Mướn Chồng

Chương 216: Chương 216




Kiên cười.

_Cô nên lo cho chính cô đi, đừng để người khác phải lo lắng cho mình….!!

_Em hiểu….!!

Nắm lấy tay Bảo. Diễm mỉm cười.

_Em cũng cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì tất cả….!!

Bảo nheo mắt trêu Diễm.

_Em bị nghiện câu nói cám ơn và xin lỗi à, sao em hay nói cám ơn và xin lỗi người khác thế…???

_Anh thích em mắng anh hay chửu anh đúng không….??

_Ai bảo em là anh thích như thế. Anh không làm gì có lỗi với em, sao anh phải nhận những hình phạt ấy…??

_Anh không thích em nói câu cám ơn anh còn gì….??

_Anh muốn em cám ơn anh bằng hành động….!!

Diễm cau mày không hiểu.

_Anh muốn em làm gì…??

Đặt hai tay trên vai Diễm. Bảo nghiêm giọng nói.

_Em phải sống thật hạnh phúc, sống thật vui vẻ.Nếu em làm được như thế, đó chính là lời cảm ơn của em dành cho anh rồi, còn nếu em không làm được, em có nói một nghìn câu cảm ơn anh cũng thành vô ích, anh không muốn nhìn thấy em khổ đau hay khóc lóc thêm nữa….!!

Diễm rơi lệ, môi nở một nụ cười. Diễm gật đầu.

_Em hứa, em sẽ sống thật hạnh phúc và thật khỏe mạnh….!!

Tiếng loa phóng thanh thông báo chuyến bay đã bắt đầu cất cánh. Nước mắt trên má Diễm không ngừng rơi xuống, lòng Diễm trùng xuống. Diễm quay lại ôm bà Hoa và ông quản gia thật chặt. Diễm không muốn rời khỏi vòng tay của họ, Trường phải kéo Diễm đi, Diễm mới chịu buông họ ra. Hồng sụt sịt bảo Diễm.

_Em sẽ gặp lại Dì và chú sớm thôi, sau khi anh Trường và chị sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, chị và anh ấy sẽ sang đây đón chú và Dì. Chị chỉ sợ em là người biệt tăm, sợ em ở lì bên Mỹ không chịu bay sang Úc thăm bọn chị….!!

_Em sẽ đi, chỉ cần mọi người bình an là em yên tâm rồi…!!

Không còn chần chừ được nữa. Vẫy tay chào mọi người, Diễm cùng Trường và Loan bước vào trong, nộp vé máy bay và hộ chiếu cho bảo vệ kiểm tra. Diễm nhanh chóng đi hẳn vào trong. Diễm không dám quay đầu nhìn lại bà Hoa, ông quản gia, Bảo và Kiên. Diễm sợ mình sẽ yếu lòng, sợ mình không thể rời khỏi nơi đây.

Diễm nhắm mắt, cuối cùng Diễm cũng đã rời khỏi nơi mang lại cho Diễm quá nhiều khổ đau. Ngồi cạnh cửa sổ, nhìn bầu trời từ trên cao. Diễm thì thầm.

_Tạm biệt….!! Tạm biệt…!!

Diễm ôm lấy ngực, trái tim Diễm thắt lại vì đau. Những kí ức ngọt ngào, hạnh phúc, vui vẻ với Quân lướt qua tâm trí Diễm. Chúng như những thước phim quay chậm, Diễm sẽ mang những kí ức tốt đẹp này là hành trang đi theo Diễm suốt cuộc đời, mai sau khi đứa con của Diễm được sinh ra, Diễm sẽ kể cho nó nghe về một người cha tuyệt vời mà nó có. Diễm cầu mong nó sẽ tha thứ cho Diễm, cầu mong nó không hận Diễm vì Diễm đã tước đi quyền có cha, có người bảo vệ của nó.

Hồng và Trường ngồi cùng một ghế, Diễm ngồi ghế trên cùng. Mấy bức hình chụp với Quân hôm đi mua sách ở siêu thị Diễm vẫn còn giữ. Diễm vừa xem vừa khóc, cũng may người ngồi ở bên cạnh Diễm là một cụ bà bảy mươi tuổi, máy bay vừa cất cánh, cụ đã lăn ra ngủ rồi nên không hay Diễm đang khóc ở bên cạnh.

Diễm, Trường và Hồng phải ngồi máy bay mất tám tiếng, đầu tiên Diễm cảm thấy nhớ nhà, khóc lóc không yên, Trường và Hồng phải an ủi mãi nhưng chỉ hai tiếng sau, Diễm chìm dần vào giấc ngủ. Cả đêm hôm qua Diễm không ngủ được, lại khóc quá nhiều nên sáng nay mắt Diễm vẫn còn xưng.

Trước khi bay sang Úc, Trường đã gọi điện thông báo trước cho bố mẹ nuôi của Trường biết nên họ đã ước định thời gian Trường, Hồng và Diễm sẽ đến nơi, họ sẽ đến đón ba người đúng giờ.

Sau khi hoàn thành xong tất cả các thủ tục kiểm tra. Diễm, Trường và Hồng bước ra khỏi sân bay. Một tiếng reo vang lên.

_Chào con trai, lâu rồi mới gặp…!!

Diễm kinh ngạc nhìn một cặp vợ chồng người Việt mang quốc tịch Úc, Diễm đã được Trường cho xem ảnh của họ nên không khó để nhận ra. Nhìn cảnh họ vui mừng, ôm hôn Trường và Hồng. Diễm mừng cho Trường, tuy không nhận được tình thương của cha mẹ ruột nhưng thay vào đó, cha mẹ nuôi đối xử với Trường rất tốt, đây cũng là một sự đền bù cho Trường.

Trường giới thiệu Diễm với bố mẹ nuôi, Diễm mỉm cười chào họ. Mẹ nuôi Trường ngắm Diễm từ đầu xuống chân, bà nói tiếng Việt rất chuẩn như một người đang sống ở Việt nam.

_Cháu xinh quá. Bác không ngờ là Trường có một người em gái dễ thương như cháu…!!

Diễm cảm động nói.

_Cảm ơn bác….!!

Ông Vincent cười.

_Cháu cứ gọi hai bác là bố mẹ như Trường. Dù sao Trường cũng là con nuôi của hai bác…!!

Diễm lễ phép trả lời.

_Dạ….!!

Họ ôm hôn Diễm. Diễm ôm hôn lại họ, đã sống ba năm ở bên Mỹ nên Diễm không lạ cách chào hỏi thân tình kiểu này. Ngoài ông bà Vincent ra, Diễm còn làm quen với hai đứa cháu lai Úc dễ thương của họ.

Hôm nay bố mẹ hai đứa đi vắng nên ông bà Vincent lãnh trách nhiệm trông dùm. Diễm thích nhất thằng nhóc Nicolas, với mái tóc đỏ hung, cái mũi cao, mắt màu xanh, nước da trắng hồng. Diễm đoán mai sau thằng nhóc phải rất đẹp trai. Thằng nhóc Nicolas chín tuổi, còn Mary sáu tuổi, nhìn cô bé, Diễm thấy cô bé mới mỏng manh và dễ vỡ làm sao, tuy là hai anh em ruột nhưng Nicolas có vẻ đẹp của người cha, còn Mary có vẻ đẹp của mẹ. Diễm đã xem album ảnh của gia đình Trường nên Diễm biết bố của Nicolas và Mary là người Mỹ, còn mẹ của hai đứa là người Việt, một sự kết hợp hoàn hảo.

Thành viên trong gia đình Trường đến từ nhiều quốc gia khác nhau, Trường hay nói đùa nhà Trường giống như một cái trại tế bần. Ngay lần đầu tiên gặp mặt, Diễm thấy bố mẹ nuôi của Trường rất nhiệt tình và dễ mến. Diễm không bao giờ nghe Trường nhắc đến mức độ giàu có của gia đình nhưng nhìn chiếc xe ô tô của họ, Diễm đoán bố mẹ nuôi của Trường rất giàu. Hiện gia đình Trường sống ở Sydney. Diễm từng nghe nói rất nhiều về Úc nhưng chưa bao giờ đến nay được tận mắt ngắm nhìn vẻ tráng lệ của thành phố Sydney, Diễm ngây ngất trước vẻ đẹp của nó.

Hồng nịnh.

_Hay là em ở lại đây đi, em thích thành phố này đúng không...??

Trường nói thêm vào.

_Nếu em chịu ở đây, anh sẽ tìm cho em một công việc thích hợp. Với một người có tài như em sẽ có rất nhiều công ty tuyển dụng....!!

Diễm đã gần như bị thuyết phục nhưng Diễm không thể từ bỏ ước mơ của mình. Dù Úc có đẹp đến đâu. Diễm cũng không thể ở lại đây, Diễm còn nhiều việc cần làm, chờ sau khi Trường và Hồng kết hôn. Diễm sẽ bay sang Mỹ. Diễm muốn sống bằng chính sức lực của bản thân, Diễm ghét dựa dẫm vào người khác.

Diễm mỉm cười.

_Em cảm ơn ý tốt của anh chị nhưng em muốn đi, em không thích công việc kinh doanh, em muốn trở thành một nhà văn...!!

Trường bực mình nói.

_Nếu em không thích kinh doanh ở đây, em cũng có thể trở thành nhà văn, gia đình bố mẹ nuôi của anh còn rất nhiều phòng trống. Em sẽ viết lách ở đó, em không cần phải bay đến Mỹ. Anh không yên tâm để cho em đi một mình...!!

Diễm trấn an.

_Anh đừng lo, em có thể tự xoay sở được. Anh đừng coi em là một đứa trẻ được không, em đã mười chín tuổi rồi...!!

Trường hài hước nói.

_Phải em đã mười chín tuổi rồi nhưng em còn ngố lắm...!!

Diễm nghiến răng.

_Anh dám, đừng tưởng em lành, anh cậy mạnh ăn hiếp em, em sẽ bảo chị Hồng xử anh, lờ anh đi, xem anh làm thế nào...!!

Hồng cảnh cáo Trường.

_Diễm nói đúng, anh mà không bỏ tật hay bắt nạt phụ nữ đi em sẽ không tha cho anh đâu...!!

Con bé Mary ngồi trên lòng Trường cãi.

_Chú Trường rất tốt, cháu không muốn cô giận chú...!!

Hồng kêu lên.

_Ghê chưa kìa. Cháu định vào hùa với chú Trường để phản lại cô đấy hả...??

Hồng cù ni Mary, con bé cười sặc sụa, nó kêu toáng lên.

_Cháu chừa rồi, làm ơn tha cho cháu...!!

_Cháu phải hứa là từ lần sau không được bênh chú Trường nữa...??

Nó vừa cười vừa nói.

_Vâng, cháu hứa...!!

Trường cốc nhẹ vào đầu nó.

_Có thế mà cháu đã vội đầu hàng rồi, kiểu này chết chú, ai cũng về phe của cô Hồng làm sao chú sống nổi đây...!!

Hồng thích thú.

_Cho anh chết, ai bảo anh hay bắt nạt em làm gì....!!

Bà Vincent xen vào.

_Hồng nói đúng, con bé vì con đã phải khổ rất nhiều, bây giờ con phải nếm mùi một chút mới thấu hiểu được “trọn vẹn”...??

Trường nhăn nhó khổ sở.

_Không phải mẹ cũng bênh cô ấy chứ....??

_Con trai...!!Mẹ là phụ nữ, phụ nữ không bênh phụ nữ thì bênh ai...??

Trường vội hỏi ông Vincent.

_Còn bố bênh ai, con hay mẹ...??

_Ồ tất nhiên bố phải bênh mẹ con rồi. Mẹ con là nhất mà....!!

Diễm không ngờ gia đình Trường lại thú vị và vui vẻ như thế. Diễm, Hồng, Nicolas, Mary, ông bà Vincent cười ngất, còn Trường nhăn như khỉ, Trường luôn mồm nguyền rủa.

_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.