Mướn Chồng

Chương 4: Chương 4




Ông Hải trấn an Diễm.

_Con đừng lo lắng quá, điều này bố đã tính trước cả rồi. Đầu tiên bố muốn con đến công ty thực tập cho quen dần với công việc, sau đó bố sẽ tìm chồng cho con….!!

Diễm hét to.

_Con không lấy chồng đâu, việc đi làm ở công ty con có thể thương lượng, còn chuyện lấy chồng, con nhất định không nghe theo sự sắp xếp của bố, nhất định là không…??

Ông Hải ôm lấy ngực, mặt ông tái lại, mồ hôi rịn đầy trán. Diễm bật khóc, vội ôm lấy bố, Diễm run sợ hỏi.

_Bố…!! bố không sao chứ….?? Con xin lỗi….!!

Ông Hải thều thào.

_Mau lấy lọ thuốc trong túi áo cho bố….!!

_Vâng….!!

Diễm vội lục túi áo ông Hải, Diễm lôi ra một lọ thuốc màu trắng, mở nắp, Diễm dốc thuốc vào tay. Diễm đau xót hỏi.

_Mấy viên hả bố….!!

_Năm viên….!!

Diễm đưa thuốc, đưa nước cho ông Hải, ông vội uống. Chờ ông uống xong, Diễm đỡ ông ngồi dậy, Diễm khóc nấc lên, ôm chặt lấy ông, Diễm run rẩy nói.

_Xin..xin bố đừng bỏ con, con sẽ cố làm theo những gì mà bố nói. Con xin bố….!!

_Con gái ngoan, bố thực lòng không muốn ép con nhưng quả thật bố không thể sống lâu hơn được nữa, căn bệnh này có thể khiến bố ra đi bất cứ lúc nào, bố không hề tiếc của cải, không hề tiếc bất cứ thứ gì, bố chỉ lo cho con thôi. …!!

_Nếu con lo cho bố, yêu bố, con có thể làm theo lời của bố được không…??

Diễm đau đớn gục mặt khóc nức nở. Diễm gật đầu nói.

_Con sẽ cố….!!

_Cảm ơn con…..!!

Quá đau buồn, quá chán nản, Diễm đi lang thang ngoài đường, thành phố đã lên đèn từ lâu, cả ngày hôm nay Diễm đã không có gì vào bụng, vì dù có đói Diễm cũng không thể nuốt nổi được thứ gì, tức giận, buồn đau đã làm tâm trí Diễm căng thẳng, làm con tim Diễm nhức nhối.

Thở dài, Diễm đếm từng bước chân, con phố này đã từ lâu, Diễm không còn được đi dạo như đêm nay, ba năm xa cách, ba năm đợi chờ, nay Diễm trở về đây, Diễm dang rộng đôi vòng tay, Diễm hét nhỏ.

_Chào thành phố thân yêu…!! Chào quê hương….!! Chào đất mẹ…!!

_Con đã về…!! Đã về rồi đây…!! Con đã về và sẽ không bao giờ đi nữa….!!

_Con vui lắm vì ba năm qua thành phố có nhiều đổi khác, cuộc sống của mọi người đã khởi sắc hơn.

_Nhưng sao đời con lại bi thảm, lại sầu khổ thế này…?? Con phải làm sao đây, phải giải quyết chuyện này như thế nào đây, con không thể bỏ bố con, không thể không nghe theo sự sắp xếp của ông vì ông sắp chết rồi, con là người thân duy nhất, người duy nhất còn ở bên cạnh ông, nếu con sống mà không thể làm ông vui, ông hài lòng, con sẽ hối hận cả đời, còn nếu con làm theo lời ông, con sẽ là một con rối, đời con sẽ sống mà như đã chết, sẽ chẳng còn có ý nghĩa gì cả….!!

_Con phải làm thế nào để bố con không phải chết...?? con phải làm gì để con và bố con có thể có được một đáp án mà không làm phật lòng cả hai...?? Con phải làm gì...??có ai trả lời hộ con không...?? Có ai biết cách không...??

Bụng Diễm sôi lên sùng sục, không chịu nổi cái đói đang hành hạ, Diễm tạt vào một quán ăn ven đường.

Diễm gọi một đĩa gà rán chiên bơ, một đĩa sa lách, một đĩa măng tây. Diễm vừa ăn, vừa ngắm mọi người xung quanh, đôi mắt Diễm tối lại khi Diễm phát hiện ra một người, Diễm hy vọng là hắn không nhận ra Diễm nhưng mà không may cho Diễm, hắn lại nhận ra Diễm mặc dù Diễm đã cố tình cải trang khi đi dạy.

Hắn đứng dậy, hắn bước đến bàn của Diễm, Diễm cúi mặt xuống, Diễm giả vờ ngó lơ đi chỗ khác, Diễm cầu mong hắn đứng đến gần bàn của Diễm, cầu mong hắn bỏ đi chỗ khác, chờ đợi một lúc lâu Diễm gẩng mặt lên, chút xíu nữa là Diễm gã bật người ra đằng sau.

Mặt hắn cúi gần sát mặt Diễm, Diễm đỏ bừng cả mặt, trái tim Diễm nhảy lung tung trong lồng ngực, vừa sợ, vừa giận, vừa tức Diễm quát.

_Anh định dọa tôi chết đấy hả...??

Hắn nhếch mép.

_Cô đang mơ tưởng đi đâu thế...??có phải gặp lại tôi, cô mới ngỡ ngàng, mới sợ hãi đúng không...??

_Tôi không quen anh...!!

_Cô giáo Thúy Vi đứng ở trên lớp, với cô gái đang ngồi trước mặt tôi đây không phải là hai cô gái khác nhau chứ...??

Mặc dù hơi sợ vì bị hắn lật tẩy, nhưng Diễm vốn là một cô gái gan dạ, một cô gái lì lợm, đối với những trò đùa kiểu này chẳng có gì là có thể làm cho Diễm mất tinh thần, mà ngược lại, hắn càng khẳng định Diễm là Thúy Vi thì Diễm lại càng cố cãi.

_Tôi không hiểu anh đang nói gì...?? Nếu muốn làm quen với tôi, anh không cần phải dùng đến cách này...!!

Hắn bật cười.

_Cô nghĩ là tôi đang cố làm quen với cô...??

Diễm nhíu mày.

_Không lẽ tôi đã nói sai...??

_Sai hoàn toàn....!!

Rất tự nhiên, bàn tay hắn quét nhẹ lên môi Diễm, miệng hắn thì thầm vào tai Diễm.

_Nếu không muối tôi nhận ra cô thì cô nên thay đổi kiểu tóc đi, nên thay đổi mùi hương trên tóc đi, nụ hôn của tôi lúc sáng thế nào, có tuyệt không...??

Đôi môi mím chặt, tức giận trong lòng Diễm bùng lên, Diễm đứng phắt dậy, bàn tay Diễm dơ lên.

_Bốp....!!

Diễm tát thẳng vào mặt hắn. Diễm hét.

_Hãy nhận lấy những gì mà anh gây ra cho tôi. Đồ hèn nhát....!! Đồ khốn kiếp...!! Tôi căm ghét anh...!! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa....!!

_Anh hãy biến đi...!! Hãy để cho tôi yên....!!

Diễm ra tay hơi mạnh, trên má hắn vẫn còn hằn năm ngón tay của Diễm, Diễm cảm thấy có chút hơi hối hận nhưng nghĩ lại nụ hôn cưỡng ép của hắn sáng nay, lòng thương hại dành cho hắn tự nhiên lại bay đi mất. Bây giờ trong lòng Diễm chỉ còn lại sự uất ức, căm giận và tức tối.

Mọi người xung quanh ở đấy đều tròn mắt nhìn hắn và Diễm không chớp, Diễm và hắn diễn sinh động đến nỗi những người đang ăn phải ngừng ăn, những người đang uống phải ngừng uống, ngảy cả tiếng nói chuyện, tiếng gì rầm cũng không nốt, họ đều đang nhìn hai người.

Hắn xoa má, hắn cười nhạt bảo Diễm.

_Món nợ giữa hai chúng ta coi như là kết thúc. Bây giờ tôi có thể làm những gì mà tôi muốn đúng không...??

Diễm lắp bắp.

_Anh...anh nói như thế nghĩa là sao...??

_Trước khi đánh tôi, cô phải biết chứ...??

_Anh....anh...!!

Quá phẫn uất, cơn tức đang dâng lên tận cổ khiến Diễm khó nuốt nổi thức ăn. Diễm đùng đùng bỏ đi, Diễm bảo nhân viên phục vụ.

_Chị làm ơn tính tiền cho em....!!

_Của em hết một trăm hai mươi lăm ngàn....!!

Diễm sờ vào túi quần, mặt Diễm tái lại, mồ hồi đang rịn ra đầy trán, trước lúc đi, Diễm đã bỏ tất cả điện thoại, ví tiền ở nhà rồi, Diễm kêu khổ.

_Thế này làm sao mình trả được tiền thức ăn cho người ta....!!

Diễm run rẩy nói.

_Em....em xin lỗi nhưng...nhưng em đã bỏ quên ví tiền ở nhà rồi....!!

Nhìn thái độ khổ sở và nói như gà mắc tóc của Diễm, chị nhân viên vừa bực mình, vừa buồn cười. Chị nhíu mày hỏi.

_Bây giờ em định tính thế nào...??

_Em...em có thể mượn điện thoại của chị gọi nhờ được không...??

_Em định gọi cho ai...??

_Bạn em. Em muốn nhờ nó mang tiền đến đây trả chị...!!

Chị kia cáu giận bảo Diễm.

_Sắp đóng cửa đến nơi rồi, nhà em ở đâu, nếu ở xa quá làm sao bọn chị chờ em được....!!

Diễm khổ sở không biết làm như thế nào,một giọng nói vang lên bên cạnh Diễm.

_Để tôi trả cho....!!

Hắn đặt tiền lên bàn, hắn hỏi chị nhân viên.

_Đã đủ chưa...??

Chị nhân viên gật đầu.

_Đủ rồi. Cảm ơn quý khách. Hẹn gặp lại quý khách lần sau....!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.