Mướn Chồng

Chương 53: Chương 53




Sau khi chào ông Trần và con gái, bà Phương định quay sang giới thiệu con trai, bà bực mình khi thấy con trai bà đang đứng nói chuyện với Trường – tình địch mà bà ghét cay ghét đắng, xăm xăm bước lại gần, bà cáu.

_Sao con còn đứng ở đây, không mau ra chào ông Trần đi….!!

Trường mỉm cười.

_Chào cô…!!

Bà Phương khinh khỉnh.

_Không dám….!!

Quân nói.

_Tôi ra đây một chút….!!

_Anh đi đi….!!

Quân theo bà Phương đến chào ông Trần và con gái ông ta người mà bà Phương muốn Quân lấy.

Quân lịch sự nói.

_Chào bác….!! Cháu là Quân….!!

Quân đưa tay ra nắm lấy tay ông ta, ông ta là một con người từng trải, một kẻ lõi đời, tất nhiên ông ta không lạ gì những chàng trai như Quân, ông ta tưởng Quân tìm cách tiếp cận ông ta và con gái ông ta vì tiền tài và địa vị như những chàng trai khác, nhưng ông ta đã nhầm chỉ có bà Phương là muốn còn Quân thì không.

Quân mỉm cười chào con gái ông ta.

_Chào em….!!

Cô ta cười.

_Chào anh….!!Em là Loan….!!

Ông Trần bảo bốn người.

_Chúng ta ra kia nói chuyện ….!!

Bà Phương gật đầu.

_Nếu thế chúng ta đi nào….!!

Chọn một cái bàn còn trống, năm người ngồi xuống. Quân bị bà Phương xếp một chỗ cạnh Loan - con gái của ông Trần, Quân cau mày nhăn nhó, Quân cảm thấy không được thoải mái. Không tiện lên tiếng phần trần, Quân đành ngồi xuống.

Ông Trần khéo léo hỏi Quân nhiều câu hỏi liên quan đến gia thế, nghề nghiệp và trình độ của Quân, một lát sau Trường đến, vì tưởng gia đình Quân không quen biết Trường nên ông Trần giới thiệu.

_Đây là Trường – con nuôi một người bạn bên Úc của tôi….!!

Bà Phương nhếch mép.

_Chúng tôi đã quen biết nhau rồi….!!

Ông Trần cười xòa.

_Nếu thế ai cũng là người nhà cả, chúng ta cùng nhau uống rượu, ăn cơm và nói chuyện thôi….!!

Quân cứ nhìn điện thoại liên tục, Quân đang lo lắng, bồn chồn không yên. Không thể chịu đựng được hơn nữa, đứng dậy, Quân nói.

_Xin lỗi, cháu cần đi vệ sinh một chút….!!

Ông Trần cười bảo.

_Nếu thế cháu đi đi, gia nhân sẽ chỉ nhà vệ sinh cho cháu…!!

_Vâng, cháu xin phép….!!

Quân bỏ đi thật nhanh, Quân hỏi một người phục vụ nam.

_Làm ơn chỉ tôi biết nhà vệ sinh ở đâu….!!

_Anh cứ đi thẳng, lên lầu một, rẽ trái, đếm đến căn phòng thứ ba, đó chính là nhà vệ sinh…!!

_Cảm ơn cậu…!!

Theo lời chỉ dẫn của anh ta. Quân tìm được phòng vệ sinh, bước vào trong, rửa tay, rửa mặt, Quân gọi điện cho Diễm.

Vì Diễm vẫn còn chưa tỉnh dậy nên bà giúp việc nghe thay. Bà hỏi.

_Xin hỏi ai đó….??

Quân ngập ngừng.

_Xin hỏi đây có phải là số điện thoại di động của Diễm không….??

_Đúng rồi, cậu là ai…??

_Cháu là Quân đây. Diễm tỉnh chưa hả Dì…??

Dì Hoa vui mừng.

_Là cậu Quân đó hả…?? Diễm vẫn còn ngủ….!!

Quân lo lắng.

_Cô ấy không bị làm sao chứ ạ…??

_Không sao, bác sĩ bảo là cứ để cho nó ngủ, nó đang ngủ bù những ngày nó không được ngủ….!!

Quân thở phào nhẹ nhõm.

_Nếu thế thì tốt quá, cháu đang lo cô ấy bị làm sao….!!

_Cảm ơn cậu, nếu không có cậu, Diễm không biết phải làm sao nữa….!!

_Bác đừng nói thế, nếu cô ấy có chuyện gì, Dì làm ơn gọi điện báo ngay cho cháu biết….!!

_Được rồi, cậu yên tâm….!!

_Nếu không có chuyện gì cháu cúp máy đây….!!

Tắt máy, đút điện thoại vào túi quần, Quân giật mình ngước mắt nhìn lên, Quân cáu.

_Cậu định dọa chết tôi hả….??

_Lúc nãy anh nói chuyện với Diễm đúng không…??

Đang bực mình vì bị dọa cho sợ hết hồn, Quân trả lời nước đôi.

_Tại sao tôi phải nói cho cậu biết….??

Trường nhún vai.

_Anh không nói cũng không sao, vì tôi có thể gọi điện hỏi cô ấy….!!

_Nếu thế sao cậu không gọi điện hỏi cô ấy đi, cậu hỏi tôi làm gì….??

Trường nheo mắt hỏi.

_Anh đến đây với mục đích gì….??

_Tôi không hiểu ý của cậu….??

_Chẳng có gì khó hiểu cả, anh đến đây vì con gái nhà họ Trần đúng không….??

_Thế còn cậu, cậu đến đây vì mục đích gì….??

Trường thích thú đáp.

_Xem ra tôi và anh đúng là rất có duyên. Sao chúng ta không cá cược, xem ai sẽ là người được ông Trần chấm làm con rể nhỉ…??

Quân bực mình đáp.

_Nếu thế tôi nhường cho cậu, vì tôi không có hứng….!!

_Sao chưa chi anh lại bỏ cuộc sớm thế, không phải anh đến đây vì mục đích này sao….!!

_Tôi đến đây vì mục đích gì tại sao tôi phải nói cho cậu biết, mà cậu cũng quan tâm đến tôi hơi quá rồi đấy….!!

_Anh nói đúng, chúng ta là hai kẻ chẳng bao giờ có được điểm nào chung, quan tâm đến nhau cũng chỉ vì tìm hiểu xem người kia đang nghĩ gì, xem ra hơi bị hài hước đấy nhỉ….??

Không thèm đối đáp lại lời Trường, Quân bước nhanh ra cửa, xuống lầu, biết là bỏ về mà không nói một lời nào thì hơi bất lịch sự nên Quân nghĩ ra một cách.

Xin một tờ giấy, mượn một cây bút, Quân nhờ một người phục vụ nữ đưa cho bà Phương, sau khi nhìn thấy cô ta trao tận tay bà Phương. Quân đón một chiếc xe tắc xi, Quân yêu cầu anh ta trở Quân đến bệnh viện.

Bà Phương tức điên lên khi đọc xong tờ giấy nhưng trước mặt cha con ông Trần, bà dành cố nín nhịn. Gượng cười bà nói.

_Xin lỗi, vì có chuyện đột xuất nên thằng con tôi xin phép về trước….!!

Loan hơi thất vọng, khuôn mặt buồn buồn, cô ta nhận ra Quân là một chàng trai tốt, suốt buổi nói chuyện Quân không thèm nhìn cô ta lấy một lần khiến cô ta tò mò muốn biết Quân là người như thế nào, nay tự dưng Quân lại về khiến cô mất cơ hội được nói chuyện thêm với Quân.

Ông Trần là con người từng trải nên ông ta nhận xét người khác sâu sắc hơn con gái, ông biết Quân và Trường đều là hai chàng trai tài giỏi, cả hai có những ưu nhược điểm riêng, người khiến ông ta tò mò và muốn tìm hiểu nhiều nhất là Trường, vì Trường không những lạnh lùng khó đoán mà còn là một chàng trai rất có tâm cơ.

Ông Trần cười xòa bào bà Phương.

_Nếu Quân có chuyện thì cứ để nó đi đi, mấy người chúng ta nói chuyện với nhau là được rồi….!!

Biết Quân về, Trường hơi thắc mắc, nhưng vì chưa hoàn thành xong kế hoạch của mình nên Trường không thể bỏ về theo Quân được. Trường đành đóng vai một người khách bất đắc dĩ, một kẻ đi săn tình yêu của người khác.

Tiếng nhạc vang lên, Trường mời cô ta.

_Chúng ta ra nhảy chứ….??

Loan cười.

_Đi thôi…!!

Cả hai đưa nhau ra sàn nhảy, bỏ ba người lớn ngồi nói chuyện với nhau. Bà Phương tức tối vì lần nào bà đi tìm vợ cho con trai, Trường cũng xen vào, bà thở dài nghĩ.

_Sao thằng kia cứ xuất hiện đúng lúc thế nhỉ, không lẽ kiếp trước thằng Quân nhà mình nợ nần nó nên kiếp này phải trả….!!

Nếu lần này Trường thực sự yêu Loan, thì với Quân mà nói, đó là một ân huệ, một sự giải thoát.

Trả tiền tắc xi, Quân đi thật nhanh lên phòng bệnh của Diễm, gõ cửa, Quân hỏi.

_Có ai không…??

Bà giúp việc bận đi mua thức ăn cho ông quản gia nên vẫn còn chưa về, thành ra trong phòng chỉ còn lại một mình Diễm.

Hỏi hai ba lần mà không nghe ai trả lời, sợ hãi Quân vội bước nhanh vào trong, trong ánh sáng lờ mờ của phòng bệnh, Quân thấy Diễm vẫn ngủ ngon lành trên giường bệnh, thở phào nhẹ nhõm, kéo ghế, Quân ngồi xuống, cầm tay Diễm, Quân bắt mạch, thấy mạch Diễm đập bình thường, Quân có thể yên tâm là Diễm không sao.

Quân ngồi một lúc, giật mình, Diễm tỉnh dậy, cựa quậy người, Diễm thấy chân tay nhức mỏi vì nằm quá lâu. Quân cười.

_Em tỉnh rồi à….??

Diễm ngơ ngác.

_Đây là đâu….??

_Bệnh viện. Em quên rồi sao….??

Thấy điện bật sáng trưng, nhìn ra cửa sổ, bầu trời đen kịt, Diễm hốt hoảng hỏi.

_Mấy giờ rồi hả anh….??

_Tám giờ tối….!!

Diễm vùng dậy, Quân nhíu mày.

_Có chuyện gì mà em phải hấp tấp như thế….??

_Em ngủ suốt từ chiều đến giờ, em lo bố em đã xẩy ra chuyện gì đó….!!

_Em đừng lo lắng quá, vì anh vừa mới sang thăm phòng bệnh của bố em, chú ấy không sao đâu….!!

_Thật không anh…!!

_Anh nói dối em làm gì….!!

Diễm cười, bước xuống giường, Diễm loạng choạng muốn ngã. Vội đỡ lấy Diễm, Quân khuyên.

_Em nên nằm nghỉ ngơi thêm đi, anh thấy em vẫn còn yếu lắm….!!

_Em đã ngủ cả buổi chiều rồi, em không thể nằm thêm được nữa…!!

_Em ương bướng quá….!!

Diễm le lưỡi.

_Em từ xưa đến nay vẫn thế, đây đâu phải là lần đầu tiên anh thấy em thế này….!!

_Thôi cho anh xin, em muốn sang thăm bố em trước hay là muốn đi ăn trước….??

_Em muốn đi thăm bố em trước…!!

_Nếu thế chúng ta đi thôi…!!

Cả hai sang phòng bệnh của ông Hải. Ông Hải vẫn nằm im, không hề có dấu hiệu cho thấy là ông sẽ tỉnh lại.

Bà giúp việc và ông quản gia khuyên Diễm nên về nhà nghỉ ngơi nhưng Diễm nhất định không chịu nghe. Quân nói.

_Em nên nghe lời hai bác, em ở lại đây cũng không giúp được gì. Nếu em lại lăn ra bất tỉnh như lúc chiều thì có phải em đang làm hai bác phải lo thêm cho em không….?? Nghe lời anh về nhà đi em….!!

_Nhưng mà….!!

_Đi thôi….!!

Nắm lấy tay Diễm, Quân lôi Diễm ra về. Trên đường đi cả hai tạt vào một quán ăn ven đường, Quân gọi rất nhiều món cho Diễm. Diễm nhăm mặt nói.

_Anh tưởng em là heo chắc…??

_Già mà em là heo thì lại tốt, em nhìn lại em đi trông em bây giờ chỉ còn lại bộ xương thôi…!!

Diễm cáu.

_Kệ em….!!

_Ừ, thì kệ em. Nhưng phải cố ăn hết từng này đấy nhé….!!

Diễm nhíu mày.

_Chẳng phải anh nói kệ em là gì….??

_Em nói kệ em, có phải là anh nói kệ em đâu….!!

_Anh…anh…!!

Quân giục.

_Em ăn đi, không lại nguội hết bây giờ….!!

Cả hai vừa ăn vừa đùa nhau, nhờ vui vẻ, tinh thần sảng khoái sau một giấc ngủ dài nên Diễm ăn ngon miệng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.