Mướn Chồng

Chương 196: Chương 196




Trên đường đến bệnh viện, Diễm vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Trường ôm chặt lấy Diễm, Hồng cầm lấy tay Diễm, nước mắt Hồng không ngừng rơi. Hồng thương cho thân phận khổ đau của Diễm, Hồng thấy so với Diễm, Hồng còn may mắn hơn Diễm nhiều. Nếu Diễm chín chắn, trưởng thành, lạnh lùng và tàn nhẫn hơn một chút, Diễm sẽ không phải chịu nhiều bất hạnh như bây giờ. Diễm quá trọng tình cảm, quá suy nghĩ cho người khác nên hay bị người ta chèn ép, lợi dụng. Hồng mong Diễm sẽ được hạnh phúc, nếu không ông Trời thật bất công.

Chiếc xe tắc xi dừng trước cổng bệnh viện. Hồng trả tiền cho anh ta, Trường nhanh chóng bế Diễm lên tầng trệt. Gọi một cô ý ta, Trường hối thúc.

_Làm ơn gọi bác sĩ cấp cứu dùm em gái của tôi. Cô ấy bị ngất…!!

Cô y tá vội hướng dẫn Trường.

_Anh đi theo tôi…!!

Dẫn Trường vào một phòng bệnh còn trống. Cô y ta giục.

_Anh đặt cô ấy lên giường bệnh đi, bác sĩ sẽ đến khám cho cô ấy ngay…!!

Cô y tá quay người bỏ đi, ngay sau đó cô y tá và một bác sĩ trung niên bước vào phòng. Ông ta bảo Trường và Hồng.

_Phiền hai người ra ngoài đợi, có gì tôi sẽ thông báo cho hai người sau…!!

Trường muốn ở lại, nhìn khuôn mặt tái xám của em gái, lòng Trường đau như cắt. Hồng là người duy nhất còn bình tĩnh, nắm lấy tay Trường, Hồng nhỏ nhẹ nói.

_Mình ra ngoài kia đợi đi anh. Có bác sĩ chăm sóc, cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi…!!

Trường theo Hồng ra ngoài hành lang. Cả hai ngồi xuống ghế trước cửa phòng đợi. Trường chua chát nói.

_Sao số của anh hay gắn liền với bệnh viện thế nhỉ…??

Hồng bông đùa.

_Có lẽ anh có duyên với nó…!!

Nghe giọng bỡn cợt của Hồng, tâm trạng Trường khá hơn một chút. Thời gian chờ đợi kết quả bệnh tình của Hồng dài như vô tận. Trường nắm chặt lấy tay Hồng, cũng may Hồng đã không còn bị nghén nhiều như trước nữa, nếu không Trường sẽ phát điên vì lo lắng. Trường luôn cảm thấy có lỗi vì làm Hồng khổ sở. Diễm luôn trêu Trường là nếu Trường không muốn có con, Trường không nên làm chuyện có lỗi với Hồng, còn nếu không, những lời xin lỗi của Trường chẳng có vẻ gì là thành thật hết.

Bác sĩ từ trong phòng bệnh bước ra ngoài, Hồng và Trường đứng bật dậy. Nhìn khuôn mặt mỉm cười của ông bác sĩ, Trường ngơ ngác không hiểu gì cả. Diễm bị ngất có gì vui vẻ đâu mà ông lại cười.

Trường nôn nóng hỏi.

_Em gái tôi không sao chứ…??

Ông bác sĩ vui mừng thông báo.

_Chúc mừng cậu, vợ cậu đã có thai…..!!

Trường kinh ngạc tột độ, mắt mở to, miệng há ra. Nhìn Trường bây giờ rất giống một thằng ngố. Hồng che miệng cười, vì sự nhẫm lẫn của ông bác sĩ nếu ông biết được người đang nằm trong kia là em gái của Trường, chắc là ông sẽ phải đỏ mặt vì ngượng mất.

Hồng huých nhẹ cùi chỏ vào sườn Trường. Trường giật mình, thấy mình đang bị ông bác sĩ chiếu tướng, Trường khàn giọng.

_Những lời bác sĩ nói vừa rồi là hoàn toàn đúng sự thật chứ…??

_Cậu có cần xem lại kết quả tôi vừa chụp cho cô ấy không…??

Trường lắc đầu.

_Không cần. Cô ấy mang thai được bao lâu rồi…??

_Ba tuần. Cậu nên chú ý chăm sóc cho cô ấy, phụ nữ khi mang thai rất nhạy cảm, dễ bị suy nhược cơ thể, chú ý đừng để cô ấy làm việc gì nặng, tránh xúc động hay những vấn đề nhạy cảm không tốt cho hệ thần kinh của cô ấy, nên đảm bảo chế độ dinh dưỡng và chế độ nghỉ ngơi cho cô ấy. Còn nữa, nhớ đưa cô ấy đi khám định kì…!!

Sau khi dặn một lô một lốc những điều cần phải làm cho Trường, ông bác sĩ mới chịu rời đi. Trường nghiến răng.

_Tên chết tiệt, sao hắn dám…??

Hồng đã phải cố nhịn cười từ lúc nãy đến giờ, nghe thêm câu nói đầy cay cú và tức giận cảu Trường. Hồng cười đến chảy cả nước mắt. Mọi người ờ gần đây ai cũng ngoái lại nhìn Trường và Hồng. Trường cáu.

_Có gì đáng cười đâu mà em cười như điên thế hả…??

Quẹt hai giọt nước trên khóe mắt, lấy khăn mùi xoa hỉ mũi. Hồng nén cười bảo Trường.

_Anh thấy trong chuyện này có gì đáng buồn sao…??

_Tất nhiên không đáng buồn nhưng anh không thấy không có lí do gì cho em cười như thế. Tên khốn đó, khi nào hắn tỉnh lại, anh sẽ đánh hắn một trận…??

Hồng cau mày.

_Anh đánh anh ấy vì chuyện gì…??

_Chẳng phải hắn làm cho em gái anh có thai sao…??

_Anh thấy mình có vô lý quá không, anh nên nhớ bây giờ cô ấy là vợ chưa cưới của anh Quân nếu cô ấy bị anh Quân hắt hủi không cưới khi biết cô ấy có thai anh mới có lí do đánh anh ấy, đằng này anh làm ngược lại cái nguyên lí ấy là sao…??

Trường lúng túng.

_Anh biết nhưng mà…??

_Nhưng mà cái gì, em thấy hai chúng ta mới là người đi trái lại luật kết hôn thông thường, so với anh ấy, anh còn đáng trách hơn anh ấy gấp ba lần. Em cảnh trước cho anh biết trước, bố của em không phải là một người dễ tính, anh chuẩn bị tinh thần từ bây giờ đi làm vừa…!!

Trường lo sợ.

_Em nói thật chứ, hay là em chỉ đang hù dọa anh…??

_Đến lúc anh gặp bố mẹ em rồi anh sẽ biết. Còn bây giờ chúng ta vào thăm cô ấy đi…!!

Mở cửa phòng, cả hai bước vào trong. Diễm vừa mới tỉnh lại, người đau nhức. Ngó xung quanh, Diễm đã quá quen thuộc với mùi thuốc của bệnh viện nên không khó cho Diễm nhận ra mình đang ở đâu.

Thấy Diễm đang cố gắng ngồi dậy, Hồng vôi đỡ lấy Diễm.

_Em thấy trong người thế nào…??

_Em hơi mệt, chúng ta về nhà thôi…!!

Hồng an ủi.

_Em nằm xuống nghỉ ngơi đi. Bây giờ em không chỉ lo cho bản thân em, em còn phải lo cho đứa bé nữa…!!

Diễm ngơ ngác.

_Chị bảo sao, đứa bé nào, chị đã sinh em bé đâu…??

Hồng nén cười.

_Đồ ngốc, chị nói là con của em và Quân. Em đã có thai được bà tuần rồi…!!

Mặt Diễm nóng bừng, hạnh phúc ùa về trong đáy mắt, trái tim Diễm đập thật nhanh, cuối cùng Diễm và Quân cũng có một đứa con. Diễm ước giá mà Quân ở đây, giá mà Quân không bị tai nạn, giá mà họ đang ở nhà thờ, giá mà ông Trời đừng thử thách, đừng tìm cách chia rẽ Quân và Diễm thì hay biết mấy.

Hai dòng lệ nóng hổi lăn dài trên má Diễm. Hồng ôm lấy Diễm, vỗ nhẹ vào lưng Diễm. Hồng động viên.

_Em phải cứng rắn lên, dù có chuyện gì xảy ra em và đứa trẻ cũng là tất cả mọi thứ mà Quân có, chỉ cần anh ấy tỉnh lại, em và anh ấy sẽ được hạnh phúc. Em phải tin vào tương lai, phải tin vào những điều tốt đẹp, em có hiểu chị đang nói gì không…??

Diễm gật đầu.

_Em hiểu, cảm ơn chị…!!

Lau hai dòng lệ trên má Diễm. Hồng mỉm cười.

_Trong trận chiến này em không chỉ có một mình, em còn có chị, anh Trường, bố em, Dì Hoa và ông quản gia, mọi người sẽ luôn ở bên cạnh em, luôn ủng hộ em. Chỉ cần em nói ra, chị và mọi người sẽ cố gắng giúp em…!!

Diễm cảm động, nước mắt không ngừng tuôn trào, chưa có lúc nào Diễm lại cảm nhận trọn vẹn tình thân như lúc này. Diễm nhận ra càng trải qua nhiều gian lao thử thách, càng đẩy những người thân xung quanh mình lại gần nhau hơn.

Trường đứng lặng nhìn hai chị em nói chuyện, ôm nhau, động viên lẫn nhau. Đôi mắt Trường đỏ hoe, Trường đã có một gia đình trong mơ, có một gia đình luôn quan tâm, đùm bọc lẫn nhau. Trường không còn muốn một điều gì hơn thế nữa.

Trường thấy mình phải có trách nhiệm bảo vệ gia đình, bảo vệ người thân, bảo vệ những gì tốt đẹp nhất mà ông Trời vừa mới ban tặng cho Trường. Trường có một cô vợ tuyệt vời, một cô em gái dễ thương, như thế là quá hoàn hảo cho một gia đình.

Trường không muốn Diễm phải chịu đau khổ khi không được gia đình chồng chấp nhận Diễm làm con dâu, dù bây giờ Diễm đang mang dòng máu của con trai họ, điều này cũng không làm họ thay đổi suy nghĩ không hay của họ dành cho Diễm. Có thể vì thương xót cho dòng máu của con trai họ, họ chấp nhận Diễm nhưng khi Diễm sinh xong đứa con, họ lại tống Diễm ra khỏi nhà. Trường không thể chấp nhận họ làm điều đó với Diễm, nếu Quân không sao, Quân có thể bảo vệ được Diễm nhưng Quân đang hôn mê, Quân không thể làm được gì.

Trường ôn tồn hỏi Diễm.

_Em định làm gì với đứa bé, em sẽ giữ nó lại hay bỏ nó…??

Mặt Diễm trắng bệch, Diễm rất yêu trẻ con, không bao giờ Diễm có ý nghĩ bỏ con mình dù cha của đứa trẻ con yêu Diễm hay không, nói gì, huống hồ Quân rất yêu Diễm, rất mong có đứa con này.

_Em xin anh đừng bao giờ nhắc lại câu hỏi này với em thêm một lần nào nữa.

Hồng đồng tính.

_Anh nói như thế có tàn nhẫn quá không. Em từng rơi vào tâm trạng khủng khoảng khi em biết em đang mang thai đứa con của anh, lúc đó em vẫn chưa biết được tình cảm của anh, em vẫn muốn giữ lại đứa con, đối với người phụ nữ được giữ lại đứa con của người mình yêu là một hạnh phúc, là một món quà vô giá. Diễm yêu Quân, Quân yêu Diễm, hai người bọn họ đã đính hôn, còn có rào cản nào nữa…??

Trường thở dài.

_Anh biết là họ yêu nhau nhưng em phải biết bây giờ Quân đang bị hôn mê, bố mẹ anh ta không chấp nhận Diễm, họ đang mong Loan trở thành con dâu của họ. Nếu Quân tỉnh lại thì không sao nhưng chẳng may anh ta vĩnh viễn không tỉnh lại, cuộc đời của em và đứa bé sẽ ra sao. Anh không muốn em phải sống cô độc cả đời, anh muốn em được sống hạnh phúc, mong em tìm được một người đàn ông của đời mình không phải là một người nằm như chết và một người sắp chết…!!

Diễm khóc nấc lên. Hồng quát.

_Anh không thể động viên cô ấy vài câu được hay sao. Sao anh cứ phải chọc ngoáy vào nỗi đau của cô ấy thế. Em tin là Quân sẽ tỉnh lại, họ sinh ra là để dành cho nhau, ông Trời sẽ không chia lìa họ đâu…!!

_Anh cũng hy vọng mọi chuyện được diễn ra như em nói, nhưng xác xuất trong đó em tính được bao nhiêu, có bao nhiêu phần trăm chứng minh Quân sẽ tỉnh lại, bao nhiêu phần trăm chứng minh lời của anh nói là sai sự thật. Em cũng biết rõ những gì mà anh nói là hoàn toàn đúng, chỉ là do em không muốn nghĩ đến nó mà thôi. Anh không muốn em gái anh khổ, không muốn nó hy vọng hão huyền vào một cái kết hạnh phúc không bao giờ có…!!

Quẹt nước mắt, Diễm cứng rắn nói.

_Em cảm ơn anh vì anh luôn quan tâm và lo lắng cho em, em đã quyết định dù anh ấy có tỉnh lại hay không, em vẫn sẽ giữ đứa con, em muốn được sinh nó ra, muốn nuôi lớn nó, muốn được bế nó, muốn dạy nó làm người, muốn nó được nhìn thấy bầu trời. Nó là con của em, em sẽ không bao giờ bỏ nó vì bất cứ lí do gì…!!

Khi nói những lời đó, ánh mắt Diễm rực sáng, môi mím chắt thể hiện lòng quyết tâm của Diễm. Hồng nằm chặt lấy tay Diễm, kéo đầu Diễm dựa trên vai mình. Hồng hỏi.

_Em có định nói chuyện này cho bố mẹ của Quân biết không…??

Diễm ngập ngừng.

_Em nghĩ tốt nhất là em không nên nói gì, em không muốn họ nghĩ em là một kẻ lợi dụng tài sản của họ, bình thường họ đã nghi ngờ em rồi, nay thấy Quân sắp chết, họ lại càng khẳng định em là một kẻ đào mỏ hơn, em không muốn sống trong không khí thù địch…!!

_Chị hiểu nhưng em sẽ bị thiệt thòi nếu như em cứ ầm thầm chịu đựng một mình…!!

_Có sao đâu hả chị, em có thể chịu đựng được, so với những gì mà anh Quân làm cho em, chuyện này có thấm vào đâu…!!

Trường đấm tay vào tường, mặt Trường hầm hầm tức giận.

_Để anh đi giết chết bà ta, sao bà ta dám nghi ngờ tình yêu của em dành cho Quân, sao bà ta dám chia cắt mối lương duyên của hai người…!!

Diễm sợ hãi khuyên can Trường.

_Anh hãy hứa với em là anh sẽ không tìm gặp bà ấy, không làm gì cả được không anh…??

_Anh chỉ muốn đòi lại công bằng cho em…!!

_Em không cần anh đòi lại công bằng cho em. Bà ấy làm thế chỉ vì bà ấy thương yêu anh Quân, lo lắng cho anh ấy thôi. Mai sau anh làm cha, anh sẽ hiểu được cảm giác này…!!

Trường cáu.

_Em còn bênh bà ta. Bà ta là một kẻ đáng ghét…!!

Diễm gượng cười.

_Thôi mà anh trai. Anh phải học cách kiềm chế tính nóng nảy của mình nếu không con của anh sẽ không thương anh đâu…!!

_Em đừng nói lung tung, con của anh sao lại không thương anh…??

_Nóng nảy như anh thì ai mà thương cho nổi…!!

_Em thật quá đáng, anh lo cho em, em có thể nói như thế với anh hả, em đúng là đồ vô ơn…!!

Hồng hùa theo Diễm.

_Diễm nói có gì sai, mai sau anh mà còn nổi nóng một cách vô lý và hơi một chút là đòi đánh đấm, em thề là sẽ cho anh sống một mình…!!

Hồng và Diễm che miệng cười khúc khích. Trường nhăn mặt.

_Hai người đúng là hùa với nhau để ăn hiếp anh, được thôi, anh sẽ chừa nhưng mai sau khi em sinh con, anh sẽ lôi kéo nó về phía mình, anh sẽ phục thù những gì em đã làm với anh hôm nay…!!

Hồng trừng mắt nhìn Trường.

_Anh dám…??

_Sao lại không…??

Diễm ghen tị với hạnh phúc của Trường nhưng Diễm không hề oán trách số phận hẩm hiu của mình. Diễm thấy ông Trời thật công bằng, Trường đã phải chịu khổ nhiều rồi, Trường xứng đáng có được hạnh phúc bên Hồng, họ đang háo hức chờ đứa con đầu lòng chào đời.

Bất giác, Diễm xoa nhẹ vào bụng, Diễm đang mang một sinh linh bé nhỏ đang thành hình trong bụng. Ý nghĩ mình sắp làm mẹ khiến Diễm mạnh mẽ lên, Diễm cần phải bảo vệ đứa bé bằng mọi giá, muốn làm được điều đó, Diễm phải khỏe mạnh, phải kiên cường. Diễm sẽ cố gắng làm tất cả để đứa con của Diễm được sống hạnh phúc, sung sướng, được bao bọc trong tình yêu thương.

Diễm không muốn ở bệnh viện nên Diễm đòi về.

_Anh làm ơn đưa em về nhà, em cần nghỉ ngơi một chút trước khi đến bệnh viện Gia Mỹ chăm sóc anh Quân…!!

Trường cau có.

_Em có bị điên không, em không nghe bác sĩ nói là em đang mang thai ba tuần hả, em vừa mới bị ngất xong em còn muốn đi đâu nữa….??

_Em biết nhưng anh Quân cần em, em không thể bỏ mặc anh ấy…!!

Hồng khuyên.

_Ngủ một đêm ở nhà đi em, chị nghĩ em cũng không cần phải đến chăm sóc anh Quân vào ban đêm nữa đâu, việc này không tốt cho sức khỏe của em và cho thai nhi…!!

Diễm mệt mỏi nói.

_Em hiểu nhưng bây giờ em không thể nghĩ được nhiều. Tuy thức khuya sẽ khiến em mệt mỏi nhưng được ở bên cạnh anh ấy khiến em cảm thấy an toàn, hạnh phúc, cảm thấy em đang được chở che, bảo vệ. Mong anh và chị hiểu cho em, em không cố ý đày đọa mình đâu, em biết em đang làm gì…!!

Mặc dù Trường hiểu, hai người yêu luôn muốn được ở gần nhau, luôn muốn được cùng nhau san sẻ mọi khó khăn, vui buồn trong cuộc sống. Trường trân trọng những mối tình chân thật ấy nhưng Diễm là em gái của Trường, Trường không thể ngồi yên khi thấy Diễm khổ, Diễm khóc, Diễm không vui. Trường quyết định.

_Anh không cần biết em nói đúng hay là sai. Nếu em không muốn ở bệnh viện, em phải theo anh về nhà, anh sẽ gọi điện cho Bảo, anh sẽ nhờ anh ta nhờ người khác chăm sóc Quân vào ban đêm…!!

Diễm đứng bật dậy.

_Em không cho phép anh làm điều đó…!!

_Vậy thì em cứ thử đi, nếu em dám làm trái lệnh của anh, anh sẽ đến bệnh viện Gia Mỹ lôi em về…!!

Diễm cãi.

_Nếu anh lôi em về, em sẽ lại đến, em muốn biết anh sẽ có sức làm được điều đó đến bao giờ….??

Hồng ôm lấy đầu.

_Hai anh em thôi cãi nhau đi có được không. Thay vì phí sức vào cãi cọ, anh và Diễm tìm giải pháp nào đó để giải quyết chuyện này đi còn hơn…!!

Trường bực mình nói.

_Cách duy nhất là Diễm ngoan ngoãn ở nhà, nó đã thức chăm sóc Quân nửa tháng rồi…!!

Diễm vênh lên.

_Em sẽ chăm sóc anh ấy cho đến khi nào anh ấy tỉnh lại thì thôi…..!!

_Em đang có thai, em có thể không nghĩ cho bản thân em, em cũng phải nghĩ cho đứa bé chứ….??

Diễm trấn an Trường.

_Em hiểu mà anh trai. Chăm sóc anh ấy có gì khó nhọc đâu, buổi sáng em đã ngủ bù rồi, chiềm em cùng ăn cơm với gia đình, buổi tối ở bệnh viện, công việc của em chỉ là kể chuyện, lau mặt mũi tay chân cho anh ấy, đảm bảo nhịp tim và huyết áp không tăng lên, nếu có gì bất thường em chỉ cần gọi bác sĩ. Anh nghĩ em có phải lao động gì nặng nhọc hay phải vác thứ gì đâu. Việc khiến em mệt là do em ngủ trái giờ sinh học của cơ thể thôi…!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.