Mướn Chồng

Chương 277: Chương 277




Diễm vừa ngủ dậy, câu đầu tiên hỏi khi thấy bà Hoa là thằng bé và Quân đâu. Bà Hoa cho Diễm biết hai bố con đã đưa nhau đi làm. Diễm thở phào nhẹ nhõm vì Quân không tìm cách đưa thằng bé rời xa khỏi vòng tay của Diễm. Nếu Quân làm thế, Diễm sẽ héo rũ mà chết.

Diễm gọi điện cho Quân. Quân quan tâm hỏi.

_Cô đã thấy khỏe hơn chưa?

_Em đã khỏe hơn rồi. Con có ở bên cạnh anh không?

_Nó đang ngủ. Cô chuẩn bị đi, khi nào tôi và thằng bé về. Cả nhà chúng ta sẽ đi mua sắm.

Câu cả nhà chúng ta của Quân mới ấm áp làm sao. Diễm nghe trái tim mình dâng đầy cảm xúc và niềm vui. Diễm mong có ngày này, luôn mong được sống bên cạnh Quân và con trai. Nếu không còn chuyện gì xảy ra nữa. Diễm không bao giờ muốn rời xa khỏi Quân và thằng bé. Diễm muốn được ở bên cạnh họ suốt đời. Diễm muốn được nhìn thấy thằng bé lớn lên, muốn trông thấy nó trưởng thành và thành đạt. Diễm muốn được cùng với Quân gánh vác mọi chuyện, muốn chăm sóc bố con Quân mỗi khi họ ốm đau. Muốn nghe họ nói chuyện mỗi khi họ cần tâm sự.

Diễm dịu giọng đáp.

_Em biết rồi. Em sẽ chờ bố con anh về.

Đặt điện thoại trước chỗ nghế xe. Trái tim Quân đang đập gấp gáp trong lòng ngực. Quân đang rủa thầm bản thân, chỉ cần Diễm tiếp tục tỏ ra yếu đuối, nghe lời và ăn nói dịu dàng với Quân. Quân sẽ sớm ngục ngã, sớm đầu hàng vô điều kiện.

Diễm đón bố con Quân trước cổng. Quân nhìn chiếc váy màu hồng mà Diễm đang mặc trên người, nhìn mái tóc đen dài buông một cách tự nhiên của Diễm. Quân ngây người ra nhìn như một thằng ngố.

Diễm vẫn quyến rũ, xinh đẹp như ngày nào. Quân không thể ngăn cấm trái tim mình thôi đập nhanh mỗi khi nhìn thấy Diễm. Ở gần bên cạnh Diễm thế này, Quân sẽ sớm tan chảy vì Diễm mất thôi.

Nếu có thể điều khiển được trái tim của mình. Quân đã không đau khổ vì tình nhiều như thế này. Diễm chính là người phụ nữ khiến Quân phát điên vì yêu, cũng khiến Quân không còn là chính mình nữa. Quân tin rằng, chỉ cần Diễm kiên quyết từ chối hay bỏ trốn. Quân có thể trở nên rất tàn nhẫn và độc ác. Quân sẽ làm cho mọi người sống không được yên vì mình.

Diễm chào Quân.

_Anh đã về?

Quân giật mình đáp. Lúng túng vì bị bắt quả tang nhìn vợ đầy say đắm của mình. Quân hỏi lảng sang sang chuyện khác.

_Sao cô không ở yên trong nhà? Cô ra đây làm gì?

_Em muốn đón con và anh. Em ngủ gần cả ngày rồi nên muốn đi ra đi vào cho khuây khỏa.

Quân bế thằng bé đi vào trong nhà. Diễm đi theo sau Quân. Thằng bé cựa quậy tỉnh giấc. Nhìn thấy Diễm, nó ngái ngủ nói.

_Chúng ta đi mua sắm được chưa hả mẹ?

_Con đang buồn ngủ thế kia. Con nên ở nhà ngủ đi. Hôm khác đi mua sắm cũng được.

Thằng bé lắc đầu nguây nguẩy.

_Con muốn đi với bố mẹ hôm nay cơ.

Quân mỉm cười.

_Có chắc là con không muốn ngủ thay vào đó con muốn đi mua sắm không?

Thằng bé nói ngay.

_Đi thôi bố. Con đã háo hức lắm rồi.

Quân dơ thằng bé lên cao. Quân bảo thằng bé.

_Tuân lệnh thiếu gia. Chúng ta cùng đi nào.

Thằng bé cười thật to. Diễm đứng lặng nhìn hai bố con. Lệ nóng trên má Diễm bắt đầu rơi xuống. Diễm đang khóc vì hạnh phúc và vui mừng. Cuối cùng Diễm cũng có được Quân, có được tình yêu của đời mình. Biết rằng còn nhiều cay đằng và thử thách đang chờ mình ở phía trước nhưng Diễm tin là chỉ cần có Quân và thằng bé ở bên cạnh. Diễm sẽ vượt qua được.

Siêu thị Best Buy là siêu thị lớn nhất của thành phố San Diego. Thằng nhóc được Quân và Diễm nắm tay dắt đi, họ sợ thằng bé bị lạc. Quân hỏi thằng bé.

_Con có muốn mua gì không?

Thằng bé cười.

_Con muốn mua vài cuốn truyện tranh và mấy cuốn sách thiếu thi.

_Được rồi. Bố sẽ mua cho con.

Quay sang Diễm. Quân hỏi.

_Còn cô muốn mua gì?

_Em không thiếu gì nên không cần mua gì cho bản thân. Chúng ta mua thức ăn về nấu cho bữa tối.

Quân không nói gì. Quân đưa thằng bé và Diễm lên tầng chuyên bán sách dành cho thiếu nhi. Quân để thằng bé chọn sách theo sở thích. Diễm giúp thằng bé chọn từng quyển. Cuối cùng thằng bé chọn mua ba cuốn truyện tranh, hai hộp chì màu, giấy dùng để vẽ tranh và ba cuốn sách thiếu nhi.

Quân dự định sẽ trang trí lại căn phòng của thằng bé nên mua rất nhiều đồ dùng cho nó. Sau khi cùng Diễm mua xong mọi thứ cho thằng con trai. Quân giục Diễm.

_Bây giờ cô đi chọn thứ gì cho mình đi.

_Em không muốn mua gì cả.

_Tôi nói là cô chọn mua thứ gì đó cho mình thì cô cứ làm theo lời tôi đi. Tôi không đưa cô đến đây để chơi.

Thằng bé bảo Diễm.

_Mẹ mua gì cho mẹ đi. Đã lâu rồi mẹ không đi mua sắm, chắc mẹ phải thiếu thứ gì đó chứ?

Trong mọi trường hợp thằng bé luôn biết cách gỡ rối. Diễm lúng túng không biết nên mua gì. Mọi lần đi siêu thị. Diễm luôn đi cùng với bà Hoa. Diễm ít chú trọng và chăm lo cho mình nên những bộ quần áo và những chiếc váy mà Diễm mua đều đã cũ hết cả rồi.

Quân nhanh chóng đưa Diễm đến quầy chọn quần áo. Quân giục.

_Cô chọn đồ cho mình đi. Tôi và con chờ cô ở đằng kia.

Diễm nhìn những bộ quần áo và những chiếc váy được trưng bày la liệt xung quanh. Diễm rầu rĩ bắt đầu chọn đồ cho mình.

Quân nhìn khuôn mặt bí xị của Diễm. Quân thấy Diễm thật trẻ con. Đã làm mẹ rồi mà Diễm vẫn không trưởng thành lên một chút nào.

Có mỗi việc chọn váy áo cho mình cũng làm không xong. Quân tưởng phụ nữ ai cũng thích mua sắm. Riêng cô vợ của mình, Quân thấy khác hẳn. Diễm thích viết văn, vẽ tranh hơn là cà ở các siêu thị để mua sắm.

Biết rằng có một cô vợ như thế sẽ bớt đau đầu khi cuối tháng phải trả các hóa đơn, không cần phải mua những món đồ đắt tiền cho vợ nhưng Quân vẫn chẳng vui chút nào. Quân không muốn Diễm phải sống khổ sở. Quân muốn mẹ con Diễm được sống thoải mái và sung sướng. Quân có thừa khả năng để lo cho mẹ con Diễm.

Thay vì để Diễm tự chọn đồ cho mình. Quân nhanh chóng lấy mấy chiếc váy, những bộ quần áo mà Quân cho là phù hợp với Diễm. Quân bảo Diễm.

_Cô vào trong mặc thử cho tôi xem.

Diễm đỏ mặt đáp.

_Không cần đâu anh. Em chỉ cần hai bộ là đủ rồi. Mua nhiều thế này thì lãng phí quá.

Quân cáu.

_Tôi nói cô vào thử đi, thì cô cứ làm theo là được rồi. Sao cô luôn cãi lại lời tôi là thế nào?

Thằng bé không muốn bố mẹ cãi nhau. Nó nhanh chóng đẩy lưng Diễm vào phòng thay đồ.

Quân và thằng bé ngồi trên ghế chờ Diễm. Mặc xong một chiếc váy, Diễm rụt re bước ra ngoài.

Quân say sưa ngắm nhìn Diễm, và cho cái thú vui được nhìn Diễm thế này là một niềm hạnh phúc và quyền làm chủ của một ông chồng. Thằng bé luôn che miệng cười khúc khích. Mặt Diễm đỏ bừng vì ngượng, mỗi lần thấy Quân cứ nhìn mình mãi. Diễm thấy gai hết cả người.

Quân bắt Diễm thử một đống đồ. Đôi chân Diễm muốn rã ra vì hết phải đi ra rồi lại phải đi vào. Quân chọn ra mấy chiếc váy và mấy bộ quần áo mà Quân cho là Diễm mặc đẹp nhất sau đó Quân nhờ người gói lại.

Diễm cau mày hỏi.

_Không phải anh định mua tất cả những thứ này chứ?

_Cô không hài lòng à?

_Em nói rồi, em không cần nhiều váy áo như thế.

_Đừng nói lôi thôi nữa. Đây là lần đầu tiên tôi có thể mua gì cho cô sau gần năm năm gặp lại. Cô sẽ không làm mất thú vui của tôi chứ?

_Em không muốn làm phiền anh. Em có thể tự trả tiền cho mình.

Quân đã nổi cáu thực sự, nếu không có thằng bé ở đây. Diễm đã bị Quân mắng rồi. Quân nói qua hàng răng nghiến chặt.

_Tôi nói lại lần cuối. Bây giờ cô là vợ của tôi. Mọi khoản chi tiêu của cô, thằng bé và sinh hoạt trong gia đình đều do tôi chi trả. Cô không được phép cướp đi quyền làm chủ của tôi.

Diễm phản kháng.

_Nhưng em cũng làm ra tiền. Em không muốn phụ thuộc quá nhiều vào anh.

Quân chua xót nói.

_Tôi biết cô có khả năng sống tự lập. Chính vì cô tin vào mình nên cô mới dám bỏ rơi tôi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô vì điều đó. Cô yên tâm, dù căm hận cô nhưng tôi sẽ không ngăn cấm cô được làm những gì mà cô thích. Chỉ cần cô không có ý nghĩ sẽ rời xa tôi là được. Tiến cô kiếm được, cô có thể làm gì tùy thích nhưng việc chi tiêu của cô đều do tôi trả.

Quân đúng là một ông chồng độc tài theo cả nghĩa bóng và nghĩa đen. Diễm không muốn tranh cãi với Quân về vấn đề tiền nong ở đây nên đành phải nhượng bộ.

_Chuyện này chúng ta sẽ bàn lại sau. Anh đã mua đồ cho em, anh cũng nên mua gì cho mình đi chứ?

_Cô quan tâm đến thôi.

_Anh có thể thôi khiêu khích em được không? Không lẽ anh muốn em phải khóc lóc cầu xin anh. Anh mới dừng hành động trả thù của mình.

Quân im lặng không đáp. Diễm muốn mua tặng Quân và thằng bé một thứ gì đó bằng tiền của mình. Đôi mắt Diễm ánh lên khi nhìn thấy một chiếc cà vạt rất đẹp. Diễm biết phải mua gì để tặng cho Quân.

Diễm chọn cho Quân và thằng bé mấy bộ quần áo. Diễm che miệng cười mỗi khi thấy thằng bé và Quân từ trong phòng thay đồ đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.