Mướn Chồng

Chương 164: Chương 164




Do vừa mới mổ xong nên bác sĩ không cho Hồng và Diễm vào thăm, ông dặn hai người phải chiều mới được vào. Bố mẹ Quân không hề biết gì về vụ phẫu thuật này nên họ không đến. Diễm tưởng là Quân đã nói cho bố mẹ của Quân biết nên không hỏi Quân, chờ mãi đến tận trưa cũng không thấy hai người tới, Diễm nghĩ.

_Tại sao hai bác ấy không đến, không lẽ anh Quân không hề nói cho họ biết….??

Diễm đoán Quân không nói cho họ biết vì sợ họ ghét Diễm, càng nghĩ Diễm càng thấy có lỗi và mắc nợ Quân nhiều hơn. Hồng và Diễm ngồi ở ngoài phòng đợi, cả hai im lặng không ai nói với ai câu nào, bây giờ họ có thể yên tâm vì Trường và Quân đều không sao, sau một thời gian ngắn nữa, hai người sẽ bình phục lại như bình thường.

Buổi trưa ông quản gia đưa ông Hải đến bệnh viện, mặc dù ông Hải không biết gì nhưng ông vẫn cảm nhận được không khí căng thẳng trong gia đình, ông linh cảm có một chuyện gì đó đang diễn ra, mọi chuyện đều liên quan đến ông. Gặp con gái, ông cười toe toét, ông hạnh phúc vì trông thấy Diễm, Diễm gượng cười chào ông.

Diễm hỏi ông quản gia.

_Chú và bố cháu đã ăn cơm chưa…??

Ông quản gia gật đầu.

_Chú và bố cháu ăn rồi, còn hai cô…??

Diễm lắc đầu.

_Bọn cháu không nuốt nổi…!!

Biết là Hồng có thai, bà Hoa không yên tâm, bà lo cho sức khỏe của hai mẹ con Hồng. Bà khuyên.

_Dù cháu không muốn ăn, cũng phải nghĩ đến đứa bé trong bụng, nó cần được nuôi dưỡng tốt, một người mẹ ốm yếu không tốt cho đứa bé đâu…!!

Hồng gật đầu.

_Cháu hiểu khi nào vào thăm anh Trường xong, cháu sẽ đi ăn cơm…!!

Diễm giục Hồng.

_Dì Hoa nói đúng, chỉ bây giờ đâu chỉ sống cho riêng một mình chị, chị còn có đứa bé nữa, đi ăn đi chị…!!

_Chị không cảm thấy đói, lúc sáng chị đã ăn cơm cùng gia đình rồi, để lát nữa chị ăn…!!

Nhìn vào trong phòng bệnh, bà Hoa lo lắng hỏi.

_Trường và Quân thế nào rồi…??

Diễm thở dài.

_Cháu cũng không biết nữa, bác sĩ nói anh ấy và anh Trường không sao, cháu muốn gặp nhưng bác sĩ bảo cháu đến chiều mới được vào thăm…!!

Vỗ nhẹ vào vai Diễm, bà Hoa động viên.

_Cháu đừng lo lắng quá, bác sĩ nói cậu ấy không sao là ổn rồi, chỉ cần cậu ấy bình phục lại là hai đứa có thể tổ chức lễ cưới…!!

Diễm nhỏ nhẹ đáp.

_Cảm ơn Dì…!!

Diễm không còn tâm trạng để nghĩ đến hạnh phúc mai sau, bây giờ Diễm đang lo cho sức khỏe của Quân và Trường, dù hai người có lấy được nhau hay không, Diễm không hề lo lắng về điều đó, vì chẳng phải Quân và Diễm đã có giấy đăng kí kết hôn, đã trao nhẫn đính hôn, Diễm đã chấp nhận lấy Quân là gì, tổ chức lễ cưới chỉ là hình thức, chỉ là muốn thông báo cho mọi người biết họ đã thuộc về nhau thôi.

Diễm chỉ mong mình được hạnh phúc, lấy được người mình yêu, còn những chuyện khác Diễm không để tâm. Diễm mệt mỏi dựa đầu vào vai bà Hoa, nhắm mắt lại, Diễm muốn ngủ một giấc, chỉ sau mấy phút ngắn ngủi, Diễm chìm dần vào giấc ngủ. Hồng quay sang nhìn Diễm, trên môi Hồng nở một nụ cười.

_Xem ra cô ấy còn dễ ngủ hơn cả một bà bầu như cháu…!!

Bà Hoa cười.

_Cháu nói đúng, cô ấy giống như một đứa trẻ, thật dễ thương…..!!

Hồng nhìn Diễm thật kĩ, ngày trước Hồng ghen với Diễm, ghen vì Diễm được Trường yêu, Trường để ý, quan tâm, trong khi Hồng dành tám năm bên cạnh Trường, Trường cũng không hề mảy may rung động, thế mà Trường lại có thể yêu Diễm chỉ trong khoảng một thời gian ngắn, bây giờ mọi hiểu lầm đã qua, Trường đã nói câu yêu Hồng, cầu hôn Hồng, hai người lại sắp có con.

Hồng thích Diễm, có một cô em chồng như Diễm, thật dễ chịu. Diễm trong sáng, hồn nhiên, không so đo thiệt hơn, Diễm là một cô bé trọng tình cảm, Hồng không phải lo sợ xung đột giữa chị dâu và em chồng. Hồng mong Diễm có thể có được một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.

Một giờ chiều, bác sĩ cho phép Hồng và Diễm vào thăm Trường và Quân. Diễm vẫn còn say ngủ. Hồng muốn để cho Diễm ngủ nên không đánh thức Diễm dậy, chỉ có Hồng, ông quản gia và ông Hải vào thăm.

Quân và Trường đã tỉnh, Trường sức khỏe kém hơn Quân nên vẫn còn lơ mơ chưa tỉnh hẳn. Quân không thấy Diễm đâu nên hỏi Hồng.

_Cô ấy đã đi đâu rồi…??

Hồng mỉm cười.

_Anh đừng lo, cô ấy khóc nhiều quá nên đã ngủ say rồi….!!

Quân gượng cười.

_Tôi mong được nhìn thấy cô ấy, cô ấy lại lăn ra ngủ. Con nhóc này đúng là không chịu nổi…!!

_Anh không sao chứ…??

_Anh không sao…!!

Hồng nói đầy cảm kích.

_Cảm ơn anh, nếu không có anh, anh Trường không biết sẽ ra sao nữa…!!!

_Em đừng cảm ơn anh, anh làm thế chỉ vì Diễm thôi, nếu em muốn cảm ơn anh, hai người phải sống thật hạnh phúc…!!

Hồng khóc, đã qua rồi thời đau khổ, khóc lóc, kêu than, oán hận, trả thù đã kết thúc, tính mạng của Trường cũng đã giữ lại được, xoa nhẹ tay vào bụng. Hồng nở một nụ cười hạnh phúc.

Hồng đi về phía giường bệnh của Trường. Nắm lấy tay Trường, Hồng nhỏ nhẹ.

_Chào anh. Anh thấy trong người thế nào….??

Trường đáp.

_Anh khỏe…!!

Cả hai im lặng nhìn nhau, trong lòng họ có muôn lời muốn nói, mọi ngôn ngữ đều được truyền tải qua ánh mắt, trải qua nhiều chuyện cuối cùng họ cũng đã tìm thấy nhau.

Trường nắm chặt lấy tay Hồng, Trường gượng cười hỏi Hồng.

_Con thế nào rồi…??

Hai dòng lệ rơi xuống, Hồng cười.

_Em không biết…!!

Trường giả vờ trách móc Hồng.

_Em nói thế là không được, là mẹ em phải biết tình hình của con chứ…!!

_Nếu anh muốn biết sao anh không tự mình đi mà kiểm tra, anh hỏi em làm sao em biết để trả lời anh…!!

_Em đúng là một người mẹ tồi…!!

Hồng độp lại.

_Còn anh là một ông bố không ra gì…!!

Quân nằm bên kia của căn phòng. Quân cáu.

_Hai người có thôi đi không, đừng diễn trò tình cảm của hai người cho tôi xem, định chọc tôi tức chết hả…??

Trường không vừa.

_Ồ, có người đang ghen tị kìa, đang cô đơn hả…??

Quân tức muốn điên lên, con nhóc lúc nào cũng ngủ được, kiểu này nếu Quân có mệnh hệ gì xem ra để nhìn mặt nhau lần cuối cũng không phải là dễ. Quân lầm bầm nguyển rủa.

_Cậu im đi, đừng có lắm mồm, nếu không cậu đừng có trách, tôi sẽ bóp cổ cậu…!!

Trường thách.

_Cậu có giỏi thì làm đi, nhưng tôi phải nói trước, nếu cậu bóp cổ tôi chết, cậu không lấy được em gái tôi đâu….!!

_Tên chết tiệt….!!

Trường bật cười, tuy tiếng cười không được to nhưng tình cảm giữa họ đã được cải thiện rõ rệt, Quân đã cứu sống Trường hai lần. Đã nhiều lần Quân tự cho mình là một thằng ngốc, một thằng ngu nhưng Quân không hề hối hận, để có được hạnh phúc, để có thể nghe được tiếng cười hạnh phúc của mọi người xung quanh,thì hy sinh một chút đâu có đáng là gì, cuộc sống mới là quan trọng, đời sống của con người rất ngắn ngủi, Quân muốn dành phần đời còn lại bên cạnh Diễm, muốn được đắm chìm trong tình yêu mật ngọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.