Mướn Chồng

Chương 187: Chương 187




Kiên và Bảo tìm tới phòng bệnh của Diễm. Diễm vẫn còn bất tỉnh, cơn choáng váng khiến Diễm chìm sâu xuống tuyệt vọng và bóng tối của chính mình. Diễm mong Diễm sẽ không bao giờ tỉnh lại, tỉnh lại để nhận được một sự thật phũ phàng, đắng cay thì đừng nên tỉnh còn hơn nhưng Diễm không thể trốn tránh hiện thực, không thể trốn tránh trách nhiệm của chính mình.

Khi Diễm tỉnh dậy, Diễm khóc, Diễm muốn nhanh chóng được đến phòng mổ của Quân. Diễm muốn biết Quân có sao không. Bảo khuyên Diễm.

_Tốt nhất là em nên nằm nghĩ thêm một lúc nữa đi, cậu ấy vẫn còn đang ở trong phòng mổ, em có đến cũng không giải quyết được chuyện gì đâu….??

Diễm run lẩy bẩy bẩy.

_Anh…anh ấy sẽ không sao, đúng không anh…??

Bảo thở dài.

_Anh cũng không biết được, chúng ta phải chờ bác sĩ mổ cho cậu thông báo tình trạng sức khỏe của cậu ấy đã, lúc đó cậu ấy bị như thế nào chúng ta sẽ biết ngay thôi…!!

Diễm khóc ngất, hai tay bịt chặt miệng. Diễm đau khổ nói.

_Tất cả là do lỗi của em, nếu không phải tại em, anh ấy sẽ không bị tai nạn, nếu em ngăn cản anh ấy đừng đi sang bên kia đường thì có lẽ chúng em đã ăn cơm vui vẻ với bố mẹ anh ấy ở nhà rồi…!!

Kéo ghế ngồi xuống. Bảo bình tĩnh hỏi Diễm.

_Em có thể nói tình hình lúc đó cho anh nghe được không? Anh nghi ngờ Quân bị tai nạn là do có người cố ý muốn hại cậu ấy…!!

Mặt Diễm trắng bệch, Diễm thở đứt quãng.

_ý của anh là do ông Đăng làm đúng không….??

Bảo gật đầu.

_Anh có thể khẳng định được điều này. Ông ta vẫn luôn căm hận Quân, ông ta muốn hại Quân từ lâu rồi nhưng không có dịp, may mắn thay hôm nay em và Quân đi thử áo cưới, cậu ấy lại băng qua đường một cách bất cẩn, ông ta chỉ cần cho người theo dõi sát sao hai người, sau đó lợi dụng thời cơ thích hợp thế là xong…!!

Diễm ôm lấy mặt, lòng Diễm quặn đau. Tất cả mọi tội lỗi này đều là do Diễm, Diễm dằn vặt bản thân mình không tiếc lời. Dù Diễm không yêu Quân những việc Quân làm cho Diễm, Diễm đã cảm kích rồi, nói gì đến tình cảm mà Diễm dành cho Quân đã quá sâu đậm. Nếu Quân không qua khỏi, Diễm cùng không muốn sống nữa, Diễm muốn đi theo Quân.

Cuộc đời Diễm chỉ toàn bi kịch, toàn khổ đau, lúc Quân còn khỏe mạnh, Diễm luôn hắt hủi, luôn chán ghét, luôn đối xử lạnh nhạt với Quân. Đến khi Diễm nhận ra mình đã yêu Quân thì những tai họa ẩn dật xung quanh đã dần chia lìa hai người.

Diễm tự nhận mình là một ngôi sao xấu, hình ảnh đôi tượng vỡ hôm qua khắc sâu vào tâm trí Diễm những vết thương sâu hoắm. Chính vì Diễm làm vỡ tượng nên Quân mới bị tan nạn, vì Diễm, Quân đã mất đi một quả thân, vì Diễm, Quân hôm nay không biết sống chết thế nào.

Diễm khóc như mưa, Diễm tự hứa với lòng, sau khi Quân tỉnh lại, Diễm sẽ rời xa Quân, sẽ rời xa mọi người, Diễm không muốn mang lại tai họa cho mọi người xung quanh. Diễm nên sống cô độc, nên ở một nơi cách xa an toàn đối với họ, nên để cho họ được sống một cuộc sống bình yên.

Cố gắng kìm nén xúc động, Diễm bắt đầu kể cho Bảo nghe tình hình lúc xảy ra tai nạn. Bảo ghi chép lại lời nói của Diễm trong một cuốn sổ nhỏ. Bảo đặt cho Diễm rất nhiều câu hỏi, Diễm cố trả lời hết mọi câu hỏi của Bảo.

Sau khi đã nắm được toàn bộ vấn đề, Bảo đứng dậy.

_Cảm ơn em. Anh sẽ cố gắng bắt ông ta về quy án…!!

Diễm mệt mỏi nói.

_Em hy vọng là ông ấy sẽ bị bắt trước khi ông ấy hại thêm ai khác nữa…!!

_Anh cũng hy vọng là thế. Em yên tâm lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát. Dù ông ta là con cáo, sớm muộn gì ông ta cũng lòi cái đuôi của mình thôi...!!

Bảo động viên Diễm, khuyên Diễm nên nghỉ ngơi nhưng Diễm làm sao yên tâm nằm đây trong khi Quân sống chết thế nào không rõ. Bệnh viện mà Quân và Diễm được đưa vào chính là bệnh viện Trường đang điều trị. Chỉ đến khi bà Hoa thông báo Quân bị tai nạn, Hồng và Trường mới biết. Hồng dìu Trường đến phòng bệnh của Diễm.

Vừa lúc Diễm loạng choạng đi ra cửa, Diễm gặp Hồng và Trường. Nhìn thấy họ, Diễm òa khóc, ôm chặt lấy Hồng, Diễm nói không ra hơi.

_Em khổ quá chị ơi…!!

Hồng sụt sịt.

_Em hãy phấn chấn lên, anh Quân sẽ không sao đâu…!!

Trường đau khổ không kém gì Diễm. Trường hận ông Đăng, lòng căm thù trong Trường sục sôi. Trường không còn coi ông Đăng là cha của mình nữa, từ sau vụ bị ông Đăng giết hụt, Trường đã tỉnh cơn mê, đã biết rằng trong lòng ông ta, Trường chẳng qua chỉ là một công cụ cho ông ta sử dụng, khi giá trị sử dụng không còn, ông ta không thương tiếc mà vứt luôn đi, hay phá nát nó.

Trường cay đắng, ánh mắt long lên đầy phẫn uất, chán chường, nhìn em gái đau khổ, khóc ròng. Trường nghe con tim mình tan nát, vỡ vụn. Quân là ân nhân cứu mạng của Trường, Trường vẫn chưa có cơ hội đền ơn, nay Quân lại vì mình, Quân bị ông Đăng hại, Trường không còn mặt mũi nào để gặp lại Quân nữa, Trường thấy mình là một kẻ vô dụng, bất lực.

Dù không cần nghe Diễm kể lại mọi chuyện, Trường vẫn có thể khẳng định mọi chuyện đều do ông Đăng gây ra, vòi bạch tuộc của ông ta còn vươn xa cho đến khi nào ông ta bị bắt thì thôi. Từ bây giờ cho đến lúc đó, ông ta còn hại được thêm nhiều người nữa.

Trường im lặng không nói gì, lời nói bây giờ không làm Diễm vơi đi nỗi đau và sầu hận, nó chỉ càng làm Diễm thêm đau khổ hơn mà thôi. Chỉ cần Trường và Hồng làm bờ vai cho Diễm dựa, làm điểm tựa tinh thần cho Diễm, đối với Diễm như thế là đủ, Diễm không muốn nghe những lời an ủi sáo rỗng, không muốn nghe ai nói thêm bắt cứ một lời nào.Nhiều khi sự im lặng còn đáng giá hơn ngàn lời nói.

Bảo sau khi tìm hiểu thông tin vụ tai nạn từ Diễm, rời khỏi phòng bệnh của Diễm. Bảo ngồi chờ kết quả ca mổ cùng bố mẹ Quân, bà giúp việc và Kiên. Năm người ai cũng lo sợ, và hồi hộp như nhau, họ đều coi Quân là người thân, là người quan trọng trong cuộc đời họ, dù mức độ tình cảm thân hay sơ, Quân luôn được lòng mọi người.

Diễm được Hồng dìu đến phòng mổ. Nhìn thấy Diễm, bà Phương không ngừng gào khóc. Bà căm phẫn chỉ thẳng vào mặt Diễm.

_Vì cô mà con trai tôi ra nông nỗi này, ở bên cạnh cô, nó không nhận được một điều gì tốt đẹp cả, cô đi đi, tôi không muốn nhìn thầy mặt cô….!!

Nỗi căm hận trong lòng bà Phương bùng lên, bà dơ tay lên, bà định tát Diễm. Trường đừng chắn trước mặt Diễm, Trường cáu.

_Đề nghị cô bĩnh tĩnh, em gái cháu không có lỗi gì cả, cô nghĩ nó mong chồng nó có chuyện gì sao….??

_Cậu im đi, anh em cậu đều xấu xa như nhau, tôi không muốn nhìn thấy hai người ở đây, đề nghị hai người về cho….!!

Diễm vừa khóc vừa cầu xin.

_Xin bác cho phép cháu được ở đây với anh Quân, xin bác….!!

_Cô về ngay, tôi nói gì cô có nghe không….??

Bà Phương càng lúc càng kích động, bây giờ trông bà giống như một con hổ bị điên, ông Trương vỗ nhẹ vào vai bà, ông nói.

_Em bình tĩnh đi, anh nghĩ Quân sẽ vượt qua được giai đoạn khó khăn này….!!

Bà gào lên.

_Anh bảo hai anh em cô ta về đi, em không muốn nhìn thấy họ….!!

Diễm càng cầu xin, bà Phương càng căm ghét, ông Trương đành bảo Diễm.

_Thôi hai anh em cháu về đi, có gì bác sẽ thông báo cho cháu biết sau….!!

Quẹt ngang dòng lệ trên má, Diễm lắc đầu.

_Cháu phải ở đây với anh Quân, cháu không thể bỏ về được….!!

Hết chịu nổi, bà Phương đẩy Diễm ngã xuống đất, cũng may Diễm được Trường đỡ nếu không sẽ không biết chuyện gì xảy ra nữa.

Bà căm phẫn hét với tất cả sức lực.

_Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô, vì cô mà con trai tôi bị tổn thương hết lần này đến lần khác, tôi vì thương nó nên mới chấp nhận cô làm con dâu, nếu lần này nó mà có mệnh hệ gì cả đời tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô đâu, cô biết điều thì nên đi đi, đừng để tôi phải gọi người đưa cô đi….!!

Không muốn ai bị tổn thương, Bảo khuyên Diễm.

_Em nên tạm tránh đi đâu đó một lúc đi, bác ấy vì quá lo lắng cho Quân nên sẽ không chấp nhận em ở đây. Em hãy hiểu cho bác ấy, bác ấy chỉ có một mình Quân, Quân xẩy ra chuyện dù không phải là do lỗi của em nhưng chỉ có đổ lỗi cho em bác ấy mới cảm thấy nhẹ nhõm và bớt đau buồn…!!

Diễm sụt sịt.

_Anh không cần phải động viên em, tất cả đều là do lỗi của em, nếu không phải vì muốn bảo vệ em, anh ấy sẽ không gây thù chuốc oán với ông Đăng, nếu không phải vì muốn mua quà cho em, anh ấy sẽ không băng qua đường vào ngày hôm nay, nếu em chấp nhận tình cảm của anh ấy sớm hơn, chúng em đã sống hạnh phúc…!!

Càng nói Diễm càng đau khổ, nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt trắng bệch, trông Diễm bây giờ giống như một người vừa mới được vớt từ dưới sông lên.

Bà Phương ôm lấy đầu, bà nhìn Diễm như kẻ thù, lời nói của bà rít qua kẽ răng.

_Cô muốn tôi vì tức cô, tôi hộc máu ở đây cô mới hài lòng đúng không. Cô tàn nhẫn như thế vẫn còn chưa đủ sao, cô còn muốn làm tổn thương thằng Quân đến bao giờ nữa. Cô đi đi, cô biến ngay cho khuất mắt tôi…!!

Diễm lảo đảo muốn ngã những lời nói vô tình của bà Phương đang giết chết dần cảm xúc của Diễm. Hồng vội đỡ lấy Diễm, nước mắt lưng tròng, Hồng bênh vực Diễm.

_Xin bác đừng làm tổn thương Diễm. Cô ấy không có lỗi trong chuyện này. Cô ấy cũng đau khổ không kém gì bác. Sao bác lại nghĩ cô ấy muốn Quân xẩy ra chuyện, cô ấy đâu phải một con người máu lạnh như thế…!!

Diễm lắc đầu nói.

_Chị đừng bênh em, mọi điều mà bác ấy nói đều không sai. Tất cả là do lỗi của emh, em là một ngôi sao xấu, ai ở gần em cũng đều bị liên lụy cả….!!

Bà Phương nhếch mép.

_Nếu cô biết như thế cô hãy chủ động rời xa thằng con trai của tôi đi.

Hồng kêu lên.

_Kìa bác…!! Sao bác lại nói thế…??

Diễm đứng im chịu trận những lời cay nghiệt của bà Phương. Trường không thể chịu đựng được thêm nữa, Trường lôi Diễm đi. Diễm thà bị bà Phương chửu rủa, thà bị bà khinh miệt, Diễm còn biết tình trạng bệnh tình của Quân còn hơn bỏ đi mà không biết được một chút gì. Diễm hất tay của Trường ra, Diễm muốn ở lại. Trường nắm tay Diễm thật chặt, được sự giúp sức của Hồng và của Kiên. Diễm không tài nào thoát ra được, mặc Diễm gọi tên Quân, mặc Diễm cầu xin cho Diễm ở lại, họ tảng lờ như không nghe thấy. Lôi Diễm đến một góc khuất, cả ba mới buông tay Diễm ra.

Trường đau lòng bảo Diễm.

_Em không nên ở đây, anh sẽ nhờ một bác sĩ thông báo tình hình của Quân cho chúng ta biết…!!

Diễm đau khổ nói.

_Em không thể về, anh ấy là chồng em, có chuyện gì em phải ở bên cạnh anh ấy….!!

_Em ở đây chỉ làm tình hình thêm xấu hơn mà thôi, em không thấy bây giờ bà Phương rất căm ghét em sao, nếu hai người còn làm loạn thêm ở đây, bảo vệ sẽ tống hai người ra cổng, lúc đó em còn khổ hơn nữa….!!

_Làm ơn cho phép em ở lại đây, em đứng nhìn anh ấy từ xa cũng được….!!

Hồng ôm lấy Diễm, Hồng sụt sịt.

_Em đừng khóc, đừng lo, chị tin là anh ấy sẽ không sao đâu….!!

Diễm khóc nức nở.

_Em cũng hy vọng là thế, nếu anh ấy có mệnh hệ gì em sẽ ăn năn hối hận cả đời, anh ấy vì em nên mới bị như thế, em luôn mang ơn anh ấy, em chưa làm gì để báo đáp ân tình của anh ấy dành cho em, em phải làm sao đây khi anh ấy không còn ở trên đời này nữa….!!

_Em đừng nói gở, chị tin là Quân sẽ mau chóng tỉnh lại, em và cậu ấy sẽ có một gia đình hạnh phúc….!!

Diễm ôm Hồng thật chặt, đôi mắt Diễm nhắm chặt, lệ thi nhau rơi xuống. Không dám đến gần phòng mổ, nên Trường, Hồng và Diễm đều phải đứng ở xa. Trường đã nhờ một cô ý tá để ý dùm tình hình sức khỏe của Quân, Trường dặn nếu có chuyện gì xảy ra thì thông báo ngay cho Trường biết.

Sau bốn tiếng phẫu thuật đầy mệt mỏi, cuối cùng cửa phòng mổ cũng mở ra. Diễm đứng bật dậy, Diễm muốn chạy lại hỏi nhưng bị Trường nắm tay lôi lại. Diễm cáu.

_ Sao anh không để cho em đi…??

_Em không biết là bà ta ghét em sao, bây giờ bà ta đang kích động, nếu em đến gần, hậu quả sẽ không lường trước được đâu, em đừng có ngốc nữa, để lát nữa anh hỏi cô y tá, em sẽ biết tình hình của cậu ta ngay thôi….!!

Hồng nói.

_Anh Trường nói đúng, em ngồi xuống đi, đừng lo, sớm muộn gì em cũng biết thôi….!!

Bà Phương phải dựa vào ông Trương mới đứng nổi, bà thều thào hỏi.

_Quân sao rồi hả bác sĩ….??

Bác sĩ thở dài.

_Mặc dù tính mạng của cậu ấy có thể giữ nhưng cậu ấy có tỉnh lại được không còn phụ thuộc vào ý trí của cậu ấy, có thể khi tỉnh lại cậu ấy sẽ không còn nhớ được cậu ấy là ai nữa vì cú va chạm đã làm ảnh hưởng đến não bộ của cậu ấy, hình như trước đây cậu ấy từng bị thương vào vùng đầu đúng không….??

Bà Phương ngơ ngác.

_Tôi không hề biết, vì nó là con nuôi của chúng tôi, sau khi nhận nó, mọi sinh hoạt đều bình thường, nên tôi không biết là khi còn nhỏ nó đã từng bị thương….!!

Ông bác sĩ nói tiếp.

_Ông bà nên chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để đón nhận những tin xấu nhất vì cậu ấy bị thương ở vùng đầu nên rất nguy hiểm, tuy ca mổ thành công, cũng chưa chắc đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm…!!

Bà Phương gần như ngất xỉu, mặt bà trắng bệch như xác chết, tay chân run rẩy, vì quá yêu, quá lo lắng, quá thương Quân nên bà càng căm giận Diễm, bà đổ tội cho Diễm, vì Diễm mà con trai của bà mới ra nông nỗi này, nếu Quân kết hôn với Loan thì đã không có chuyện.

Sau khi được cô ý tá thông báo tình hình sức khỏe của Quân, Diễm nằm lăn ra đất. Bác sĩ nhanh chóng đưa Diễm vào phòng bệnh. Diễm được tiêm thuốc an thần, Diễm ngủ li bì.

Trường đau xót nhìn Diễm.

_Vì anh nên số phận của nó mới khổ đau như thế này. Nếu không phải tại anh quá ngu dốt tin lời ông Đăng một cách tuyệt đối, nếu không phải tại anh mất trí nhớ, anh đã không mù quáng trả thù gia đình mình. Dù anh không muốn nhận ông Hải là cha nhưng anh không đến nỗi làm gián đoạn tình cảm của Diễm và Quân…!!

Hồng dựa đầu vào vai Trường.

_Anh không nên tự trách bản thân mình, mọi chuyện đều do ông Trời an bài, dù chúng ta có muốn tránh cũng tránh không được. Em tin là mọi thứ sẽ tốt đẹp dần lên. Quân là một người tốt, anh ấy sẽ mau chóng tỉnh lại. Diễm và Quân sẽ hạnh phúc bên nhau…!!

Trường dựa vào đầu Hồng, cả hai ngồi im lặng nhìn Diễm chìm trong giấc ngủ mệt mỏi. Chuyện Quân bị tai nạn, chẳng mấy chốc Loan cũng biết. Sau khi nhận được tin, Loan lảo đảo muốn ngã, dù Quân không yêu Loan nhưng tình cảm Loan dành cho Quân quá lớn, Loan đã yêu Quân rất nhiều, dù lòng tự trọng không cho phép Loan cầu xin lòng thương hại của Quân nhưng khi biết Quân bị tai nạn, Loan không thể kìm được lòng mình.

Khi Loan đến, Quân đã được chuyển sang phòng hồi sức, trên người Quân cắm đầy dây. Dù không được vào thăm nhưng đứng từ bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy Quân.

Bà Phương nắm chặt lấy tay Loan, bà nói.

_Cháu sẽ không bỏ thằng Quân nhà bác chứ…??

Loan kinh ngạc hỏi.

_Sao bác lại nói thế, cháu là bạn của anh ấy. Anh ấy gặp nạn như thế này làm sao cháu bỏ anh ấy được…!!

_Cháu làm bác vui quá. Bác luôn muốn cháu làm con dâu của bác. Mặc dù thằng Quân nó yêu con bé Diễm, nhưng cháu xem, vì con bé đó con trai bác mới ra nông nỗi này, bác sẽ không bao giờ tha thứ cho nó…!!

Loan là một cô gái tốt bụng nhưng đứng trước tình yêu ai cũng ích kỉ, dù có tốt đến đâu con người ta cũng phải có lòng tham muốn chiếm được thứ mình yêu quý. Loan không nói gì nhưng trong lòng Loan vui hẳn, vì Diễm không có cơ hội được ở gần bên Quân sẽ là một lợi thế cho Loan. Niềm hy vọng về tình yêu của Quân lại bùng lên trong lòng Loan. Loan muốn được thay thế hình ảnh của Diễm trong tim Quân.

Chiều tối, bác sĩ cho phép bố mẹ Quân, Loan, Kiên và Bảo vào thăm Quân. Quân nằm im như chết, hơi thở thoi thóp. Bà Phương khóc ngất, bà phải dựa vào người ông Trương mới không bị ngã, còn Loan cũng giọt ngắn giọt dài.

Diễm sau khi tỉnh lại, lén anh chị, Diễm đến phòng bệnh của Quân. Diễm định mở cửa bước vào nhưng hình ảnh của bà Phương và Loan làm nhụt tâm trí Diễm. Loan nắm lấy tay Quân, áp vào má mình. Loan thì thầm.

_Anh mau tỉnh dậy đi, dù anh không yêu em nhưng em luôn hy vọng một ngày nào đó anh có thể đáp lại tình cảm của em….!!

_Em không trách anh vì anh không để ý đến em nhưng em không thể từ bỏ anh được, mong anh hiểu và sẽ chấp nhận em…!!

Diễm đứng chết lặng ở bên ngoài, nước mắt Diễm không ngừng rơi, nhìn Loan được bà Phương thương yêu, coi như con dâu mặc dù Quân không yêu, nay Quân bị tai nạn, bà không cho phép Diễm vào thăm bà lại gọi Loan đến chăm sóc Quân, chứng tỏ trong lòng bà, Diễm chỉ là một kẻ xa lạ, một kẻ đáng ghét, một tội đồ mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.