Mướn Chồng

Chương 167: Chương 167




Bà kín đáo quan sát Diễm từ đầu đến chân, một cô gái có vẻ bề ngoài hoàn hảo, tính cách trẻ con hay gây chuyện. Đầu tiên bà không hiểu lí do vì sao Quân lại yêu Diễm nhiều như thế, nhưng dần dần bà cũng hiểu được lí do vì sao, bà muốn dành nhiều thời gian với Diễm để tìm hiểu tính cách của Diễm, muốn biết Diễm là một cô gái như thế nào.

Bà giúp việc bưng cà phê cho Diễm. Diễm đón lấy li cà phê.

_Cảm ơn Dì…!!

Bà giúp việc mỉm cười đáp lại lời cám ơn của Diễm. Từng hành động cử chỉ của Diễm đều không thoát khỏi ánh mắt quan sát kín đáo của bà Phương, bà để ý Diễm từng li từng tí một.

Chờ Diễm nhấp một ngụm cà phê, bà Phương dò hỏi.

_Cô có biết Quân đi công tác không…??

Diễm lúng túng, Diễm định nói sự thật cho bố mẹ Quân biết, nhưng nghĩ đến tình cảm của Quân dành cho mình, Diễm không muốn phụ Quân nên đành nói dối.

_Dạ, cháu biết…!!

_Sao cô không đi cùng với nó…??

Giọng nói của bà Phương thể hiện sự khó chịu, không hài lòng. Diễm cúi đầu đáp.

_Cháu còn phải lo cho anh trai và bố cháu nên cháu không thể đi…!!

_Mai sau cô lấy nó rồi, cô cũng bỏ mặc nó để ở nhà chăm sóc anh trai và bố cô à…??

Diễm hơi sợ nhưng đứng trước tình cảm gia đình, Diễm nói với vẻ tự hào không dấu giếm.

_Cháu sẽ cố gắng chu toàn cả hai. Anh trai cháu và chị Hồng sẽ cưới nhau, chị ấy sẽ giúp cháu chăm sóc anh ấy và bố cháu….!!

Nhìn ánh mắt tự hào và chan chứa tình cảm của Diễm khi nói về gia đình mình, bà Phương thoáng nở một nụ cười, bà không muốn Diễm biết bà đã cười nên đã nhấp một ngụm cà phê. Nụ cười của bà chỉ có mình ông Trương nhìn thấy, ông biết bà Phương đã bắt đầu bị Diễm làm cho cảm động và lung lay.

Mặc dù không thích đề cập đến vấn đề tài sản nhưng một con người thẳng thắn và lo cho con trai như bà Phương, bà muốn nói rõ trước mọi thứ, đặt một tờ giấy trên bàn, bà ra lệnh.

_Cô đọc nó đi. Đọc xong rồi cho tôi biết ý kiến…!!

Diễm run run cầm lên xem, Diễm choáng váng vì không ngờ bà Phương coi Diễm là một đứa con gái đào mỏ, bà nghĩ Diễm lấy Quân vì tài sản. Lòng tự trọng của Diễm bị tổn thương nặng nề, Diễm muốn đứng bật dậy, muốn hét vào mặt bà rằng Diễm không phải là một người tham tiền, nếu không phải ban đầu Quân ép Diễm, thì không bao giờ Diễm chấp nhận lấy Quân, Diễm dần dần yêu Quân vì Quân là một người đàn ông yêu chân thành, người đã làm nhiều việc cho Diễm.

Diễm nhắm chặt mắt lại, tổn thương, bị sỉ nhục khiến Diễm rơi lệ. Ông Trương không đồng ý với cách làm này của bà Phương nhưng bà nói một câu khiến ông phải đồng tình với bà.

_Ông không thấy là trước kia khi có tất cả nó không hề đồng ý lấy thằng Quân nhà mình, bây giờ nhà nó mất hết mọi thứ nó mới đồng ý lấy thằng Quân. Nếu nó thực sự yêu thằng Quân, nó cần gì tài sản nhà mình đúng không vì một người có tài như thằng Quân nhà mình sẽ không bao giờ để cho vợ con nó đói khổ, vậy thì tại sao ông không chấp nhận cách làm này của tôi. Tôi làm thế cũng chỉ vì lo thằng con của chúng ta thôi, nhỡ đâu cô ta lấy nó vì tiền thì sao, sau khi lấy nó rồi cô ta đòi ly hôn với nó, chẳng phải nó sẽ đau khổ nếu nhận ra cô ta lấy nó vì tiền, lấy nó vì nó giàu có, thà rằng ông để tôi ngăn chặn những nguy cơ ấy ngay từ đầu tránh cho thằng con trai chúng ta phải đau khổ, khỏi nhìn lầm người…!!

Đó là mẩu nói chuyện sáng nay, cả ngày bà gọi luật sư của gia đình, bà nhờ ông ta soạn cho bà một giao ước coi như đó là giao ước tiền hôn nhân, bà sẽ chấp nhận Diễm làm con dâu của bà nếu như Diễm đồng ý kí vào tờ giấy này còn nếu không bà sẽ phản đối đến cùng, con người khi không tin tưởng ai thường hay làm như thế.

Đọc xong một lượt, lau hai dòng lệ trên má. Diễm buồn rầu hỏi.

_Bác muốn cháu kí vào giao ước này…!!

Bà Phương gật đầu.

_Đúng, cô thấy thế nào…??

Diễm nở một nụ cười thê thảm, Diễm thấy bà Phương thật giống Quân, cả hai đều biết cách bắt người khác làm theo ý mình. Hít một hơi thật sâu, Diễm nghĩ đến những việc Quân đã làm cho mình, Diễm vốn là người không trọng tài sản của cải, dù bà Phương không bắt Diễm kí vào tờ giấy này, Diễm cũng không cần tài sản của Quân, Diễm thích sống tự lập.

_Bác có bút chứ ạ…??

Bà Phương nhếch mép.

_Vậy là cô đồng ý…??

_Dù bác không ép cháu, cháu cũng không cần tài sản của anh ấy. Cháu hiểu bác lo cho anh ấy nên mới ép cháu làm thế này, cháu cảm ơn bác vì bác đã thẳng thắn với cháu ngay từ đầu…!!

Cầm bút, Diễm kí tên mìn ngay vào tờ giấy. Diễm đẩy nó đến trước mặt bà Phương.

_Bác muốn cháu làm gì nữa không..??

Thái độ thẳng thắn và không sợ sệt của Diễm làm bà Phương bối rối, cảm giác hả hê chiến thắng của bà tan biến theo mây khói, bà thích nhìn thấy Diễm phẫn nộ, kinh ngạc, và cầu xin bà nghĩ lại hơn là thái độ chấp nhận không cần của Diễm.

Bà cầm lấy tờ giấy, đút vào túi, ngồi thật thẳng, bà lắc đầu đáp.

_Tôi không yêu cầu cô làm gì khác, khi nào cô trở thành con dâu của tôi, tôi có vài quy tắc trong nhà cần nói với cô…!!

_Cháu hiểu…!!

Ông Trương ngồi im lặng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người phụ nữ, ông phải cố nén để không bật ra tiếng cười, xem ra vợ ông đã gặp phải đối thủ, cô bé này rất thẳng thắn, không vòng vo, ông nghĩ nếu có thể nói thẳng quan điểm của mình cho người kia biết cũng tốt như thế sẽ tránh được cuộc chiến tranh nóng lạnh sau này.

_Ngày mai cô đến đây lúc chín giờ sáng, tôi và cô sẽ cùng nhau đi mua sắm. Hy vọng là cô đến đúng giờ…!!

_Vâng, cháu hứa…!!

Ông Trương mời.

_Cháu ở lại đây ăn cơm với hai bác, thằng Quân đi vắng rồi nên nhà hơi vắng…!!

Diễm lắc đầu từ chối.

_Cháu xin lỗi nhưng cháu đã ăn cơm ở nhà rồi. Nếu không còn việc gì khác, cháu xin phép được ra về…!!

_Cháu ở lại đây chơi với hai bác lúc nữa rồi hãy về…!!

Diễm ngập ngừng.

_Cháu…cháu…!!

Bà Phương đứng lên.

_Nếu cô không bận, cô ở đây chơi đến tối rồi hãy về…!!

_Vâng…!!

Mặc dù đã ăn no nhưng ông Trương mời mãi, Diễm đành phải ngồi vào bàn ăn, Diễm nhìn thức ăn ở trên bàn mà ngao ngán, mấy ngày nay Diễm không muốn nuốt hay muốn ăn gì, Diễm chỉ muốn ngủ.

Ăn được hai thìa, Diễm buông đũa, khuôn mặt mới ốm dậy của Diễm vẫn chưa hết xanh xao, mệt mỏi, Diễm gầy hơn trước. Bà Phương hiểu những biến cố mà Diễm vừa trải qua, với một cô gái còn trẻ như Diễm phải trải qua những việc đó thật không dễ dàng gì, bà nhận thấy Diễm kiên cường hơn so với vẻ bề ngoài bề ngoài của mình. Bà không nhận ra bản thân bà đã dễ tính hơn với Diễm.

Trong bữa ăn ông Trương khéo léo hỏi Diễm nhiều chuyện, Diễm lễ phép trả lời hết, bà Phương không nói gì, bà chỉ im lặng quan sát và nghe Diễm nói. Kết thúc bữa ăn Diễm giúp bà Hoa rửa bát, dọn nhà bếp.

Nói chuyện với bố mẹ Quân một lúc, Diễm cáo từ ra về. Không yên tâm, Diễm phóng xe đến bệnh viện. Phía sau Diễm, có một bóng đen bám theo Diễm, bóng đen đó đã bám theo Diễm mấy ngày nay nhưng không tiếp cận, lại gần Diễm vì Quân luôn cho người bảo vệ Diễm, ông Đăng cũng biết điều này nên chỉ cho người đi theo Diễm từ xa, ông ta đang chờ cơ hội để ra tay, ông ta phát hiện cả gia đình Diễm và Hồng đều có người bảo vệ, ngay cả gia đình mình, Quân cũng cử người bảo vệ.

Bảo cho người theo dõi ở khắp nơi, chủ yếu là mấy thành viên trong gia đình Diễm, gia đình Quân và Hồng. Ông Đăng không thể mạo hiểm tự do và mạng sống của mình vào hành động mạo hiểm lần này, ông ta vẫn đang chờ cơ hội, ông ta biết Quân và Trường nằm ở bệnh viện nào, ông ta biết mối quan hệ giữa Diễm và bà Phương không được tốt đẹp, ông ta đang tìm cách để phá hoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.