Mướn Chồng

Chương 38: Chương 38




Hai bố con đang ngồi trong phòng khách, Trường vui mừng nói.

_Bố có thể dọn về cùng sống với con được không…??

Ông Đăng lắc đầu.

_Không nên, bố con ta không nên gặp mặt nhau thường xuyên.….!!

Trường kinh ngạc hỏi.

_Tại sao thế, bố còn sống mà bố con ta không thể sống chung nhà, không thể liên lạc với nhau thường xuyên là sao, con không hiểu gì cả…??

_Ông Hải luôn tin là bố đã chết nên ông ta không đề phòng gì con, nếu bây giờ ông ta thấy bố con ta sống chung nhà làm sao kế hoạch trả thù của hai bố con ta hoàn thành được, nên từ nay con hãy coi bố như một người xa lạ, lúc nào cần bố sẽ liên lạc với con….!!

_Nếu thế con lại phải xa bố nữa sao, con đã chờ đợi hơn mười bốn năm rồi, lẽ nào bố lại bắt con phải chờ bố thêm nữa….!!

_Con phải hiểu hoàn cảnh của hai bố con chúng ta chỉ khi nào đã trả thù xong, chúng ta mới có thể đường hoàng sống với nhau….!!

_Nhưng biết đến bao giờ hả bố….??

_Nếu con muốn trả thù nhanh chóng thì phải hỏi tại sao cho đến tận bây giờ con vẫn còn chưa chịu ra tay….??

Trường thở dài.

_Không đơn giản như bố nghĩ đâu, con phải trải qua mấy vòng phỏng vấn ông Hải mới chịu nhận con vào công ty làm việc, con lại phải mất mấy tháng mới lấy được lòng tin của ông ấy, bây giờ con mới chỉ tiến hành được mấy bước đầu, con không thể vội vã được, vì càng vội vã con sẽ đánh hỏng hết những gì mà con đã cố công tạo dựng trong mấy tháng vừa qua….!!

_Bố cũng biết ông Hải là một con người cẩn thận, ông ta không hề đơn giản như những gì mà con đã nghĩ ban đầu, ông ta càng cẩn thận chúng ta lại càng phải cẩn trọng, con muốn lần này nếu con ra tay, con phải làm cho ông ta tán gia bại sản, con phải làm cho ông ta sống dở chết dở, con muốn ông ta phải đau đớn mà chết, con muốn ông ta trả giá cho những gì mà ông ta gây ra cho gia đình chúng ta….!!

_Con nói đúng, mọi chuyện bố trông cậy cả vào con. Bố tin là bằng tài trí của con, con có thể làm được….!!

Ông Đăng quan sát và nhìn Trường thật kĩ, ông hỏi.

_Có phải con gái ông Hải rất tin tưởng và rất yêu con đúng không…..??

Trường ngập ngừng.

_Sao bố lại hỏi con chuyện đó….??

_Bố muốn con làm quen và tiếp cận cô gái đó….!!

Trường giật mình.

_Không phải bố muốn con….??

Ông Đăng gật đầu.

_Đúng thế, con bé đó chính là điểm yếu của ông Hải, có thể ông ta là một con cáo già, nếu một mình ông ta thì chúng ta khó mà tiếp cận, khó mà trả thù ông ta nhưng con gái ông ta thì lại khác….!!

_Con bé đó quá ngây thơ, quá trẻ con, nó được con cứu mạng, được con bảo vệ khi nó gặp khó khăn, mặc dù bố của nó không tin tưởng con nhưng nó lại tin tưởng con, bố nghe nói nó còn yêu con nữa, tại sao con không bắt đầu mọi chuyện từ nó….??

Trường thở dài.

_Con không thể làm thế, cô ấy chỉ là một cô gái vô tội, bố cô ấy gây ra chuyện không phải là cô ấy, trong chuyện này cô ấy không có liên quan gì cả….!!

Ông Đăng tức giận.

_Vậy còn mẹ con thì sao, con có biết vì sao mà mẹ con chết không, con có từng nghĩ mẹ con mong muốn gì ở con không, tại sao con không hiểu cho mẹ con, cô ta đúng là vô tội thật nhưng nếu không phải vì bố cô ta liệu gia đình chúng ta có tan nát không, bố thử hỏi ở trên đời này những người ác như ông ta sao lại được ông Trời ưu ái, còn chúng ta, chúng ta là những người tốt lại không có một ngày được sống bình yên, được sống hạnh phúc bên nhau….!!

Ông cầm lấy tay Trường, ông nói từng từ một.

_Con trai..!! bố biết, con là một chàng trai nhân hậu, nếu như không có chuyện đó xảy ra con và Diễm đã trở thành một đôi thanh mai trúc mã và biết đâu hai con có thể đã kết hôn, đã sinh con nhưng một khi giọt nước đã hất bỏ đi rồi sẽ không bao giờ lấy lại được, bố mong con hiểu mà hãy tỉnh táo lại đi….!!

_Bố muốn con làm gì….??

_Hãy giữ con bé đó lại, hãy làm nó yêu con, kết hôn với con, sau khi hoàn thành xong mọi chuyện con hãy bỏ nó, có như thế bố nó mới nhận được những gì mà bố nó đã gây ra cho gia đình chúng ta….!!

Trường kinh sợ, Trường hét.

_Con không thể làm thế, con chỉ lấy người con yêu, mà một khi đã kết hôn rồi, con không muốn li dị, không muốn hại người vợ tay kề gối ấp, làm như thế chẳng khác gì con là một kẻ vô nhân tính…!!

Ông Đăng quát.

_Nếu thế con hãy quên trả thù đi, quên hận thù trong lòng con đi, con cũng quên luôn người mẹ đã chết và quên luôn người cha này đi, bố cũng không muốn nhận một người con bất hiếu như con, con đi đi, đi mà sống như con muốn đi, bố mẹ không cần gì ở con nữa, đi đi…!!

Trường quỳ xuống, Trường cầu xin.

_Con xin bố đừng ép con làm như thế, còn nhiều cách để trả thù ông Hải, đâu nhất thiết phải làm tổn thương cô ấy….!!

Ông Đăng mai mỉa.

_Con nghĩ là con có thể làm được gì, sau khi con bé kia đi rồi, con có thể lấy lí do gì để tiếp cận ông ta, con tưởng ông ta không đề phòng con sao, con nhầm rồi, bố là bạn của ông ta từ thuở nhỏ nên bố hiểu ông ta hơn con, ông ta là người coi của cải, tài sản hơn bất cứ thứ gì trên đời này, ngoài con gái ông ta ra, ông ta không hề còn coi trọng bất kì một ai khác….!!

_Nếu con gái ông ta còn ở lại, con còn lí đo để tiếp cận ông ta, vì ông ta rất thương con gái, mặc dù ông ta không thích con, ông ta đề phòng con nhưng vì con gái, ông ta phải nể con vài phần, ông ta chỉ có mình Diễm là con nên tài sản của ông ta tất nhiên phải để lại cho Diễm, nếu con lấy được nó, con có thể danh chính ngôn thuận được thừa hưởng số tài sản đó, khi đã nắm được tài sản của ông ta trong tay, con có thể làm gì mà chẳng được…!!

_Con có lợi thế vì con được con gái ông ta yêu, tin tưởng con, con lại không biết tận dụng, con định đi đường vòng đến bao giờ nữa, con đã nghe câu ở lâu với hổ sớm muộn gì cũng bị nó nuốt chưa, ông ta là một con người nguy hiểm, càng ở lâu bên cạnh ông ta con sẽ càng sớm lộ cái đuôi của con ra, dù con có tài giỏi đến đâu cũng không thể so bì với một người tinh khôn, từng trải, có kinh nghiệm đầy mình như ông ta….!!

Trường im lặng không đáp, lòng Trường đang đau, Trường đang dằn vặt, đang mâu thuẫn, một mặt Trường muốn trả thù, một mặt Trường muốn buông xuôi, Trường muốn được cầm tay Diễm, muốn được cùng Diễm sống hạnh phúc nhưng còn bổn phận làm con, Trường nhắm mắt lại, hai dòng lệ chảy dài trên má, Trường không thể từ bỏ trả thù, Trường không làm được.

Ông Đăng nói thêm.

_Con nên suy nghĩ cho kĩ, cơ hội này không đến hai lần đâu. Nếu con không trả thù thì thôi, nếu con đã muốn trả thù dù con dùng cách gì con cũng làm tổn thương con bé đó, vì con cướp tài sản của nhà nó, đẩy bố nó vào chỗ chết, con nghĩ là nó không hận không ghét con sao, còn nếu con từ bỏ lòng thù hận thì con hãy đến với nó, còn bố, bố phải trả thù, bố không thể từ bỏ được, bố cho con được lựa chọn, bố hy vọng là con lựa hãy chọn cho đúng, hoặc là bố hoặc là con bé đó, hoặc là trả thù hoặc là buông xuôi, tùy con…!!

_Bố mệt rồi bố đi nghỉ trước đây, con có nghĩ gì thì cũng nhanh lên vì ngày mai con bé đó đi rồi….!!

Cả đêm đó Trường không ngủ được, đúng như lời ông Đăng nói, Trường có một cơ hội tốt, một cơ hội ngàn vàng, Trường được Diễm yêu, được Diễm tin tưởng, nếu Trường nói Trường cũng yêu Diễm, muốn được cùng Diễm nên đôi thì không có ai có thể ngăn cản Diễm lấy Trường, vì ông Hải rất thương con gái, tuy hay ép Diễm làm theo ý ông nhưng tất cả cũng chỉ vì lòng thương con.

Nhưng lương tâm Trường lại không cho phép Trường làm điều đó, nhớ lại hình ảnh ngây thơ, hồn nhiên, trong sáng của Diễm, nước mắt Trường chảy ra, Trường đang dằn vặt giữa trả thù và không trả thù, giữa buông xuôi và không buông xuôi, giữa việc nên chọn bố mẹ hay nên chọn Diễm, tất cả những điều đó làm Trường khó thở.

Chỉ trải qua có một đêm không ngủ, Trường như già thêm mấy tuổi. Chưa có lúc nào Trường lại mong Trường không gặp Diễm, không cứu Diễm, không thích Diễm mà hãy làm cho Diễm ghét Trường, hận Trường, hãy làm cho Diễm biến mất ngay từ đầu như lúc này.

Trường là một người con có hiếu, Trường không thể từ bỏ cha mẹ, là một người có lòng nhân hậu Trường không thể xuống tay với người mà Trường thích, Trường không làm được, đằng nào cũng đẩy Trường vào ngọ cụt, một bên là tình, một bên là hiếu, Trường phải lựa chọn làm sao đây, Trường phải làm thế nào mới hóa giải được hận thù trong lòng ông Đăng, Trường biết là ông Đăng rất yêu mẹ Trường, ông đã tự tử theo bà ấy cũng đủ biết ông yêu bà ấy như thế nào, làm sao Trường có thể khuyên ông không trả thù, khuyên ông từ bỏ thù hận đối với ông Hải.

Dù con người ta có đau, có sầu, có hận, có muốn nó đến nhanh hay không, thì thời gian vẫn cứ trôi, vẫn phải theo dòng chảy của nó, nó không bao giờ dừng lại, nó cũng không chờ đợi bất kì một ai, nó không chờ ai cả.

Sáng hôm sau, Diễm dậy thật sớm, uể oải ăn cố bát cơm, Diễm lên lầu, sau khi ôm hôn chào tạm biệt cả nhà, Diễm theo ông Hải, Quân, bố mẹ Quân ra sân bay.

Diễm vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, lần đi này có thể sẽ lâu Diễm mới trở về, Diễm ra đi vì Diễm muốn chạy trốn, muốn bỏ chạy, Diễm không có dũng khí đối diện sự thật, nếu đã không thể thì ra đi là cách chữa trị tốt nhất, khoảng cách sẽ làm cho con người ta mau quên, mau lấy lại cân bằng.

Nhìn khuôn mặt tươi rói của mọi người xunh quanh, Diễm không dấu được tiếng thở dài, không dấu được nỗi đau, Diễm hiểu dụng ý của ông Hải khi để Quân đưa Diễm đi, ông muốn Quân và Diễm có thời gian bên nhau nhiều hơn, ông muốn hai người mau có tình cảm, mau kết hôn, từ lâu ông đã muốn nhận Quân làm con rể.

Diểm hiểu lòng ông nên không trách ông, người cha nào cũng mong con gái được hạnh phúc, cũng mong con gái được yên bề gia thất, cũng mong con gái lấy được một người chồng tốt.

Thấy Diễm cứ thở dài mãi, ông Hải hiểu được tâm trạng bồn chồn, lo lắng và bất an của Diễm, ông động viên.

_Con đừng lo lắng quá, sau khi thu xếp xong công việc ở đây, bố sẽ bay sang Mỹ thăm con….!!

_Ở bên đó con cũng không phải ở một mình vì có anh Quân ở bên con còn gì…??

_Vâng, con chỉ lo bố có một mình, nhỡ đâu bố xẩy ra chuyện thì sao….??

_Con đừng ngốc thế, bố còn có bác quản gia, còn có mọi người ở nhà, họ sẽ thay con lo cho bố, mà con ở bên cạnh bố chỉ khiến bố lo cho con thêm, con không thấy là con ở nhà có mấy tháng, con đã làm cho bố mấy lần đau tim muốn chết, con còn nói gì nữa….!!

Diễm phụng phịu.

_Lúc nào bố cũng tìm cách bắt nạt con, con vì lo cho bố nên con mới nói thế, không ngờ bố còn nói xấu con nữa…!!

Ông Hải vỗ về.

_Thôi con cho bố xin, lần nào tranh luận với con, con cũng đều làm nũng, đều ngầy bố, bố sợ con rồi…!!

Diễm cười.

_Ai bảo bố hay bắt nạt con làm gì, nếu bố đối xử công bằng với con một chút thì đã không có chuyện này xảy ra…!!

_Con bảo sao, bố có bao giờ đối xử không tốt với con đâu, mà chỉ có con hay cãi lại lời bố, hay làm bố đau đầu…!!

Diễm tức.

_Bố còn nói, thế ai là người ép con đi du học, ai là người ép con đi làm, ép con đi lấy chồng, bây giờ bố còn ép con bay sang Mỹ chữa bệnh nữa, không phải mọi chuyện con đều phải nghe theo lời bố à…??

Vừa hay lúc đó, chiếc xe rẽ vào cổng sân bay, cuộc nói chuyện giữa hai bố con bị gián đoạn, mắt đỏ hoe, Diễm ôm lấy ông Hải, Diễm nói.

_Không có con ở bên cạnh, bố nhớ giữ gìn sức khỏe, làm gì bố cũng phải biết nghỉ ngơi, đừng cố quá, nhà mình đâu có thiếu gì, con không muốn bố phải lao lực…!!

Ông Hải giả vờ thở dài.

_Biết thế nào được, tại vì con chỉ suốt ngày ham chơi, không chịu lo tu dưỡng làm ăn, nên bố mới phải cố…!!

Diễm tức.

_Bố lại định chọc giận con đấy à, bố có muốn khi con sang bên đó con không thèm gọi điện về cho bố không…??

Ông Hải vội nói.

_Bố chỉ đùa con thôi….!!

_Ai biết bố đang đùa con hay là bố đang nói thật…!!

Bà Phương vui vẻ hỏi.

_Hai bố con có chuyện gì mà nói chuyện rôm rả thế….??

Diễm cười.

_Dạ, không có gì đâu ạ…!!

_Chúng ta vào trong thôi, cũng sắp đến giờ bay rồi….!!

_Vâng…!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.