Mướn Chồng

Chương 171: Chương 171




Tài xế lái xe đưa bà Phương và Diễm về nhà bà Phương, sau khi anh ta chuyển hết đồ đạc vào trong nhà, anh ta lái xe đưa Diễm về nhà Trường. Diễm chỉ kịp tắm rửa, nấu cơm cho ông Hải và ông quản gia ăn. Bà Phương giục Diễm phải đến nhà bà ngay. Diễm nhăn mặt làm theo. Không cần gọi điện cho Diễm, Quân đều biết hết tất cả mọi chuyện. Trường và Hồng thắc mắc tại sao Diễm không thể đến thăm Quân, Quân lại vui vẻ như thế kia.

Bà Phương dặn dò bà giúp việc nấu mấy món dinh dưỡng cho Diễm ăn, chỉ cần nghĩ đến thức ăn là Diễm đã uốn nôn hết cả ra. Ông Trương hài lòng vì mối quan hệ giữa Diễm và bà Phương đã có những bước tiến đáng kể. Ông ớn nhất là những cuộc xung đột giữa mẹ chồng và nàng dâu, ông hy vọng là Diễm và bà Phương sẽ sống hòa thuận với nhau, từ trước đến nay ông chỉ quen hòa giải giữa hai mẹ con Quân, ông chưa từng nghĩ là có ngày mình sẽ phải đứng ra căn ngăn giữa vợ và con dâu, chỉ nghĩ thôi, ông đã muốn dọn ra khỏi nhà ngay lập tức, nói gì đến chuyện xẩy ra thật.

Đi mua sắm cùng bà Phương và Loan, Diễm sách đồ nhiều hơn là chọn quần áo nên không mua được thứ gì, mà dù có thời gian, Diễm cũng không muốn mua. Diễm không thích dùng tiền của người khác để mua sắm, Diễm muốn dùng tiền của bản thân sắm sửa mọi thứ cho mình hơn.

Đưa một túi đồ cho Diễm, bà Phương nói.

_Cái này cho cô…!!

Diễm mỉm cười.

_Chắc bác nhầm rồi, cháu không mua gì cả…!!

_Tôi nói cô cầm thì cô cứ cầm đi, cô nói lắm làm gì.

Ông Trương cười.

_Cầm đi cháu, chắc là bà ấy mua cho cháu…!!

Diễm run run cầm lấy, mắt Diễm rơm rớm lệ, Diễm lại chuẩn bị khóc. Bà Phương bực bội bảo Diễm.

_Cô có thể bớt khóc một chút được không, nếu tôi có mắng chửu cô thì cô hãy khóc, còn nếu không, cô làm ơn đừng rơi lệ, tôi không muốn bị hiểu lầm…!!

Diễm cúi đầu.

_Vâng, cháu hứa…!!

Ông Trường bật cười thật to, Diễm đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Bà Phương hét nhỏ.

_Tôi nói có gì buồn cười lắm hay sao mà ông lại cười…!!

_Tôi cười vì hạnh phúc, vì vui sướng, tôi đâu có cười bà…!!

Ông bà Phương đối qua đối lại, Diễm thấy họ rất yêu nhau. Diễm hâm mộ tình cảm của hai người, Diễm hy vọng mai sau Diễm và Quân cũng sẽ yêu nhau nhiều như bố mẹ Quân, hy vọng tình cảm của hai người sẽ không bao giờ đổi thay.

Diễm tò mò muốn biết bà Phương mua gì cho mình, nếu món quà này quá mắc, Diễm sẽ trả lại. Như đọc được suy nghĩ của Diễm, bà Phương nói.

_Cô không cần phải trả lại món quà này cho tôi vì thực ra là do thằng Quân nhờ tôi đưa nó cho cô, nhờ cô mà tôi cũng được nó tặng cho một bộ…!!

Nghe giọng ghen tị và không hài lòng của bà Phương, Diễm cảm thấy ớn lạnh. Không hiểu tại sao Quân phải làm thế, nếu Quân muốn tặng nó cho Diễm, Quân chỉ cần cho người đưa thẳng nó cho Diễm, sao phải đi đường vòng làm gì. Quân làm thế này là có dụng ý cả, Quân muốn nói cho bà Phương biết, trong lòng Quân, bà Phương và Diễm là hai người phụ nữ quan trọng ngang bằng nhau. Quân không muốn mất đi một trong hai người, không muốn hai người phải tranh cãi hay hận thù nhau vì Quân.

Bà Phương hiểu dụng ý của thằng con trai, bà hài lòng vì cách cư xử của thằng con trai, bà đã bớt bực tức với Diễm hơn. Tội nghiệp cho Diễm khi phải chịu ánh mắt dò xét của bà Phương đối với mình.

Đến bữa ăn, Diễm không nuốt nổi món nào. Chỉ cần nhìn thấy món thức ăn bổ dưỡng do bà Phương kêu bà giúp việc nấu riêng cho Diễm ăn, Diễm muốn nôn ọe, thức ăn như muốn trào cả ra. Diễm cố nuốt, nhìn Diễm ăn, bà Phương, và ông Trương cảm tưởng họ đang bắt Diễm uống thuốc.

Ông Trương lo lắng hỏi.

_Cháu không sao chứ….??

_Dạ, cháu không sao…!!

_Nhìn cháu xanh xao, và mệt mỏi quá. Tội nghiệp, cháu đã phải trải qua quá nhiều chuyện…!!

Diễm mỉm cười, mặc dù cố nuốt nhưng Diễm không thể ăn nổi nữa. Cơ thể Diễm có dấu hiệu nóng sốt, Diễm lo sợ mình bị ốm nhưng dấu hiệu này là không thể chối cãi. Mặt Diễm nóng bừng, bà Phương nhìn Diễm, bà thở dài bảo.

_Cô bị ốm rồi, cô nên đi nghỉ ngơi…!!

Diễm gượng cười.

_Cháu không sao, cháu chỉ hơn choáng váng một chút thôi…!!

Diễm đứng lên, lảo đảo, Diễm lại ngồi xuống. ông Trương nói nhanh.

_Để bà giúp việc đưa cháu lên phòng của Quân, bác sẽ đi gọi bác sĩ…!!

Diễm thều thào.

_Không cần đâu ạ, cháu…!!

Bà Phương ngắt lời Diễm.

_Cô đừng nói nhiều nữa, nghe lời tôi lên phòng đi…!!

Bà giúp việc dìu Diễm lên phòng ngủ của Quân. Diễm không tài nào hiểu được tại sao bà Phương lại mời mình về đây, chẳng phải bà ghét Diễm là gì.

Đầu Diễm ong ong, bây giờ Diễm không nghĩ được gì nữa. Mở cửa phòng của Quân, bà dìu Diễm vào trong, sờ lên trán Diễm, bà giúp việc hốt hoảng nói.

_Cháu bị sốt cao quá…!!

Diễm nói không nổi nửa, vén chăn sang một bên, bà giúp việc nhẹ nhàng đỡ Diễm nằm xuống giường. Bà nhanh chóng lấy một cái khăn ướt, đắp lên trán Diễm, bà trấn an.

_Cháu đừng lo, bác sĩ sẽ đến nhanh thôi…!!

_Cảm ơn Dì…!!

_Đừng cám ơn Dì, Dì chỉ làm bổn phận của mình thôi, giá mà cậu Quân có ở nhà thì hay biết mấy…!!

Diễm suýt nói cho bà giúp việc biết là hiện giờ Quân đang nằm trong bệnh viện. Diễm nguyền rủa cái tính bộp chộp của mình. Quá mệt mỏi, lại bị cơn sốt hành hạ, Diễm chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị.

Bác sĩ đến ngay sau khi nhận được cuộc gọi từ ông Trương. Ông ta khám và kê đơn thuốc cho Diễm, sau khi dặn ông bà Phương, và bà giúp việc vài điều cần thiết khi chăm sóc người ốm, ông rời đi.

Diễm hết sốt nóng rồi lại sốt lạnh. Diễm ngủ khó nhọc, bà giúp việc đã giặt lại chiếc khăn đắp trên trán Diễm không biết bao nhiêu lần. Bà Phương và ông Trương thỉnh thoảng lên hỏi thăm tình trạng của Diễm, họ cũng không ngủ được vì lo lắng. Một tình cảm mẫu tử, thiêng liêng đang dần hình thành lên trong lòng bà Phương, ông Trương cũng có cùng suy nghĩ như bà Phương, ông coi Diễm như một người thân trong gia đình, nếu Quân và Diễm kết hôn, Diễm sẽ trở thành con dâu của ông.

Quân vì lo lắng cho Diễm nên gọi điện thoại cho Diễm. Khi chuông điện thoại của Diễm reo vang, bà giúp việc ở ngay cạnh nên bà nghe máy, thấy hiện lên số điện thoại của Quân, bà mừng rỡ bảo Quân.

_Chào cậu, bao giờ cậu về nhà….??

Quân kinh ngạc hỏi bà giúp việc.

_Diễm đâu, tại sao cô ấy không nghe máy…??

Bà giúp việc thở dài.

_Cô ấy đang bị sốt…!!

Quân thảng thốt kêu lên.

_Cô ấy không sao chứ…??

_Cậu yên tâm cô ấy chỉ bị cảm cúm thôi, chỉ cần được nghỉ ngơi và uống thuốc, cô ấy sẽ khỏe lại thôi…!!

Quân đã bị ốm nên Quân hiểu căm bệnh cảm cúm này thật không dễ chịu nào, Quân muốn được ở bên cạnh Diễm, muốn chăm sóc Diễm nhưng Quan đang bị bệnh, Quân không thể rời đi vào lúc này, ít nhất phải chiều ngày mai, Quân mới có thể rời khỏi đây.

_Cô ấy đang ở nhà cháu đúng không….??

_Đúng, bà chủ đã gọi cô ấy đến đây…!!

_Bác sĩ đã đến khám và kê đơn thuốc cho cô ấy chưa…??

_Ông ấy vừa rời khỏi. Khi nào thì cậu về…??

_Ngày mai cháu về…!!

_Tốt quá, chắc là cô ấy sẽ vui lắm khi nghe được tin này…!!

_Cháu cũng hy vọng là thế. Nhờ Dì chăm sóc cô ấy…!!

_Cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật chu đáo…!!

Cúp máy, Quân đi đi lại lại trong phòng nếu không phải vì tuân theo quy định của bệnh viện, Quân đã phóng xe về với Diễm rồi, Quân yên tâm vì Diễm đang được bố mẹ mình chăm sóc, tuy lo lắng cho Diễm nhưng Quân cảm thấy nhẹ lòng vì cuối cùng bà Phương cũng chấp nhận Diễm làm con dâu của bà.

Trường thấy Quân bồn chồn không yên. Trường nhíu mày hỏi.

_Cậu đang làm cái khỉ gì thế hả, còn không mau lên giường và đi ngủ đi…??

_Tôi làm gì thì có liên quan gì đến cậu…!!

Trường cáu.

_Sao lại không có liên quan, chung ta cùng ở chung một căn phòng, cậu làm ồn như thế làm sao tôi ngủ được…!!

_Diễm bị ốm nên tôi ngủ được…!!

Trường hốt hoảng.

_Nó không sao chứ…??

_Cô ấy bị sốt, bố mẹ tôi đang chăm sóc cô ấy…!!

Trường tưởng mình đang nghe lầm.

_Sao bố mẹ cậu lại chăm sóc em gái tôi, tôi tưởng mẹ cậu không thích nó…??

Quân bực mình đáp.

_Cậu có thể ăn nói khôn ngoan hơn được không, cậu thích mẹ tôi ghét cô ấy hơn à…??

_Không phải, tôi luôn mong em gái tôi được hạnh phúc, nếu mẹ cậu chấp nhận nó làm con dâu tôi càng mừng, điều khiến tôi thắc mắc là mẹ cậu sao lại thay đổi thái độ đối với nó nhanh như thế…??

_Cậu không nhận ra được khả năng có thể lám người khác siêu lòng vì cô ấy à…??

Trường gật đầu.

_Tôi đã từng bị nếm mùi…!!

Đến bây giờ Quân vẫn còn ghen tức.

_Ước gì lúc này tôi có thể đấm vỡ mặt của cậu…!!

Trường cười.

_Cậu có côn đồ quá không, cậu vẫn còn ghen tuông với tôi à…??

_Cậu im đi, tôi không muốn nghe…!!

Tình hình sức khỏe của Quân và Trường khá hơn nên tối hôm nay bà Hoa đã theo Hồng về nhà. Trường và Quân nói chuyện rất lâu, cả hai mới chìm vào giấc ngủ, Quân chỉ mong trời mau sáng, mau hết ngày để về với Diễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.