Mướn Chồng

Chương 297: Chương 297




Nhắm mắt lại. Diễm không muốn nói thêm câu gì nữa, cũng không muốn ngồi bên cạnh Quân. Sau trận cãi nhau tối hôm qua và đấu khẩu sáng nay. Sức chịu đựng của Diễm đã bay đi đâu hết cả. Diễm phải cố đè nén tức giận và căm tức trong lòng. Diễm sợ rằng chỉ cần nói thêm vài câu nữa với Quân. Diễm và Quân lại nổ ra xung đột ở đây.

Diễm không muốn bị biến thành trò hề ở đây, không muốn thằng bé và bà Hoa buồn lòng.

Diễm không chịu lên ngồi cùng với Quân. Bà Hoa đành phải chuyển lên chỗ Quân ngồi. Quân chuyển xuống ngồi cùng với Diễm. Diễm cáu.

_Anh xuống đây làm gì? Anh mau lên ngồi chỗ của anh đi.

Quân gằn giọng.

_Nếu cô còn nói lung tung nữa. Dù có phải hôn cô để bịt miệng tôi cũng làm.

Diễm đỏ bừng mặt. Bà Hoa và thằng bé nín cười. Diễm ngượng quá. Không dám tranh cãi gì thêm. Diễm nhắm chặt mắt lại. Diễm cần ngủ.

Do mệt mỏi nên Diễm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say. Quân để đầu Diễm dựa vào vai mình. Diễm ngủ say trên vai Quân.

Ngồi cạnh vợ và con trai như thế này. Quân thấy lòng mình ấm lại. Quân không tin được rằng Quân có thể tìm lại được hạnh phúc của mình trên đất Mỹ xa xôi. Quân phải cảm ơn ông Trời vì đã cho mình cơ hội lấy được người con gái mình yêu. Tuy vẫn còn nhiều hiểu lầm và vướng mắc nhưng nếu cả hai quyết tâm cùng nhau tạo dựng một gia đình hạnh phúc, mọi chuyện rồi cũng sẽ trôi qua.

Phải mất hơn mười tiếng mới về đến Việt nam nên chỉ mấy tiếng sau thằng bé đòi ăn. Quân đánh thức Diễm dậy.

_Cô dậy ăn cơm đi. Chắc là cô cũng đói lắm rồi.

Diễm nói trong giấc ngủ.

_Tôi không muốn ăn.

_Ăn chút gì đi. Cả ngày hôm nay cô không ăn gì rồi.

_Tôi không cảm thấy đói.

Thằng bé lay vai Diễm.

_Mẹ dậy ăn cơm đi. Đừng ngủ nữa.

Diễm mở bừng mắt. Hình ảnh đầu tiên Diễm nhìn thấy là khuôn mặt rắn rỏi và đẹp trai của Quân. Diễm đỏ bừng mặt. Quân nhăn mặt vì mỏi vai. Diễm lí nhí nói.

_Xin..xin lôi. Tôi không…không …

_Không cần phải xin lỗi tôi. Chỉ cần cô khỏe lại là được rồi.

Ngay lúc này Diễm lại thấy được tình cảm ấm áp của Quân dành cho mình. Diễm ước giá mà lúc nào Quân cũng dịu dàng và chăm sóc mình như thế này thì hay biết mấy. Diễm muốn cùng Quân tạo dựng một căn nhà đầy tình yêu thương, đầy tiếng cười cho thằng nhóc. Diễm không biết Quân đang nghĩ gì trong đầu. Không biết Quân có cùng suy nghĩ với mình không?

Diễm đưa thằng bé vào phòng vệ sinh, rửa tay và mặt cho thằng bé. Diễm dịu dàng hỏi.

_Con có hồi hộp lắm không?

_Dạ, có ạ. Con đang mong nhanh được về Việt nam.

Diễm mỉm cười.

_Con sẽ nhanh chóng được gặp ông bà nội và gia đình bác Trường nhanh thôi. Bây giờ chúng ta ra ăn cơm nào.

Xoa vào bụng. Thằng bé dí dỏm nói.

_Con đói lắm rồi. Mẹ con mình nhanh ra ăn cơm cùng với bố và bà Hoa nếu không bố và bà Hoa phải chờ hai mẹ con mình.

Diễm lau miệng cho thằng bé. Nhìn thằng bé ăn ngon và nói chuyện vui vẻ. Diễm cũng cảm thấy vui lây. Diễm mong nụ cười trên môi thằng bé sẽ không bao giờ tắt.

Ăn xong. Thằng bé nói chuyện một lúc rồi lăn ra ngủ. nó đã thức quá lâu nên không còn chịu đựng thêm được nữa. Diễm đã ngủ mấy tiếng đồng hồ rồi. Diễm không còn muốn ngủ nữa. Mở máy tính. Diễm bắt đầu làm việc.

Quân quay sang nhìn Diễm.

_Sao cô không nghỉ ngơi đi. Cô đã làm việc đến kiệt sức, cô nên lo cho sức khỏe của cô.

_Anh không cần phải lo. Tôi tự biết khi nào nên dừng lại.

Quân bực mình hỏi.

_Cô có biết cô đã xưng tôi quá lâu rồi không? tôi yêu cầu cô thay đổi cách xưng hô ngay lập tức.

Diễm nhíu mày.

_Ngay cả cách nói chuyện và xưng hô của tôi, anh cũng muốn xen vào. Anh có bao giờ từng nghĩ anh đã xưng hô như thế nào với tôi không?

_Tôi nói gì thì cô nên làm theo như thế đi. Khi về đến Việt nam, tôi yêu cầu cô phải cư xử cho xứng với địa vị làm vợ của mình.

_Tôi hiểu. Dù anh không nhắc, tôi cũng hiểu địa vị của mình. Anh yêu tâm, tôi sẽ không khiến anh phải khó xử đâu.

Diễm kết thúc tranh luận bằng cách tập trung vào viết lách và đọc sách. Quân im lặng nhìn Diễm không rời. Quân có nhiều chuyện muốn nói với Diễm nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Lần nào họ nói chuyện cũng đều cãi nhau và làm tổn thương nhau hơn.

Quân không muốn điều này xảy ra nhưng vẫn chưa tìm được ra cách. Về đến Việt nam, gặp lại bố mẹ mình. Quân hiểu hoàn cảnh của cả hai. Quân không hề muốn Diễm và thằng bé bị tổn thương. Quân đã lảng tránh hơn một tuần không đưa vợ con về Việt nam gặp gia đình nhưng đến cuối cùng Quân biết là không thể trốn tránh cả đời nên Quân đưa hai mẹ con Diễm về.

Tuy đối xử lạnh lùng với Diễm nhưng Quân không cho phép bà Phương gây tổn hại đến Diễm và thằng bé. Quân sẽ tìm mọi cách để bảo vệ họ. Quân không phải là thằng con trai nghe lời một cách vô điều kiện và dễ sai bảo như ngày xưa. Bây giờ thù hận, tức giận đang chất chứa trong lòng Quân, nếu bà Phương còn tiếp tục tìm cách chia lìa Quân và mẹ con Diễm thêm một lẫn nữa. Quân sẽ không bao giờ tha thứ cho bà Phương và sẽ bỏ đi biệt không trở về Việt nam nữa.

Làm việc được mấy tiếng, Diễm ngủ ngật trên vai Quân. Quân âu yếm nhìn Diễm. Lòng Quân dậy sóng vì yêu và hận Diễm. Những lúc nhìn thấy Diễm yếu đuối và mệt mỏi cần Quân chở che và làm chỗ dựa. Quân không còn tâm trí nghĩ được chuyện gì, Quân chỉ còn nghĩ được duy nhất về Diễm và lo sợ Diễm bị làm sao.

Cả đời Quân dù trải qua những chuyện kinh khủng, thậm chí cả khi đối diện với cái chết. Quân cũng chưa bao giờ rối trí và có tâm trạng hỗn loạn như khi nghĩ về Diễm.

Diễm đã thay đổi Quân, đã khiến tâm trí Quân rối loạn, khiến cuộc sống cứng nhắc và nguyên tắc của Quân biến đổi. Quân không còn là chàng trai chỉ biết đến công việc và cố gắng hoàn thành cách mục tiêu do mình đặt ra nữa.

Ở bên cạnh Diễm, nghĩ về Diễm, yêu Diễm. Quân có thể gạt bỏ hết những đam mê của mình, có thể từ bỏ hết mọi thứ để có được Diễm. Quân tham lam không chỉ muốn có được cơ thể Diễm, muốn độc chiếm Diễm, Quân còn muốn có được trái tim của Diễm nữa.

Máy bay đã hạ cánh rồi mà Diễm vẫn còn ngủ say trên vai Quân. Bà Hoa phì cười.

_Con nhỏ này đúng là trẻ con. Kêu không buồn ngủ mà nó ngủ còn hơn cả một con heo con.

Thằng bé bênh Diễm.

_Tại mẹ cháu mệt mỏi nên mới ngủ say như thế thôi. Dù sao mẹ cháu ngủ được cũng hơn không ngủ được mà ngồi suy nghĩ lung tung.

Quân giật mình nhìn thằng bé. Quân sợ thằng bé nhận ra bố mẹ nó đang cãi nhau và đang gây chiến như hai kẻ thù ngoài trận địa.

Quân không muốn thằng bé lo lắng và buồn khổ. Quân tự hứa với lòng là sẽ cố điều chỉnh lại cuộc sống và suy nghĩ của mình. Quân sẽ không để tình cảm của mình ảnh hưởng đến tâm hồn non trẻ con thằng bé.

Quân véo mũi Diễm.

_Dậy mau! Con heo ham ngủ!

Thằng bé và bà Hoa phá ra cười. Diễm mở mắt. Thấy chồng đang nhìn mình chăm chú, nghe thằng bé và bà Hoa đang cười. Mặt Diễm đỏ bừng như gấc chín, vội ngồi thẳng dậy. Diễm không biết mình đã ngủ quên bao lâu rồi.

Quân xoay vai cho đỡ mọi.

_Vì cô, vai tôi cũng muốn rời cả ra.

_Xin..xin lỗi.

Quân nhìn khuôn mặt đỏ bừng và lúng túng của Diễm. Ngay lúc này Quân muốn hôn Diễm, ôm Diễm và lắc Diễm. Quân muốn phá tan cái vẻ mặt cố tỏ ra bình thản nhưng bên trong mong manh và yếu đuối của Diễm.

Xuống sân bay. Diễm mệt mỏi lê từng bước chân. Thời gian như dài vô tận. Diễm sắp phải gặp mặt những người thân quen mà Diễm đã cố trốn chạy khi xưa.

Quân biết Diễm sợ nên nắm tay động viên.

_Cô đừng lo. Họ sẽ rất vui mừng khi gặp lại cô.

Diễm run rẩy đáp.

_Tôi…à em cảm thấy không được khỏe. Em không có dũng khí đối diện với họ.

Quân siết nhẹ vào tay Diễm như muốn truyền thêm sức mạnh và hơn ấm cho Diễm.

_Nếu cô biết sẽ có ngày cô phải đối diện với họ như thế này. Cô đừng bỏ đi có phải hay hơn không?

Diễm im lặng không đáp. Bây giờ Diễm không có tâm trạng cãi nhau với Quân.

Thằng bé tung tăng nắm tay Diễm và Quân. Nó háo hức đưa mắt quan sát xung quanh, miệng không ngừng hỏi, tay chỉ trỏ lung tung. Thằng bé vui mừng và sung sướng. Ước nguyện được về Việt nam gặp ông bà và gia đình bác Trường của nó cuối cùng thành hiện thực.

Diễm không dám nhìn ai, đi cũng không còn vững nữa. Quân phải nắm chặt lấy tay Diễm. Quân sợ Diễm ngã.

Nhìn vợ khổ sở và run sợ. Quân không biết làm cách nào để tránh ngày đoàn tụ không thể tránh khỏi này.

Biết gia đình Quân, ông Trương vui mừng hồi hộp chờ giây phút được gặp thằng cháu nội. Ông mất cả đêm không ngủ được vì mong chờ. Chưa đến giờ máy bay hạ cánh, ông đã có mặt ở đây từ sáng sớm. Bà Phương đầu tiên không muốn đi, ông Trương nói.

_Nếu bà không muốn đi đón gia đình thằng Quân tôi không ép. Nhưng tôi nói trước nếu lần này bà còn tìm cách bắt ép mẹ con Diễm phải rời xa thằng Quân. Tình cảm vợ chồng giữa hai chúng ta đến đây là kết thúc. Bà không thấy là chúng ta đã quá già để chờ đợi thằng Quân lấy vợ rồi hay sao? Bây giờ nó đã lấy được người con gái nó yêu, chúng nó cũng đã có con. Lẽ ra bà phải mừng cho nó mới đúng chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.