Mướn Chồng

Chương 218: Chương 218




Bà cố ý nhìn ông Trương đầy khiêu khích, bà muốn gây sự với ông nhưng ông Trương lờ bà đi, bà có làm đủ trò cũng không làm ông Trương thay đổi thái độ của mình. Bà Phương quá tức, bà gầm lên.

_Ông muốn tôi làm gì ông mới nói chuyện với tôi…??

Ông Trương cáu.

_Bà im đi, để cho tôi yên, chẳng phải bà luôn bảo tôi đừng quan tâm đến chuyện của bà là gì, tôi đã làm đúng theo những gì bà yêu cầu, bà còn muốn gì nữa…!!

_Mặc dù tôi muốn thế nhưng đâu có nghĩa ông hoàn toàn lờ tôi đi…!!

Ông Trương nhếch mép.

_Xin lỗi, con người tôi chỉ có hai trạng thái một là quan tâm hai là lờ đi, bà chọn lờ đi nên tôi đã cố gắng làm bà hài lòng…!!

Quân ngồi nghe bố mẹ cãi nhau. Quân thấy họ thật trẻ con, đúng là dù cho tuổi tác có cao đến đâu, con người ai cũng muốn vơ phần thắng về mình, không ai chịu nhường ai cả.

Quân can ngăn.

_Bố mẹ đừng gây sự với nhau nữa. Con quyết định con và Loan sẽ đi Mỹ mà không có mẹ. Bố cũng không cần phải lo lắng gì nữa, mẹ sẽ ở nhà với bố….!!

_Con mang theo mẹ con đi đi, bố không cần mẹ con ở nhà…!!

Bà Phương cười nhạt.

_Ông tưởng là tôi sẽ ở nhà với ông à. Tôi thà cô độc một mình còn hơn sống với một người không cần đến mình…!!

Hết chịu nổi Quân gắt.

_Nếu bố mẹ không kết thúc trận chiến, con sẽ ở nhà với bố mẹ. Con không muốn bố mẹ tan vỡ vì con…!!

Bà Phương đấu dịu.

_Con đừng nói dại, công việc này luôn là mơ ước của con. Mẹ sẽ ở nhà với bố con là được chứ gì…??

Ông Trương nhếch mép.

_Tôi không cần bà, bà có thể đi cùng với nó…!!

Quân kêu lên.

_Bố mẹ có thể dừng lại ở đây được không…??

Ông Trương và bà Phương không nói gì nữa, cả hai đang ngấm ngầm cãi nhau trong thầm lặng. Đến nhà ông Trần, Loan vui mừng ra đón. Bà Phương lấy lại bình tĩnh rất nhanh, bà nặn ra được một nụ cười tươi nhất.

_Trông cháu xinh quá, đúng là con gái chủ tịch có khác….!!

Loan e thẹn đáp.

_Bác cứ khen cháu mãi. Hôm nay trông bác mới thật sự quyến rũ…!!

Bà Phương hài lòng hỏi.

_Cháu nói thật chứ…??

_Cháu nói đùa với bác làm gì. Bác cứ hỏi anh Quân và bác Trương thì biết…!!

Bà Phương than thở.

_Cháu nói đến họ làm gì, hai người cù lần này làm sao hiểu được cái đẹp của người khác, trong đầu họ lúc nào cũng chỉ có công việc thôi…!!

_Nhưng những người đàn ông này mới cuốn hút bác cháu mình đúng không…??

Bà Phương cười tươi.

_Cháu nói đúng nếu không bác đã không lấy ông ấy…!!

Ông Trương coi mình như điếc, ngay cả lời nói bóng gió tán tỉnh của vợ cũng không tác động đến tâm trí ông. Bà Phương lén nhìn xem phản ứng của ông Trương, thấy ông vẫn bình thản như không. Bà điên tiết nghĩ thầm.

_Lão già chết tiệt này hơn tháng nay bị làm sao thế nhỉ…?? Hay là lão ta có vợ bé ở bên ngoài nên tìm cách tách mình xa dần, mà cũng có thể như thế lắm…!!

Bà chột dạ nghĩ tiếp.

_Bây giờ Quân đã có Loan lo, con bé Diễm cũng đã bỏ đi rồi, mình không cần phải quan tâm đến hạnh phúc của nó nữa, mình nên ở nhà giữ ông Trương cho riêng mình. Biết đâu lão ta lợi dụng cơ hội mình đi sang Mỹ, lão ở nhà bồ bịch lung tung thì sao, không được, mình không thể chịu được, nếu điều này xẩy ra thật mình làm sao chịu nổi…!!

Bà lấy khăn mùi xoa, bà lau mồ hôi trên trán, càng nghĩ bà càng sợ. Năm nay bà cũng đã hơn năm nươi tuổi rồi. Đối với phụ, năm mươi tuổi đã là già, tuy bà vẫn còn trẻ nhưng so với ông Trương, ông vẫn có thế hơn bà Phương. Đàn ông dù họ có già đi chăng nữa, chỉ cần họ có tiền, có địa vị có khối các cô gái chỉ đáng tuổi cháu họ cũng sẵn sàng chạy theo.

Bà Phương nhìn ông Trương, thấy ông vẫn còn rất phong độ, khỏe khoắn, dẻo dai, trái tim bà đập nhanh. Bà lại bắt đầu yêu ông giống như ba mươi năm trước đây. Tình yêu đúng là rất kì diệu, tưởng là sau khi sống với nhau, trải qua nhiều năm tháng bên nhau, tình cảm sẽ nhạt phai đi nhưng thật không ngờ nó chỉ nằm im. Tình yêu sẵn sàn bùng dậy mỗi khi người trong cuộc nhìn mọi thứ bằng một ánh mắt khác.

Ngay lúc này bà thấy mình thật tàn nhẫn, thật nhẫn tâm khi cố tình tìm cách tách tình yêu của Quân và Diễm. Bà thấy Diễm thật đáng thương, Diễm đã mất cả, nhớ hôm nào Diễm bị bệnh, Diễm đã gọi tên mẹ thảm thiết. Phần lương thiện trong bà trỗi dậy, bà muốn sửa chữa tất cả, bà muốn nói cho Quân biết chính tay bà đã hủy hoại cuộc sống của Quân.

Bà cố đè nén, cố không nghĩ nữa, bà đang chùn bước, vừa lúc nãy bà muốn làm một người tốt thì bây giờ bà lại không muốn nói gì cả. Phần xấu xa trong con người luôn luôn mạnh hơn phần thiện nếu như người đó quá nuông chiều bản thân, luôn luôn cho rằng mình là nhất, là tất cả.

Quân không có tâm trạng khiêu vũ nên Quân tìm cách nói chuyện với bạn bè. Quân cố lờ Loan đi, bị Loan đeo bám suốt bữa tiệc khiến Quân bực bội, khó chịu nhất là khi bà Loan luôn tìm cách đẩy Loan lại gần Quân. Quân đã chán ngấy những cuộc gặp gỡ với Loan do bà Phương sắp xếp lắm rồi.

Quân sẽ đi Mỹ nhưng Quân không muốn bà Phương đi theo cùng, làm một đứa con ngoan của bà Phương trong thời gian qua là quá đủ với Quân. Quân muốn được tự do làm những gì Quân thích. Quân không muốn bà Phương điều khiển cuộc sống của Quân hơn nữa.

Ông Trần vỗ vai Quân. Ông hài lòng nói.

_Chú rất ấn tượng với những gì cháu đã làm được trong một tháng vừa qua. Thật không ngờ cháu có thể giải quyết mọi chuyện nhanh như thế…!!

Quân khiêm tốn đáp.

_Chú đừng khen cháu, cháu không dám nhận công một mình. Nếu không có Loan giúp, cháu đã không làm được gì…!!

Ông Trần cười.

_Cháu đùng là rất biết ăn nói. Loan tuy là người có chuyên môn nhưng năng lực của nó còn yếu kém lắm. Cháu mới thực sự làm nên kì tích, con bé Loan chỉ góp một phần nhỏ thôi…!!

_Xem ra chú đang cố nâng cháu lên…!!

_Chú là người không bao giờ khen ngợi khác nếu như người đó không có tài…!!!

Quân không thích tính cách của ông Trần. Không hiểu tại sao mỗi lần nói chuyện với ông, quân luôn cảm nhận có một thái độ thù địch trong cách nói của ông. Dù cố tình hay vô ý, Quân cảm thấy mình nên đề phòng ông Trần. Quân không muốn bộc lộ con người thật cho ông Trần biết. Quân hiểu ông Trần là một đối thủ nặng kí. Quân sẽ làm tìm mọi cách để tránh xung đột với ông. Để thắng được ông Trần, Quân phải tìm được điểm yếu của ông Trần trước.

_Nếu thế cháu sẽ không khách sáo nữa, cảm ơn chú…!!

Hai người đàn ông nhìn nhau, một người là cha, một người là người yêu của con gái. Ông Trần muốn bảo vệ con gái mình, ông không cho phép Quân gây tổn thương cho Loan thêm một lần nữa.

Ông nghiêm giọng bảo Quân.

_Chú không cần biết trong lòng cháu coi con bé Loan là gì, cháu phải xác định cho rõ, chú không muốn nhìn thấy nó phải khóc, hay phải rơi lệ vì cháu. Nếu điều này xẩy ra chú sẽ không tha cho cháu. Cháu nên nhớ lấy điều này…!!

_Cháu hiểu, chú đừng lo. Cháu luôn trân trọng Loan….!!

_Tốt nhất là cháu nên làm được những gì mà cháu nói. Chú chỉ có một mình nó là con, chú sẽ làm mọi thứ để bảo vệ nó….!!

_Cô ấy thật hạnh phúc khi có một người cha luôn yêu thương và bảo vệ cho cô ấy….!!

_Cậu hiểu được như thế là tốt…..!!

Nghe giọng đe dọa của ông Trần, Quân nhếch mép cười thầm. Quân không hề sợ ông Trần, thứ duy nhất khiến Quân sợ hãi là con tim của mình, nếu điều này không xẩy ra, trên đời này không có thứ gì khiến Quân phải bối rối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.