Một tuần trôi qua. Ông Trương thỉnh thoảng vẫn gọi điện sang nói chuyện với mẹ con Diễm và Quân. Bà Phương vẫn ngoan cố như trước.
Diễm hiểu nên không trách bà Phương. Diễm cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Đời Diễm đã phải chịu nhiều nỗi đau đáng sợ hơn thế. Nếu bà Phương không chấp nhận Diễm làm con dâu cũng không sao. Diễm không thể thuyết phục người khác yêu mình khi người đó không hề muốn. Ngay cả Quân ngày trước yêu Diễm nhiều như thế đến nay cũng đã trở nên lạnh lùng và vô cảm.
Sau khi nói chuyện với em gái, Trường đã gọi điện cho Quân. Cả hai có nhiều vấn đề để nói với nhau. Trường vẫn không chấp nhận để Diễm quay về với Quân. Mặc dù Trường hiểu bản thân không thể ngăn cấm Diễm đến với Quân nhưng Trường vẫn phải nói ra quan điểm của mình. Trường sợ Diễm đau khổ, sợ vết thương đã gần lành sẹo của Diễm thêm một lần nữa lại bị mở bung ra.
Sau năm năm, Diễm đã cân bằng được cuộc sống của mình, đã tập cách sống không có Quân bên cạnh. Trường sợ rằng Quân sẽ khiến Diễm hụt hẩng, đau khổ. Nếu Quân lấy Diễm vì tình yêu thì không có gì đáng nói nhưng nếu Quân lấy Diễm chỉ vì muốn trả thù, Diễm sẽ không thể sống giống như trước kia nữa.
Sáng hôm nay, Diễm đưa thằng bé đi mua quà giáng sinh. Diễm mỉm cười hỏi.
_Con muốn mua gì nào?
_Con muốn mua thật nhiều đồ trang trí cho cây thông nô en.
Diễm mỉm cười.
_Con thừa biết là chúng ta sẽ về Việt nam đón giáng sinh. Nếu mua đồ trang trí ở đây làm sao có thể mang theo khi đi máy bay.
_Mẹ đừng lo con chỉ mua vài thứ con thích thôi.
_Nếu thế con cứ mua đi. Mẹ sẽ giúp con.
Hai mẹ con đến siêu thị Great Market. Diễm thường xuyên đến đây nên quen thuộc lối đi và cách bày bán hàng. Diễm nắm tay thằng bé. Hai mẹ con vừa chọn đồ vừa cười đùa với nhau.
Thằng bé rất nhạy cảm nên nó biết bố mẹ nó đang cãi nhau. Nó luôn cười đùa và nói chuyện với Diễm để giúp Diễm quên đi những nỗi buồn đang chất chứa trong lòng. Diễm không muốn thằng bé buồn, thằng bé không muốn Diễm phải đau khổ. Hai mẹ con vì nhau đều cố gắng vui vẻ, cố gắng mỉm cười nên không khí lúc nào cũng rộn rã tiếng cười. Dù chỉ là một nụ cười gượng, dù tâm trí không lúc nào thoát khỏi nỗi đau nhưng nhờ thằng bé tâm trạng buồn khổ của Diễm đã khá hơn nhiều.
Mua sắm xong, Diễm đưa thằng bé đi ăn. Vừa ăn thằng bé vừa dò hỏi.
_Sao lâu rồi con không gặp được bố.
Diễm lúng túng đáp.
_Bố con đang cố giải quyết hết công việc để bay về Việt nam cùng mẹ con mình nên hơi bận. Con sẽ sớm được gặp mặt bố và nói chuyện với bố cả ngày.
Thằng bé nói.
_Con rất mong nhanh được về Việt nam. Con muốn gặp ông bà nội, muốn gặp lại gia đình bác Trường.
Diễm xoa đầu thằng bé.
_Con sẽ sớm được về Việt nam.
Lấy khăn giấy, Diễm lau miệng thằng bé. Lòng Diễm buồn mênh mang, trái tim Diễm tan nát. Nhìn thằng con trai đang ăn uống ngon lành. Diễm nhìn thằng bé đến quên hết cả mọi thứ xung quanh mình.
Diễm không muốn thằng bé phải chịu sự ghẻ lạnh của cha mẹ. không muốn nó sống trong không khí thù hận. Diễm sợ trái tim non nớt, và trong sáng của nó sẽ bị vẩn đục trong khi nó đáng được hưởng một gia đình ấm cúng và hạnh phúc hơn.
Buổi tối Diễm không ngủ được, cũng không tập trung viết lách được gì. Diễm quyết định đi dạo ngoài bãi biển. Diễm muốn tâm hồn thư thái, muốn trút hết bỏ những buồn phiền ra ngoài.
Khoác một chiếc áo khoác mỏng. Diễm đi lang thang vô định trên bãi cát. Nghe sóng biển rì rào, gió thổi làm tung bay mái tóc đen dài của Diễm.
Nước mắt Diễm lăn dài trên má. Ôm lấy mặt, Diễm khóc trong đau khổ và tuyệt vọng. Quân đã thành công khi biến Diễm thành một người phụ nữ sầu muộn và đau khổ như thế này.
Diễm bỏ giày trên cát. Đi thật chậm xuống nước, chiếc váy màu trắng dài đến ngang gối của Diễm bị dính nước biển trên mép vải. Diễm cũng không chú ý gì đến ai, cũng không quan tâm đến hiện tại. Diễm chỉ quan tâm đến nỗi buồn của mình.
Sóng biển sô mạnh vào bờ. Bày tay Diễm bị ai đó nắm chặt rồi bị lôi mạnh lên bờ. Diễm sợ hãi quay lại nhìn người đang thô bạo cầm lấy tay mình.
Diễm mở to mắt nhìn Quân. Môi mím chặt, cố gỡ tay Quân ra khỏi tay mình. Diễm hét.
_Buông tay tôi ra!.
Quân tức giận hỏi.
_Cô định tự sát hay sao mà đi dạo trên bãi biển vào giờ này?.
Diễm lạnh lùng đáp.
_Không liên quan gì đến anh.
Diễm cố tình đứng cách xa Quân. Quân cau mày.
_Cô đang làm gì thế?
_Tôi không làm gì cả.
Diễm quay gót bỏ đi. Quân lôi giật Diễm lại. Vừa tức vừa cáu nên Quân dồn tất cả vào đôi tay của mình. Diễm ngã chúi vào ngực của Quân. Diễm nghe thấy nhịp đập trái tim trong lồng ngực Quân, hít mùi nước hoa mà một tuần nay Diễm không được ở gần bên cạnh Quân thế này.
Diễm cố ngăn dòng nước mắt đang tuôn trào trên má. Diễm không muốn Quân biết mình đang khóc, cũng không muốn trở thành một con bé ngốc nghếch yếu đuối bị Quân chà đạp và ra lệnh nữa. Diễm chán làm cái bóng của Quân lắm rồi. Diễm đã làm mẹ. Diễm cần phải bảo vệ đứa con của mình.
Diễm tức giận nghĩ. “ Anh muốn có một cuộc hôn nhân địa ngục chứ gì? “. Được thôi! Tôi sẽ chấp nhận ý muốn của anh. Tôi yêu anh, muốn được sống cùng anh trong hạnh phúc nhưng tôi không phải là một con bé yếu đuối như ngày trước nữa. Tôi sẽ cho anh biết, bây giờ tôi là ai?.
Diễm đẩy Quân ra. Quân ôm Diễm thật chặt. Diễm nhăn mặt vì đau. Đánh mạnh vào ngực Quân, Diễm hét.
_Tôi bảo anh buông tôi ra. Anh có nghe thấy không?
Quân trừng mắt bảo Diễm.
_Cô đang cố trốn chạy điều gì thế? Tôi là chồng cô, tôi ôm cô cũng không được phép sao?
Diễm cay đắng nói.
_Anh còn nghĩ anh là chồng của tôi sao? Thật nực cười! Từ lúc anh ép tôi vào cuộc hôn nhân với anh, có bao giờ anh cho tôi thấy anh là một người chồng của tôi chưa? Anh lấy tôi chỉ vì anh muốn trả thù tôi. Giữa hai chúng ta chỉ có thù hận và căm ghét lẫn nhau. Xin anh đừng nói anh là chồng của tôi. Nghe anh nói, tôi chỉ cảm thấy căm ghét chính mình hơn mà thôi.
Diễm không ngừng đánh vào ngực Quân. Quân cáu tiết.
_Cô đúng là càng ngày càng không biết điều.
Siết Diễm thật chặt. Trước khi Diễm kịp mở miệng nói thêm câu gì nữa. Quân hôn Diễm, nụ hôn cưỡng ép và bắt buộc. Diễm cố gắng chống cự nhưng vô ích, lý trí của Diễm sớm bị cơ thể yếu đuối phản bội lại.
Đã một tuần rồi họ không hôn nhau, không gặp mặt nhau thường xuyên. Niềm khát khao cháy bỏng đang thiêu đốt cả hai. Diễm sợ hãi, hốt hoảng, kinh sợ. Diễm không muốn Quân khinh mình, không muốn bị coi thường.
Ngay sau khi nụ hôn rứt. Đầu gối Diễm run rẩy, nụ hôn như rút hết tất cả sinh lực của Diễm. Quân khàn giọng hỏi.
_Bây giờ cô còn gì nói với tôi nữa không?
Diễm đọc được sự giễu cợt và khinh mạn trong đáy mắt Quân. Chưa có lúc nào Diễm thấy tủi nhục như thế này. Diễm vùng bỏ chạy. Quân nhanh chóng đuổi theo sau. Diễm không muốn ở gần bên cạnh Quân, không muốn nói chuyện hay có bất cứ quan hệ gì với Quân nữa. Diễm hận Quân, ghét Quân.
Quẹt nước mắt trên má. Diễm không ngờ Quân có thể nói ra câu sỉ nhục Diễm như thế. Quân đang coi Diễm là một người đàn bà lẳng lơ. Quân nghĩ họ có thể ngủ với nhau, hôn nhau mà không cần tình cảm.
Chỉ vài sải bước chân. Quân đã giữ được Diễm trong tay. Diễm căm phẫn hét.
_Buông tôi ra. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh.
Quân quát.
_Cô thôi đi. Cô định chạy đi đâu. còn không mau theo tôi về nhà.
Diễm vùng vằng.
_Đi đâu là việc của tôi. Tôi không cần anh phải quan tâm.
Quân cáu thực sự, đây là lần đầu tiên Diễm dám cãi lại lời Quân thế này. Không chịu đựng được hơn nữa. Quân vác Diễm trên vai. Diễm hoảng sợ.
_Buông tôi xuống. Tôi không muốn về nhà cùng với anh.
_Cô im đi. Đừng để tôi phải đánh cô.
Diễm khóc. Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống đất. Diễm đã đau khổ quá nhiều và cũng đã khóc quá nhiều. Diễm đã nói rõ tình cảm của mình cho Quân biết nhưng Quân quá hận thù và quá ghen tuông nên không tin những lời mà Diễm nói là sự thật. Diễm căm hận chính mình vì điều đó. Bây giờ hai người không thể quay về tình cảm trước kia nữa.
Ấn Diễm vào xe ô tô, cài dây an toàn cho Diễm. Quân phóng xe đi. Trên đường về nhà. Diễm không nói một câu với Quân. Diễm cũng không nhìn Quân. Diễm quan sát hai bên đường.
Diễm không ngờ do buồn chán Diễm đã đi bộ xa như thế và cũng không hiểu bằng cách nào Quân có thể tìm ra mình.
Ông quản gia mở cổng cho Quân lái xe vào trong. Diễm mở cửa xe, không thèm bảo Quân câu nào. Diễm bỏ đi vào trong nhà.
Diễm định bỏ sang phòng của thằng bé. Quân kéo Diễm lại. Quân gằn giọng.
_Tốt nhất là cô đừng tìm cách lảng tránh tôi nếu không tôi sẽ không để cho cô yên đâu.
Diễm nhăn mặt vì đau.
_Tôi mệt mỏi vì những lời đe dọa của anh lắm rồi. Chẳng phải anh đang cho tôi thấy anh hận tôi và căm thù tôi nhiều như thế nào sao? Anh đâu cần phải đe doạ tôi làm gì nữa.
Diễm thấy tay mình gần như bị gãy lìa ra. Mồ hôi đang nhỏ rọt trên trán Diễm, mặt Diễm tái xám. Quân hốt hoảng vội buông tay Diễm ra. Nhìn những vết ngón tay hằn lên trên làn da trắng của Diễm. Quân đau lòng hỏi.
_Cô…cô không sao chứ?
Mắt đầm đìa nước, đôi môi mím chặt vì đau, vì căm hận. Diễm hét.
_Anh đừng đụng vào người tôi.