Mướn Chồng

Chương 275: Chương 275




Căn biệt thự quá rộng và quá sang trọng. Diễm mở to mắt đứng lặng quan sát xung quanh. Ai cũng sung sướng và vui mừng khi lấy được chồng giàu có nhưng còn Diễm thì rầu rĩ không yêu. Diễm không muốn bị người ta hiểu lầm là một kẻ đào mỏ. Mặc dù Diễm cùng nổi tiếng và kiếm được nhiều tiền nhờ bán sách và bán tranh nhưng so với Quân, Diễm chẳng là gì cả.

Căn biệt thự này, Quân chỉ thuê duy nhất một ông quản gia luôn giữ sàn nhà, đồ đạc được sạch sẽ, giữ cho khu vườn được chăm sóc tốt.

Nghe ông quản gia chào mình là bà Hoàng. Diễm lúng túng chào lại. Diễm không quen với danh phận mới này.

Biệt thự có rất nhiều phòng, thằng bé được Quân sắp sếp cho một phòng, bà Hoa một phòng. Còn Diễm phải dọn đồ về phòng ngủ của Quân. Diễm không dám có phản ứng gì. Quân cảnh cáo Diễm.

_Nếu cô dám làm tôi bẽ mặt trước người làm. Tôi sẽ không để cho cô sống yên đâu.

Diễm cáu.

_Anh không cần phải đe dọa tôi. Tôi làm theo lời anh là được chứ gì?

Quân quan sát Diễm lúng túng, ngượng ngùng không biết nên mắc quần áo của mình ở đâu. Quân cau có.

_Cô không biết hay là cô không muốn mắc chung quần áo của cô cùng với quần áo của tôi?

_Tôi..tôi nghĩ căn biệt thự rộng thế này, anh có thể cho tôi một phòng được không?

Quân lôi đứng sát vào người. Nâng cằm Diễm lên. Quân gằn giọng.

_Lúc nãy cô nói cô sẽ nghe lời tôi nhớ không? Cô là vợ của tôi, cô định ngủ riêng là thế nào? Có phải cô định cho bà Hoa và ông quản gia biết mối quan hệ của chúng ta chỉ là bọt biển. Cô có thể sống mà không có tôi. Còn tôi không làm được như cô.

Diễm gắng gượng để cho mình không khóc. Mở va ly, Diễm bắt đầu mắc quần áo. Quân muốn kiểm tra xem thằng bé có hài lòng với căn phòng mà Quân đã chọn cho nó không nên Quân để Diễm ở một mình trong phòng ngủ. Quân tìm sang phòng của thằng bé.

Thằng nhóc đang cùng bà Hoa và ông quản gia sắp xếp đồ đạc theo ý nó. Quân mỉm cười hỏi.

_Con thích căn phòng này chứ?

Thằng bé sung sướng đáp.

_Con thích lắm. Từ nay con sẽ có rất nhiều xe ô tô để chơi.

Quân cười tươi.

_Chỉ cần con muốn là được. Bố sẽ cho mua cho con thật nhiều xe.

Quân bảo bà Hoa sang giúp Diễm. Bà Hoa nghe lời đi ngay. Quân cùng thằng bé lấy đồ chơi trong thùng các tông ra ngoài. Cả hai bố con cùng sắp xếp đồ đạc, cùng cười đùa.

Quân đã cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn khi mẹ con Diễm xuất hiện trong cuộc đời mình. Dù còn nhiều sóng gió phía trước nhưng Quân tin là mình đang nắm được hạnh phúc, nắm được tương lai. Chỉ cần có họ ở bên cạnh, Quân không còn cảm thấy hụt hẫng và trống vắng nữa. Quân đã có sự nghiệp, có được một gia đình nhỏ cho riêng mình. Quân cũng đã lấy người được Quân yêu, có con với Diễm. Quân nghĩ ông Trời tuy cho Quân nhiều thử thách, mất mát và đau khổ nhưng ông Trời cũng đem lại cho Quân nhiều niềm vui và hạnh phúc.

Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Diễm quá mệt mỏi nên chỉ muốn tắm rửa. Sau đó ngủ một giấc. Thằng bé khoe với Diễm.

_Bố đã mua cho con rất nhiều đồ chơi. Mẹ có muốn chơi cùng con không?

Diễm gượng cười.

_Hiện giờ mẹ rất mệt. Để chiều tối mẹ chơi cùng với con được không?

_Nếu mẹ mệt, mẹ đi nghỉ đi. Để con chơi cùng với bố là được rồi.

Quân lo lắng hỏi Diễm.

_Cô có cần tôi đưa cô đi khám sức khỏe không?

Diễm lắc đầu.

_Em chỉ cần ngủ một chút rồi sẽ khỏe lại thôi.

Diễm choáng váng muốn ngã. Thằng bé lo lắng không yên.

_Mẹ đúng là rất yếu. Mẹ nên đi ngủ đi. Mẹ đừng nghĩ gì cả mọi chuyện cũng đã qua rồi.

Diễm xoa đầu thằng bé.

_Cảm ơn con.

Ngay lúc này Quân không còn nghĩ được gì nữa. Thấy Diễm mệt mỏi, ốm yếu. Quân muốn tha thứ cho tất cả những nỗi đau mà Diễm đã gây ra cho mình. Quân không phải là một kẻ máu lạnh. Quân luôn yêu Diễm, luôn muốn Diễm được sống khỏe mạnh, được sống bình an, vui vẻ và hạnh phúc. Tuy đôi lúc Quân đối xử tàn nhẫn và lạnh lùng với Diễm, nhưng thực lòng Quân luôn muốn dịu dàng với Diễm.

Quân bế Diễm. Diễm đỏ bừng mặt.

_Anh làm gì thế? Con trai đang nhìn chúng ta kìa?

Quân cố nén cười.

_Cô không thấy là thằng bé rất vui khi thấy chúng ta thể hiện tình yêu dành cho nhau à? Tốt nhất là cô nằm im nếu không tôi sẽ không khách sáo mà không mạnh tay với cô đâu.

Diễm dấu khuôn mặt đỏ như gấc chín vào ngực Quân. Thằng bé che miệng cười, nó đang vui sướng vì bố mẹ nó cuối cùng cũng có thể ở bên cạnh nhau. Nó không còn phải lo lắng mẹ nó sẽ khóc, sẽ buồn khổ. Nó cũng không sợ là mình sẽ không có cha nữa.

Đắp chăn ngang người Diễm. Quân dặn.

_Cô ngủ đi. Tôi sẽ bảo Dì Hoa nấu gì đó cho cô ăn khi cô tỉnh dậy.

Diễm quá mệt mỏi nên không còn sức để đối đáp lại lời Quân nữa. Cơ thể Diễm như muốn tan ra thành nước. Diễm không dám nghĩ đến lúc phải đối diện với bố mẹ Quân và Loan. Diễm sợ họ sẽ không tha thứ cho mình nhưng Diễm không còn đường lui nữa. Quân đang dùng thằng bé để ép Diễm không được rời xa Quân.

Diễm có thể chạy trốn cùng thằng nhóc thêm một lần nữa. Nhưng hành động này của Diễm chỉ khiến mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn. Thằng bé đã biết Quân là cha của nó. Quân cũng đã nhớ ra mọi chuyện. Diễm còn có thể chạy đi đâu được nữa. Diễm đã không còn sức, còn khả năng để đi nữa. Diễm phải dừng lại thôi.

Dù có khó khăn hay phải chịu nhiều đau khổ hơn nữa. Diễm cũng phải cố chịu đựng. Bây giờ Diễm không chỉ cho mình mà còn cho thằng bé nữa. Nó cần có đủ cả cha lẫn mẹ. Diễm đã tước đi mất quyền có được tình yêu của một người cha. Đã đến lúc Diễm phải trả lại cho nó.

Diễm mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Quân cầm lấy tay Diễm. Trông Diễm thất nhỏ bé, thật mỏng manh.

Quân không dám đối xử quá khắc nghiệt với Diễm. Quân sợ Diễm sẽ tan vỡ, sợ sẽ mất Diễm. Quân đã từng trải qua một lần, Quân không muốn mất Diễm thêm một lần nữa.

Biết rằng mình sẽ ghen, sẽ hận Diễm chừng nào mọi hiểu lầm vẫn chưa được giải tỏa nhưng Quân không thể rời xa Diễm. Dù Diễm không có thằng bé. Quân cũng tìm đủ mọi cách để ép Diễm quay về bên mình.

Nhẹ nhàng khép cửa phòng ngủ. Quân hỏi thằng bé.

_Con có muốn đi mua sắm với bố không?

Thằng thích chí nói.

_Con thích lắm. Chúng ta đi bây giờ hay để chiều khi mẹ tỉnh lại rồi cùng đi?

_Con muốn thế nào?

_Con muốn chiều cùng đi mua sắm với bố mẹ.

_Thôi được rồi. Bây giờ con về phòng của mình đi. Bố có việc cần phải đi.

_Bố sẽ về nhà đúng hẹn chứ?

Quân hôn lên má thằng bé.

_Con yên tâm bố không bao giờ lỡ hẹn.

Thằng bé ngập ngừng hỏi Quân.

_Bố có thể cho con đi cùng bố được không? Con không muốn ở nhà một mình mà không có ai chơi cùng.

Quân cười.

_Đi thôi, thiếu gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.