng dậy, rất nhanh, Quân đè Diễm nằm xuống.

_Em nghỉ ngơi đi, để anh bảo Dì Hoa nấu gì cho em ăn…!!

Diễm căm phẫn hét.

_Tôi đã bảo anh đi về, anh có nghe thấy không…??

Không nói gì, Quân đóng cửa phòng của Diễm lại, mặc Diễm đập cửa, kêu Quân mở cửa phòng cho Diễm đi. Bước xuống bếp, Quân hỏi Dì Hoa.

_Dì có nấu gì cho cô ấy không…??

Dì Hoa vui mừng.

_Có phải cô ấy muốn ăn gì đó đúng không, tôi có nấu cháo cho cô ấy…!!

Quân cười.

_Dì mau múc cháo cho cháu đi…!!

_Chờ Dì một chút…!!

Dì Hoa múc một bát cháo, bưng lên lầu. Quân mở cửa phòng của Diễm, thấy Diễm đang ngồi thu lu ở trên giường. Quân nói.

_Em ăn cháo đi…!!

Diễm hét.

_Tôi không muốn ăn…!!

Quân ép.

_Em có chắc là em không muốn ăn không…??

Diễm cáu giận đáp.

_Anh đi đi, đừng để tôi phải nhìn thấy anh nữa, tôi đã mệt mỏi và chán nản lắm rồi…!!

Cầm bát cháo, đưa trước mặt Diễm, Quân ra lệnh.

_Em ăn ngay đi…!!

_Tôi đã nói là tôi không muốn ăn…!!

Quân cười khẩy, múc một thìa cháo, nếm thử một miếng, Quân gật gù khen ngon. Diễm mai mỉa.

_Nếu ngon thì anh ăn hết đi, ăn xong anh có thể ra về…!!

Diễm định đi ra cửa, Quân lôi giật Diễm lại, Diễm chưa kịp kêu được tiếng nào, miệng Quân bịt kín miệng Diễm, cháo từ miệng Quân chuyển sang miệng Diễm. Mặt Diễm nóng bừng, chân tay run rẩy, Diễm đứng không còn vững nữa.

Lấy khăn lau miệng Diễm, Quân đe dọa.

_Nếu em không ăn, anh sẽ dùng cách này để bón cháo cho em, thế nào em có muốn ăn không…??

Hoảng sợ, Diễm kêu lên.

_Đồ xấu xa. Anh nên nhớ ở đây là nhà của tôi, anh đừng hòng dở trò bắt nạt tôi hay mong ép được tôi …!!

Đóng cửa, tút chìa khóa đút vào túi, Quân nhếch mép.

_Em có kêu lên cũng thế thôi, bố em đang ngủ say, bà giúp việc đã được anh dặn dò không được làm phiền chuyện riêng tư của hai chúng ta, ông quản gia lại không có nhà, em định nhờ ai cứu em, hay là em định gọi cho cảnh sát…!!

Nước mắt Diễm không ngừng chảy ra. Diễm căm phẫn gào to.

_Anh đúng là đồ độc ác, đồ xấu xa, tôi có làm gì anh đâu mà tại sao anh cứ phải dồn tôi vào đường cùng thì anh mới hài lòng…!!

Quân ra lệnh.

_Đừng nói lôi thôi nữa, em ăn cháo đi…!!

_Tôi không ăn…!!

_Vậy là em muốn tôi bón cho em ăn…!!

Quân cầm bát cháo lên, quá khiếp hãi, nhắm chặt hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, Diễm run rẩy nói.

_Đưa đây…!!

Quân cười.

_Nếu ngay từ đầu em đồng ý ăn có phải anh đỡ phải ép em không…??

Vừa ăn Diễm vừa khóc, cháo Dì Hoa nấu rất ngon, tuy nhiên miệng Diễm đắng chát, Diễm lại cảm tưởng Diễm đang ăn thuốc độc.

Quân biết mình quá đáng, biết mình tàn nhẫn nhưng ngoài cách đó ra, Quân không còn nghĩ được cách nào khác để được ở bên cạnh Diễm.

Vừa ăn được hai thìa cháo, cháo trong miệng Diễm như muốn trào cả ra, Diễm buông bát, Quân trầm giọng.

_Sao em không ăn nữa…??

_Tôi no rồi…!!

Cầm bát cháo, Quân nghiêm nét mặt.

_Nếu thế để tôi bón cho em ăn…!!

Quá tức, sức chịu đựng trong Diễm có giới hạn, Diễm hét với tất cả sức lực trong người.

_Tôi đã nói là tôi không muốn ăn, anh còn muốn ép tôi làm theo ý của anh đến bao giờ nữa…!!

_Anh muốn ép em cả đời, em nên chuẩn bị tinh thần đi…!!

Diễm thách thức Quân.

_Anh tưởng là tôi không có cách thoát khỏi anh sao, sau khi thu xếp hết mọi chuyện ở đây, tôi sẽ đi, để xem lúc đó anh làm gì được tôi…!!

Đặt bát cháo xuống bàn, ôm ngang eo Diễm, bàn tay sờ nhẹ lên môi Diễm. Quân đáp lại lời thách thức của Diễm.

_Anh sợ đến lúc đó chính em sẽ phải là người quỳ xuống xin anh buông tha cho em, em nên nhớ anh không bao giờ làm gì mà không nắm chắc được phần thắng trong tay…!!

Diễm cố đẩy Quân ra. Càng ngày Diễm càng sợ Quân.

_Anh đừng tự tin quá, chỉ cần tôi kết hôn với người khác, lúc đó anh có quyền gì mà ép tôi lấy anh đúng không…??

Diễm lại ngu ngốc trọc tức Quân, đến khi Diễm hối hận thì đã muộn. Nét mặt Quân biến đổi hoàn toàn, nhìn Quân bây giờ rất đáng sợ, Diễm co rúm người lại.

Ôm Diễm thật chặt, Quân gằn giọng.

_Xem ra cô đúng là muốn thử thách sức chịu đựng của tôi, tôi muốn cho cô thời gian để chấp nhận tôi nhưng mà bây giờ xem ra không còn cần thiết nữa, nếu mai sau tôi có làm gì quá đáng với cô, cô cũng đừng oán trách tôi….!!

Đẩy Diễm ngã nhào xuống giường, cầm bát cháo, Quân lạnh lùng bảo Diễm.

_Cô nghỉ ngơi đi…!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.