Mướn Chồng

Chương 180: Chương 180




Diễm nhẹ nhàng lau sạch vết máu xung quanh, đặt một miếng gạc vào vết rách, Diễm quấn mấy vòng quanh bụng Quân. Sau khi làm xong, Diễm sụt sịt nói.

_Em sẽ đưa anh đến bệnh viện, em muốn bác sĩ kiểm tra lại vết thương cho anh…!!

_Không cần đâu, anh không muốn đi…!!

_Anh có thể nghe lời em lần này được không?Anh muốn em chết vì lo lắng vì tình trạng sức khỏe của anh sao?

Nhìn khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt của Diễm, Quân mỉm cười. Quẹt nước mắt, Diễm nhíu mày hỏi.

_Anh bị thương như thế, sao anh còn cười….??

_Anh cười vì anh được em quan tâm, nếu có thể khiến em yêu anh, dù có chết anh cũng hài lòng….!!

Diễm run rẩy, Diễm nói không ra hơi.

_Anh hứa với em không bao giờ được nhắc đến từ chết, không bao giờ được rời xa em được không anh….??

Quân nhìn thật sâu vào mắt Diễm, Quân thấy mình choáng váng, chao đảo, mọi đau khổ đều không còn hiện diện trên đời này nữa, trong đầu Quân bây giờ chỉ có đôi mắt của Diễm. Quân gật đầu như một cái máy.

_Anh hứa…!!

Dơ ngón út lên, Diễm đề nghị.

_Mình ngoéo tay đi anh…!!

_Ừ….!!

Cả hai im lặng nhìn vào mắt nhau, họ nghe con tim đang dâng đầy hạnh phúc, nghe niềm tin vào một tương lai tươi sáng đang đến gần.

Bảo vệ nhà sách đưa cho Diễm túi đồ Diễm đã mua. Anh ta hối lỗi nói

_Xin lỗi quý khách vì sự cố vừa rồi.

_Không sao, mọi chuyện cũng đã qua cả rồi. Anh đừng trách hai đứa trẻ, chúng chỉ là trẻ con nên không hiểu chúng đã gây ra chuyện gì…!!

_ Đây là túi đồ của cô…!!

_Vâng…!!

Diễm cầm lấy, mặt Diễm tái lại, đôi tượng cô dâu, chú rể, hai người mất công tô đã vỡ tan tành, điều này tượng trưng cho những điềm gở, Diễm lo sợ cho hạnh phúc, tương lai của chính mình. Bóng ma đau khổ, chết chóc đang bủa vây lấy Diễm. Vì không muốn Quân lo lắng nên Diễm cố tỏ ra bình thường.

_Cảm ơn anh…!!

Chờ anh ta đi khỏi, Diễm đặt túi đồ xuống ghế xe phía sau, ngả ghế của Quân nằm xuống, đắp chiếc áo lên người Quân, Diễm khởi động xe. Quân tròn mắt nhìn Diễm.

_Em không định nói với anh là em biết lái xe đấy nhé…??

_Anh không tin à…??

_Không phải là anh không tin em, mà em nên để cho anh lái xe đi thì hơn…!!

Diễm lờ lời của Quân đi, lùi xe, bóp còi, Diễm lái xe đi. Quân lo sợ Diễm không biết điều khiển xe sẽ xẩy ra tai nạn nhưng Quân đã lo hão vì Diễm lái xe rất thành thạo.

Quân tò mò hỏi Diễm.

_Em học lái xe khi nào…??

_Anh cũng biết nhà em có xe riêng nên em hay được đi xe, năm em mười lăm tuổi, em đã bắt đầu học lái xe ở trường lái, sau đó khi em sang bên Mỹ du học em đã thi được bằng lái xe cho mình…!!

_Em đúng là có nhiều tài hơn anh tưởng…!!

Nhìn mồ hôi rịn ra đầy trán Quân, Diễm lấy khăn tay chấm nhẹ trên trán Quân. Diễm an ủi.

_Anh đừng lo, em sẽ đưa anh đến bệnh viện nhanh thôi…!!

Cầm lấy tay Diễm. Quân trầm giọng hỏi.

_Em sẽ không rời xa anh dù cho có xẩy ra chuyện gì chứ….??

Diễm cảm thấy lo sợ vu vơ, khi nhìn thấy đôi tượng bị vỡ nát, một điềm gỡ đã báo trước cho Diễm biết cuộc tình này sẽ không đi đến đâu, hai người sẽ không bao giờ có được hạnh phúc, nếu còn ở bên nhau chỉ đem lại toàn đau khổ và nước mắt mà thôi.

Diễm im lặng không nói gì, nước mắt bắt đầu rơi. Quân buồn rầu.

_Có phải em vẫn muốn rời xa anh, vẫn không thể chấp nhận tình cảm của anh…??

Diễm lắc đầu.

_Không phải thế, em muốn ở bên anh cả đời, em cảm thấy em là một ngôi sao chổi, một kẻ luôn mang lại bất hạnh cho mọi người…!!

_Em đừng nói thế, mọi chuyện xẩy ra đều không phải là do lỗi của em. Nếu không có em ở bên cạnh anh mới là thảm họa, anh có thể chịu đựng được tất cả mọi khó khăn nhưng không thể chịu đựng được ý nghĩ không có em….!!

Lệ trên má Diễm bắt đầu rơi từng giọt xuống, Diễm khóc vì hạnh phúc, vì lo lắng, tâm trạng Diễm lúc này rất hỗn loạn, Diễm không biết nên làm gì cho đúng. Diễm tính toán lại tất cả mọi chuyện đã xẩy ra kể từ ngày Diễm về nước, Diễm thấy bản thân Diễm là một người có vận mạng xấu, nếu không phải tại Diễm, mọi người xung quanh Diễm sẽ không phải khổ sở như bây giờ.

Quân ngồi dậy, lau hai dòng lệ trên má Diễm, Quân mắng yêu.

_Đừng tự trách bản thân mình, cô bé ngốc. Em không được có ý nghĩ chạy trốn khỏi anh, nếu không anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em, em đã nghe rõ chưa….??

Diễm im lặng không nói gì, Quân ra lệnh.

_Em dừng xe lại đi…!!

Diễm kinh ngạc hỏi.

_Nhưng đã đến bệnh viện đâu, anh muốn làm gì ở đây….??

_Anh muốn hôn em…!!

Mặt Diễm nóng bừng, thay vì dừng xe lại, Diễm phóng nhanh hơn. Quân ngã người ra sau ghế, trên môi nở một nụ cười. Quân trêu.

_Tâm trạng của em đã khá hơn chưa….??

Diễm cáu.

_Anh lúc nào cũng đùa giỡn được….!!

_Nếu không đùa giỡn, em sẽ khóc suốt ngày. Anh không chịu được những giọt nước mắt của em…!!

_Em xin lỗi…!!

Quân nheo mắt nhìn Diễm.

_Lời xin lỗi của em được chấp nhận….!!

Diễm mỉm cười, bóng mây u ám trong lòng Diễm đã xua tan đi được một chút. Đến bệnh viện, Diễm dìu Diễm lên phòng bệnh của Trường. Trường tưởng hai người đến đây thăm mình nên nói đùa.

_Không ngờ hai người còn nhớ đến một người bệnh như tôi…!!

Nụ cười trên môi Trường tắt khi nhìn khuôn mặt xanh tái của Quân, và chiếc áo dính máu của Quân. Trường lo sợ hỏi.

_Có chuyện gì xẩy ra thế, tại sao cậu ta lại trông như thể mới bị đánh thế kia….??

Diễm run giọng đáp.

_Anh ấy bị ngã cầu thang…!!

Hồng mau chóng đi gọi bác sĩ. Quân được bác sĩ khám, kiểm tra vết thương một cách cẩn thận, ông dặn dò Diễm đôi điều về cách chăm sóc Quân rồi rời đi. Cũng may vết thương của Quân không nặng lắm. Diễm hối hận vì tính cách bất cẩn của mình, Quân mới bị liên lụy.

Diễm hỏi thăm tình trạng bệnh tình của Trường, nói chuyện với Hồng, hơn tám giờ tối, Diễm lái xe đưa Quân về. Diễm muốn về nhà mình, muốn được ngủ trên chiếc giường của chính mình, Diễm không có dũng khí đến ở nhà Quân thêm nữa. Quân buồn rầu bảo.

_Vậy là em quyết định không ở bên cạnh anh tối nay….??

Mặt Diễm nóng bừng vì xấu hổ. Diễm biện luận.

_Mong anh thông cảm, em xa nhà lâu quá rồi, em sợ bố em buồn nên em phải về nhà thôi….!!

_Anh hiểu nhưng em không cần dùng cách này để lảng tránh anh, anh biết là em ngại nên không muốn đến nhà anh. Anh nói có đúng không….??

Diễm cãi.

_Anh nói hoàn toàn sai…!!

_Nhóc con, em tưởng là em có thể dấu được cảm xúc của em sao…..??

Diễm không muốn bị gọi là nhóc con, và bé con mãi, những từ này cho Diễm cảm giác, Diễm vẫn còn bé bỏng, cần được người lớn quan tâm, chăm sóc, cần được bảo vệ. Diễm không muốn sống mà lúc nào cũng chỉ là cô bé con trong mắt Quân.

_Anh có thể đừng gọi em là cô bé hay nhóc con được không, em không thích chút nào….??

Quân mỉm cười.

_Em không muốn anh để mắt đến em chứ gì….??

Diễm lúng túng.

_Sao anh biết….??

_Anh hiểu cảm giác của em, cũng hiểu em không thích bị ràng buộc bởi anh nhưng anh không yên tâm nếu như em đi đâu, làm gì, anh không hề biết, em nghĩ là anh có thể sống được với cảm giác lo âu và thấp thỏm hay sao. Anh thà bị em nghĩ anh là một ông chồng độc tài để em được an toàn còn hơn…!!

_Nói tới, nói lui anh vẫn không từ bỏ quyền kiểm soát của mình….??

Quân nói một cách không nhượng bộ.

_Không, anh sẽ kiểm soát em cả đời…!!

Diễm than thầm trong đầu, Quân lúc nào cũng thế, một con người độc tài, chuyên chế, ít thay đổi suy nghĩ của mình nếu Quân cho điều đó là đúng. Diễm khổ sở không biết làm cách nào để Quân hiểu Diễm đã trưởng thành, là một người có thể lo được cho bản thân mình.

Diễm không hiểu nếu Diễm trẻ con như thế sao Quân còn lấy, còn yêu, không lẽ Quân thấy được kiểm soát mọi suy nghĩ, hành động của mình là thú vui. Diễm bặm môi, dù sao thì Diễm cũng nhất định không chịu nhượng bộ, Diễm ớn nhất là mai sau khi lấy nhau rồi, Diễm phải ở nhà, không được đi đâu, không được làm gì, nghĩ đến cái xã hội thượng lưu mình sắp phải tham gia, Diễm thấy ớn lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.