Mướn Chồng

Chương 123: Chương 123




Sáng sớm Quân giật mình thức giấc, Quân thấy cánh tay nhức mỏi, thấy cơ thể mình ấp áp, mùi hương này Quân thấy rất quen.

Giật mình nhìn sang, thấy Diễm đang ngủ ngon lành trong lòng mình, cả hai đang đắp chung một chiếc chăn, Quân mỉm cười, một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi vừa mới lan tỏa trong lòng Quân.

Quân tự hỏi liệu Quân và Diễm có hạnh phúc không khi trong lòng hai người vẫn còn nhiều vướng mắc vẫn chưa tháo gỡ được, Quân biết Diễm không yêu mình, Quân vẫn chưa thể quên được thù hận với ông Hải, chỉ cần Diễm chống đối Quân thêm một lần nữa, Quân sẽ không ngần ngại mang hai bố con ông Hải ra tòa. Một sự gắn kết tạm bợ như thế lấy gì để đảm bảo được tương lai.

Quân cúi xuống gần sát mặt Diễm, Diễm cựa quậy tỉnh giấc, thấy Quân đang nhìn mình lom khom, Diễm đỏ bừng mặt, Diễm không ngờ mình lại ngủ quên trong lòng Quân thế này.

Quân cười hỏi.

_Cô đã tỉnh rồi…??

Diễm định ngồi dậy, Quân nằm đè lên người Diễm.

_Cô có biết một người vợ buổi sáng sẽ làm gì để chào chồng không…??

Diễm lúng túng.

_Tôi không biết…!!

_Nếu không biết cô nên học đi…!!

Quân cúi xuống hôn Diễm, thật lạ là lần này Diễm không còn thấy khó chịu nữa, phải chăng Diễm đã chấp nhận vai trò của mình.

Buông Diễm ra, Quân nói.

_Lần sau hy vọng là cô không cần phải nhắc nhiệm vụ mỗi sáng của cô…!!

Diễm rụt rè hỏi.

_Anh ăn sáng rồi đi làm chứ…??

Quân cười.

_Cô bắt đầu lo cho tôi rồi đúng không, cô làm tôi không còn tin vào tai mình nữa. Cô không cần phải gượng ép bản thân mình như thế…??

Diễm lắc đầu đáp.

_Em không gượng ép bản thân mình, em chỉ nói những gì em cho là đúng…!!

Thấy Diễm thay đổi cách xưng hô, giọng nói cũng không còn cau có với mình như trước, vừa kinh ngạc, vừa sững sờ không tin vào tai mình, kéo Diễm đứng sát vào người, Quân khàn giọng hỏi.

_Cô vừa nói gì…??

_Em hỏi anh có ăn cơm sáng không…??

_Cô đang tính làm gì đó đúng không, tôi không phải là người dễ mắc lừa, nếu cô muốn chơi đùa với tôi, tôi sẽ chơi đùa với cô….!!

Không nói gì, Diễm bỏ đi, Quân lôi giật Diễm lại. Quân quát.

_Sao cô không nói gì, cô đã bỏ đi rồi…??

Diễm bực mình đáp.

_Tôi quan tâm đến anh, anh lại cho là tôi đang có mưu đồ gì đó, tôi căm hận anh, anh bảo là tôi không biết điều, không hiểu chuyện, tôi nên làm gì mới vừa lòng anh đây…??

_Nếu tôi bảo cô hôn tôi, cô sẽ làm chứ…??

Diễm im lặng không đáp, Quân cười khẩy.

_Tôi biết là cô không làm được, vì cô ở bên tôi là do tôi ép cô, nếu một ngày nào đó tôi biến mất khỏi thế giới của cô chắc là cô vui mừng lắm, cô vui vì cô không còn phải chịu đựng một người đáng ghét như tôi…!!

Diễm kiễng chân lên, nhắm mắt lại, Diễm hôn Quân. Quân giật mình, cảm giác này khiến mặt Quân đỏ bừng mặt, Quân lúng túng không biết nên làm gì nên ôm lấy Diễm, hay là nên đứng im.

Lần đầu tiên trong đời Diễm làm chủ trò chơi, đúng là nếu Diễm muốn, Diễm có thể điều khiển Quân. Nụ hôn dứt, Diễm hỏi Quân.

_Anh đã hài lòng chưa…??

Quân im lặng không nói gì. Thấy Quân không trả lời mình, Diễm nhíu mày.

_Tôi đã làm theo ý anh rồi, anh còn không hài lòng ở chỗ nào nữa…??

Quân cay đắng đáp.

_Cô làm thế chỉ vì bố cô và anh trai của cô, xem ra cô đúng là cao thượng thật…!!

Mắt đỏ hoe, lôi giật Quân lại. Diễm hét.

_Mặc anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, sao hai chúng ta không thử trò chơi mà anh nói đi, chẳng phải anh muốn biết cuộc sống hôn nhân địa ngục là gì sao, tôi chấp nhận trò chơi của anh, dù có phải chết tôi cũng muốn chơi với anh đến cùng, thế nào anh có đồng ý không…!!

Quân lạnh nhạt đáp.

_Tôi đã sẵn sàng từ lâu rồi, nếu cô đồng ý cô nên đóng cho đạt vai trò làm vợ của cô, tôi nói trước, tôi không phải là một ông chồng dễ tính đâu…!!

Diễm nhếch mép.

_Còn tôi cũng không phải là một cô vợ dễ chiều…!!

Hai người nhìn nhau trừng trừng, nâng cằm Diễm lên, Quân khinh khỉnh nói.

_Cô càng ngày, càng láo hơn rồi đấy, tôi bảo cô phải nghe lời tôi nhưng ngược lại cô còn dám thách thức tôi nữa, cô đúng là không biết sợ là gì…???

Nắm chặt hai tay vào nhau, Diễm tức giận bảo Quân.

_Chẳng phải anh muốn tôi đóng vai một người vợ của anh là gì, bây giờ tôi đang hoàn thành vai trò của mình đây…!!

Bóp tay Diễm thật đau, Quân nghiến răng nói.

_Tôi cần một cô vợ hờ biết nghe lời, biết chiều chuộng tôi, không phải là một cô vợ hờ chống đối như cô…!!

Hai dòng lệ nóng hổi chảy trên má Diễm, người đàn ông này đã gây cho Diễm quá nhiều tổn thương, phải chăng Diễm quá dễ yêu, quá dễ hờn giận nên không tìm cho mình một người yêu đích thực, ngày trước Diễm tưởng, Diễm yêu Trường nhưng hóa ra đó là tình cảm anh em, một cô gái chưa yêu ai, chưa thích ai nên dễ nhầm lẫn trong chuyện tình cảm. Cô gái nào cũng dễ dàng rung động khi được một chàng trai bất chấp tính mạng cứu mình, au ủi, động viên mình.

Diễm nhìn Quân, Diễm coi Quân là kẻ thù của mình, là tên ngạo mạn, vô lối, là một tên xấu xa không hơn không kém, Quân đã chiếm đoạt đời con gái của Diễm, ép Diễm làm theo ý Quân, ép Diễm phải ở bên cạnh Quân cả đời dưới thân phận một người tình, Diễm không biết ở trên đời này có người đàn ông thứ hai nào giống như Quân không.

Diễm hiểu cảm giác căm ghét trong mình, hiểu bản thân không thích bị gượng ép, nhưng trời ạ, Diễm đang dần có cảm tình với Quân, con tim, khối óc, tìm cảm của Diễm đang dần thay đổi, Diễm phải cảm ơn những gì mà Quân làm cho gia đình Diễm, từ cảm kích hóa thành tình yêu.

Diễm nhìn Quân, nhìn kẻ làm cho Diễm khổ sở suốt bao nhiêu ngày qua, người đàn ông này rất đặc biệt, con người Quân luôn tồn tại hai mặt tốt và xấu, Diễm cảm thấy Quân thật đáng sợ, nhưng cũng rất đáng ngưỡng mộ, bộ óc, sự thông minh của Quân khiến Diễm khâm phục.

Mặt Diễm nóng bừng, lệ không ngừng chảy, Diễm không còn cảm thấy khó chịu khi phải ở bên cạnh Quân nữa, mà trong lòng Diễm một cảm giác gì đó đang lớn dần lên, Diễm sợ bản thân mình, sợ mình sẽ yêu kẻ mà Diễm vừa cảm thấy sợ, vừa cảm thấy căm hận, vừa biết ơn này.

Diễm tự nhủ “Mày phải mạnh mẽ lên, mày không nên yêu hắn” nhưng ý nghĩ đó trôi tuột đi khi Diễm nhìn và đôi mắt sâu thẵm ánh lên nét cương nghị và nam tính của Quân. Ôm lấy mặt Diễm cũng không biết bản thân Diễm nên làm gì để đối diện với tình cảm đang dâng tràn trong lòng mình nữa.

Thấy Diễm khóc, Quân khó chịu hỏi.

_Cô căm ghét tôi đến sao, tôi biết là tôi luôn ép cô phải làm những gì mà cô không thích, nhưng dù cô có muốn hay không, cô cũng phải tuân theo lời tôi…!!

Quân hoàn toàn hiểu sai cảm giác của Diễm lúc này, trong lòng Diễm bây giờ tuy ác cảm dành cho Quân chưa phai nhạt nhưng tình cảm của Diễm đang dần hướng về Quân. Biết là Quân luôn nghĩ mình ghét Quân, căm hận Quân nên Diễm bực mình nói.

_Phải, tôi căm ghét anh, chắc là anh sẽ vui lòng thả tôi đi đúng không…??

Nghe giọng điệu thách thức và không sợ sệt của Diễm, mặc dù bực bội tức giận, nhưng đối với cô gái này, Quân không điều khiển được cảm xúc của bản thân, tính cách ương bướng trẻ con, luôn chống đối của Diễm đã kích thích Quân, đã khiến Quân phải yêu, phải rung động, từ lâu Quân không còn biết tình yêu là gì cho đến khi gặp được Diễm.

Trong mọi hoàn cảnh Diễm cũng không bao giờ thay đổi tính cách cố hữu của mình, dù Diễm có kí vào giao ước kia thì cũng không lấy gì đảm bảo là Diễm sẽ nghe lời Quân hoàn toàn, chỉ cần hơi không vừa lòng một chút, Diễm sẵn sàng vênh đôi môi đỏ hồng lên để cãi.

Vừa bực mình, vừa hứng thú Quân quát.

_Cô nên nhớ cô đã kí vào tờ giấy chấp nhận nghe lời tôi một cách vô điều kiện, sao câu nào của tôi, cô cũng cãi được là sao…??

Diễm cau có.

_Anh nói đúng thì tôi mới nghe được chứ, mặc dù tôi chấp nhận đóng giả là vợ hờ của anh nhưng tôi không phải là nô lệ của anh, tôi có quyền nói lên suy nghĩ của bản thân mình, làm những thứ mà tôi cho là tôi được phép làm, anh đứng tưởng anh có ép tôi làm tất cả theo ý của anh….!!

Quân cười nhạt, con nhóc này dám khiêu khích và trêu tức Quân. Trong lòng Quân vừa nghĩ ra được một điều, Quân muốn biết khi nghe Quân nói điều này Diễm còn phản ứng hay tìm được cách gì để thoát khỏi sự cương tỏa của Quân không.

Nắm lấy tay Diễm, Quân dịu dàng nói.

_Em yêu, chúng ta lên phòng nhé…??

Diễm bị một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, mặt Diễm đỏ bừng, trong mười giây não bộ của Diễm bị tê liệt, hơi thở bị tắc nghẽn, Diễm nguyền rủa trong đầu.

_Chết tiệt thật, mình là vợ hờ của hắn, hắn có quyền yêu cầu mình làm chuyện đó, mình không thể chối cãi, mình là một con búp bê được trưng trong tủ kính trong căn nhà của hắn, một đồ chơi để cho hắn giải trí….!!

Diễm bừng lên phẫn nộ, một cô gái có chỉ số IQ thông minh như Diễm tại sao phải chịu cảnh sống như một con ở, một nô lệ, một cô gái không có dang phận gì trong cuộc đời hắn.

Nghiến chặt răng, mồ hôi rịn ra, Diễm biết khi kí vào tờ giấy cầm tù kia, Diễm đã đem cả cuộc đời mình để đổi trao lấy hạnh phúc, tính mạng của ông Hải và của Trường, hai người đó một người là cha, một người là anh, họ là hai người thân duy nhất còn sót lại trên đời này của Diễm. Dù ông Hải là một người đáng chết nhưng Diễm không thể thấy chết mà không cứu, còn Trường, cả tuổi thơ, tuổi trẻ đã phải sống trong đau khổ, hận thù, Diễm không thể ích kỉ cướp đi niềm vui sống, hạnh phúc mai sau của Trường, Trường đã phải chịu đau khổ, bất hạnh thay cho cha con Diễm lâu quá rồi, đã đến lúc Diễm phải làm một cái gì đó cho Trường.

Diễm nhìn Quân, quan sát Quân thật kĩ, Diễm cố phân tích xem trong đầu Quân đang nghĩ gì, sao Quân có thể yêu con gái của kẻ thù, dù Quân có giữ Diễm ở bên cạnh Quân vì yêu hay vì hận, đây cũng là một việc làm mạo hiểm, Quân không sợ khổ đau, không sợ nửa cuộc đời còn lại cả hai sẽ giết chết dần nhau vì đay nghiến, vì căm phẫn sao. Diễm càng nghĩ càng thấy Quân liều quá, Diễm thương cho bản thân mình thì ít mà thương cho Quân thì nhiều.

Diễm là một đứa trẻ chưa lớn, chưa trưởng thành, Diễm quen dựa dẫm, quen được nuông chiều, nếu không có ai bảo vệ, Diễm sẽ không sống được, một cô gái nghịch ngợm, và táo tợn như Diễm sẽ không có lúc nào ngồi yên mà không gây ra chuyện gì. Diễm biết mình không cô độc vì Diễm luôn có Trường ở cạnh bên nhưng Diễm không dám làm phiền Trường thêm nữa, Trường cần có hạnh phúc, cần được ở bên người có thể mang lại bình yên, hơi ấm và nụ cười cho Trường.

Bàn tay Diễm bất giác nâng lên, Diễm sờ nhẹ lên mặt Quân khiến Quân giật mình không hiểu Diễm làm thế là có ý gì. Quân mang lại cho Diễm nhiều cảm giác lẫn lộn, có lúc Diễm cảm thấy bình yên, có lúc Diễm cảm thấy sợ hãi, nhưng từ sâu thẳm trong lòng mình Diễm ngưỡng mộ Quân, ngưỡng mộ người đàn ông có tự chủ, có tri thức, tài giỏi. Người đàn ông này được rất nhiều người kính trọng, quan tâm, được nhiều cô gái theo đuổi ao ước, tại sao lại chọn một cô gái có chỉ số IQ cao, nhưng cách hành xử lại trẻ con và ngờ nghệch như Diễm.

Diễm chán bị Quân điều khiển lắm rồi, Diễm phải ở bên Quân cả đời, Diễm phải làm một cái gì đấy, phải chủ động, phải nắm lấy phần thắng về mình, con người nổi loạn trong Diễm bùng lên, mặc dù sợ Quân nhưng Diễm nhất định không chịu thua, nếu Quân muốn chơi trò tình ái với Diễm, Diễm sẽ chơi với Quân.

Biết là mình không thoát được, Diễm tự hỏi tại sao không biến những ngày tháng bên Quân thành mật ngọt, thành hạnh phúc, tại sao phải chất chứa đầy thù hận và khổ đau, Diễm hiểu nếu Diễm làm không tốt anh trai và cha Diễm sẽ gặp nguy hiểm, ngay cả bản thân Diễm cũng sống không được yên, có nợ phải trả, có ân phải đền đó là nguyên tắc sống của Diễm. Trong lòng Diễm cũng đang có Quân, tại sao Diễm không thả lòng và thử nghĩ mình yêu Quân một lần xem cảm giác sẽ khác biệt như thế nào.

Diễm hé mở một nụ cười, chỉ là một nụ cười nhẹ nhưng cũng đủ làm cho khuôn mặt Diễm bừng sáng, ánh mắt long lanh, hai tay vòng ra sau gáy Quân. Diễm ngọt ngào hỏi.

_Anh yêu, chúng ta đi chứ…??

Mặt Quân đỏ bừng, trái tim Quân đập thật nhanh, đúng là Diễm đã thắng, dù Quân có cố tỏ ra lạnh lùng và tàn nhẫn đến đâu, Quân cũng không thể phủ nhận được tình yêu Quân dành cho Diễm quá lớn, tình yêu đó lớn đến nỗi Quân phải quên trả thù, Quân muốn hóa giải mọi thứ chỉ cần Diễm ở bên Quân là đủ.

Thấy Quân lúng túng, ngượng ngùng, Diễm cười thầm, trong lòng Diễm đang sục sôi.

_Tên kia, anh đừng tưởng anh sẽ điều khiển được thôi, dù sao tôi cũng không còn gì để mất, tôi sẽ cho anh biết cảm giác “có” tôi là gì…!!

Diễm cười, kiễng chân lên Diễm hôn Quân, Diễm muốn biết cảm giác chủ động làm mọi thứ là gì. Quân bị Diễm điều khiển, bàn tay Quân vòng ra sau lưng Diễm, Quân ôm chặt lấy Diễm, cái đầu thông minh của Quân bắt đầu hoạt động. Quân cười khẩy nghĩ.

_Em muốn đùa với tôi à, để xem em làm tốt được đến đây. Em làm anh bắt đầu có hứng thú rồi đấy…!!

Quân giả vờ mình đang bị Diễm điều khiển, giả vờ trong không đoán được ý định của Diễm. Cắn nhẹ vào tai Diễm, Quân thì thầm.

_Em yêu mình đi chứ…??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.