Mướn Chồng

Chương 128: Chương 128




Sau khi được bác sĩ khám và tiếp nước, Quân đã giảm bớt sốt. Diễm yên tâm phần nào, chờ mãi mà Quân vẫn chưa tỉnh, vừa lo vừa sợ, Diễm không biết nên làm gì tiếp theo. Cơ thể Quân lúc nóng, lúc lạnh, người Quân nhớp nháp mồ hôi, không còn cách nào khác, Diễm phải lấy khăn sạch lau cho Quân. Mặt Diễm đỏ bừng vì xấu hổ, Diễm nhắm tịt mắt lại, cảm giác đụng chạm vào da thịt Quân khiến Diễm gai cả người.

Kiếm một bộ quần áo sạch của Quân trong tủ áo, Diễm mặc cho Quân, tay chân Diễm run rẩy, Diễm chưa bao giờ thay quần áo cho đàn ông ngoại trừ một lần thay quần áo cho Trường, thật oái oăm, người đàn ông này là kẻ thù của Diễm, vò đầu, Diễm không biết Diễm đang làm gì ở đây nữa.

Mãi đến chiều tối, Quân mới có dấu hiệu tỉnh lại. Diễm vui mừng hỏi.

_Anh không sao chứ…??

Quân hỏi một câu thật ngớ ngẩn.

_Sao tôi lại ở đây…??

Diễm nghĩ chắc là do bị sốt nên tâm trí của Quân đã bị lẫn lộn hết cả rồi, lẽ ra người nên hỏi Quân câu này là Diễm mới đúng.

_Anh đang ở nhà….!!!

Bị sốt, cơ thể đau nhức, mặt nóng bừng, môi khô nẻ, Quân mệt mỏi nói.

_Tôi muốn uống nước…!!!

Diễm nhanh nhảu.

_Anh chờ tôi một chút…!!

Diễm chạy thật nhanh xuống bếp, múc một bát cháo nóng, rót một ly nước, Diễm bưng lên lầu. Đặt chúng xuống bàn, Diễm đưa ly nước cho Quân. Quân lóng ngóng cầm lấy. Nhìn ly nước sắp đổ ra chăn, không thể bất nhẫn, Diễm cúi xuống, mái tóc đen dài của Diễm phủ đầy mặt Quân, khuôn mặt Diễm cúi gần sát mặt Quân, cả hai đang ở quá gần nhau.

Quân cảm thấy nghẹt thở, cố gắng điều hòa hơi thở, Quân hỏi.

_Chẳng phải là cô đã về rồi sao, tại sao cô vẫn còn ở đây….??

Diễm cáu.

_Phải lẽ ra tôi nên về và bỏ mặc anh chết ở trong phòng tắm, biết anh vô ơn như thế, tôi đã chẳng cứu anh làm gì….??

Nâng Quân ngồi dậy, chèn gối sau lưng Quân, Diễm đưa ly nước kề sát miệng Quân. Diễm dỗ ngọt.

_Uống đi anh…!!

Quân đang mệt mỏi, người nóng như cái lò thiêu, cố gượng cười. Quân bảo.

_Cô có cho thuốc độc vào ly nước không đấy….??

Diễm giận bừng bừng.

_Anh có uống không. Anh yên tâm dù tôi có ghét anh, tôi cũng không ngu tới mức giết anh để đi tù đâu….!!

Quân uống từng ngụm nhỏ, bàn tay mát lạnh của Diễm sờ vào trán nóng bừng của Quân, thấy mặt Quân đỏ bừng như đang ngồi trước lò than, môi khô nứt nẻ, đôi mắt đỏ ngàu, chỉ trải qua một ngày mê man, trông Quân xuống sức quá.

Diễm cảm thấy mủi lòng, đặt ly nước xuống bàn, Diễm thổi thìa cháo, Diễm lo lắng nói.

_Anh cố ăn hết bát cháo này, rồi uống thuốc…!!

Dạ dày Quân sôi lên, chỉ nghĩ đến ăn là Quân đã ngán rồi, người ta nói khi ốm ai cũng thành một đứa trẻ. Quân lắc đầu.

_Tôi không muốn ăn…!!

Diễm thở dài.

_Anh định nằm mãi ở đây hả, thế mà tôi tưởng anh thích khỏe để bắt nạt tôi, không ngờ anh thích tôi bắt nạt anh hơn…!!

Quân nhíu mày.

_Cô đừng tự kiêu quá, rồi cô sẽ biết thế nào là dám trọc tức tôi…!!

Diễm đưa thìa chào trước mặt Quân, Diễm giục.

_Há miệng ra nào…!!

Thấy Diễm đang ép mình ăn như một đứa trẻ, đang đau ốm, Quân cũng phải phì cười.

_Cô định đóng vai mẹ của tôi đấy hả…??

Diễm cau có.

_Ngày trước tôi không muốn ăn, anh ép tôi ăn bằng được, bây giờ tôi dùng thái độ lịch sự đối với anh, anh còn ấm ức gì nữa…!!

_Ai nói với cô là tôi đang ấm ức…!!

_Nếu không ấm ức, anh ăn hết bát cháo này đi…!!

Quân gợi ý.

_Hay là cô dùng cách tôi bón cháo cho cô, cô bón cháo cho tôi như thế đi….??

Mặt Diễm đỏ bừng, tay cầm thìa cháo run run, Diễm mắng.

_Anh đừng nói xàm, còn không mau ăn đi…!!

_Tôi đã nói là tôi không ăn….!!

Diễm cau mày.

_Anh nhất định không ăn….?

Quân lười biến nằm xuống. Được Diễm chăm sóc, quan tâm, Quân rất cảm động, cảm thấy lòng mình ấm nồng, biết rằng chẳng bao giờ Diễm yêu mình và sớm muộn gì cũng phải để cho Diễm ra đi, Quân chỉ muốn tận dụng thời gian được gần gũi với Diễm như thế này. Quân đau khổ, chán nản, thất vọng, Diễm đối xử tốt với Quân chẳng qua cũng chỉ vì tình người, Quân đoán dù là ai đang trong tình trạng ốm đau như Quân, Diễm cũng sẽ chăm sóc tử tế.

Diễm nài nỉ.

_Anh ăn chút gì đi…!!

Mắt Quân nhắm lại, đầu Quân váng vất, tay chân mỏi như muốn gãy lìa cả ra. Nóng sốt đang tàn phá sức khỏe của Quân.

Diễm bất lực hỏi.

_Tôi phải làm gì anh mới chịu ăn…??

Quân chán nản đáp.

_Nếu cô hôn tôi, tôi sẽ ăn….!!

Nói xong, Quân buồn rầu nói tiếp.

_Xin lỗi vì tôi lại ép cô làm những gì mà cô không thích, cô đi nghỉ ngơi đi….!!

Người Diễm run lên vì tức, đã ốm đau đến mức độ này, Quân còn dám ép Diễm nữa. Diễm cười khẩy nghĩ.

_Được thôi, anh muốn tôi hôn anh chứ gì…?? Tôi sẽ hôn anh…!!

Vén tóc ra sau tai. Diễm gọi nhỏ.

_Anh Quân…!!

Cả đời Quân cũng chưa bao giờ được nghe Diễm gọi như thế. Quân nghe trái tim mình rung lên, cảm xúc đang dâng tràn, Quân mở bừng ra nhìn Diễm. Chưa kịp hiểu tại sao Diễm lại gọi mình như thế, Diễm cúi xuống.

Mắt Quân mở to, Quân không ngờ Diễm lại hôn Quân, nụ hôn dịu ngọt, cảm xúc của cả hai hòa lẫn vào nhau. Mắt Quân từ từ nhắm lại, hai bàn tay ôm chặt lấy Diễm, Diễm ngã lên người Quân.

Diễm càng ngày càng không điều khiển được trái tim, cảm xúc, tình cảm của bản thân, Diễm đang dần thích Quân, lí trí của Diễm cảnh báo Diễm hãy tránh xa Quân ra nhưng chỉ vang lên được một chút rồi bị những cảm xúc đang tuôn trào trong cơ thể đè bẹp, Diễm để mặc cho mình buông thả.

Diễm sợ hãi, vội đẩy Quân ra, Diễm không hiểu tại sao mình lại làm thế. Quân ôm Diễm chặt quá. Quân trêu.

_Em định giết chết tôi bằng nụ hôn à…??

Đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Diễm nghiến răng.

_Tôi đã làm theo yêu cầu của anh rồi, anh có chịu ăn không…??

Quân tham lam đòi hỏi.

_Sao em không hôn tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ ăn cháo do em nấu…!!

Diễm không nhượng bộ.

_Nếu anh không ăn, tôi sẽ mặc xác anh…!!

Đánh nhẹ vào người Quân, Diễm quát nhỏ.

_Mau buông tôi ra…!!

Vòng tay Quân từ từ nới lỏng, rồi buông hẳn ra. Diễm bước xuống giường. Bưng bát cháo, Diễm ra lệnh.

_Ăn đi nào…!!

Mặt Quân nhăn lại. Diễm phì cười. Quân cáu.

_Em dám trêu tức tôi hả…??

Diễm vênh lên.

_Tôi bảo anh ăn cháo, có phải ép anh làm gì quá đáng đâu mà anh nhăn mặt khổ sở thế kia, so với những gì anh làm cho tôi thì có thấm vào đâu…!!

_Em đang trả thù tôi đúng không…??

Diễm kiên nhẫn nói.

_Tôi mặc anh nghĩ gì thì nghĩ, anh nên ăn cháo đi…!!

Diễm chìa thìa cháo trước miệng Quân, không còn cách nào khác, Quân phải mở miệng ra. Diễm gật đầu hài lòng. Ăn được mấy thìa, Quân không muốn ăn nữa. Diễm nịnh.

_Chẳng phải anh luôn muốn tôi nghe lời anh là gì, nếu anh chịu ăn tôi sẽ cố gắng nghe lời anh mà không có chút phản ứng gì…??

Quân hỏi.

_Cô nói thật chứ…??

Diễm gật đầu. Quân phải cố ăn hết mặc dù thức ăn như muốn trào ra khỏi cổ, ăn xong Diễm còn ép Quân uống sữa, Quân kêu lên.

_Tôi có phải là đứa trẻ đâu, tôi không uống sữa…!!

Diễm không ngờ Quân còn trẻ còn trẻ con hơn cả mình, có mỗi ăn bát cháo, uống sữa, Diễm phải nói gãy cả lưỡi, Quân mới chịu ăn, mới chịu uống.

Hết chịu nổi, Diễm gắt nhỏ.

_Anh phải ăn, phải uống mới mau khỏi bệnh được chứ, hay là anh thích nằm đây cả tháng, cả tuần…??

Nghĩ đến cảnh phải trải qua mấy ngày nằm dài trên giường bệnh mà không được làm gì, Quân muốn điên lên. Cố gồng mình chịu đựng, Quân ngán ngẩm nói.

_Đưa đây…!!

Diễm vội cho Quân uống nốt ly sữa, đưa thuốc, cốc nước lọc cho Quân. Diễm giục Quân uống thuốc. Sau khi uống xong, Diễm mang tất cả xuống bếp. Một lát sau, Diễm lên lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.