Mướn Chồng

Chương 63: Chương 63




Trường hôm nay không đến công ty làm việc, tâm tư tình cảm của Trường bị xáo trộn nên dù có đi làm, Trường cũng không thể tập trung vào công việc.

Lo sợ Hồng xẩy ra chuyện nên sau khi Hồng đi được một lúc, Trường gọi điện thoại cho Hồng, vì không muốn có bất cứ quan hệ gì với Trường nên Hồng không nghe máy, cũng không muốn đọc tin nhắn của Trường.

Gọi điện Hồng không nghe, nhắn tin Hồng không trả lời, không còn cách nào khác, Trường lái xe đến nhà tìm Hồng. Bấm chuông hồi lâu cũng không có ai trả lời, Trường hỏi bà hàng xóm bên cạnh.

_Dì làm ơn cho cháu hỏi, Hồng có ở nhà không…??

Bà hàng xóm không lạ gì Trường nên nói.

_Dì không biết, từ sáng đến giờ Dì ngồi ở đây không thấy cô ấy đi ra hay đi về…!!

Trường thở dài.

_Cám ơn Dì…!!

Đến nhà không gặp được Hồng, Trường đến cửa hàng tìm Hồng, mấy nhân viên cho Trường biết Hồng không hề đến đây.

Trường ôm lấy đầu, vò đầu bứt tóc, nếu Hồng mà xẩy ra chuyện gì, Trường sẽ ăn năn, hối hận cả đời.

Trường gọi điện liên tục cho Hồng, Hồng đang ngồi dưới chân một cây cầu, bị Trường gọi điện quấy nhiễu nhiều quá, Hồng tắt máy, Hồng muốn được yên thân, ôm lấy mặt Hồng khóc nức nở, Hồng dự định sau khi khai trương xong mấy cửa hàng, Hồng sẽ bay về Úc, Hồng sẽ không ở đây thêm nữa, ở đây chỉ khiến Hồng thêm đau khổ, thêm buồn phiền, bây giờ không những trái tim Hồng tan nát mà niềm tin vào tình yêu dành cho Trường cũng mất.

Hồng là một cô gái cao ngạo, Hồng có thể đau, có thể bị tổn thương, có thể phải sống cô độc cả đời nhưng nhất định không chịu nhận lòng thương hại của Trường.

Trường đã đi tìm Hồng khắp nơi nhưng mà không thấy, vừa mệt mỏi, vừa lo sợ, Trường thở dài não nề, đôi mắt Trường đỏ hoe. Biết là Hồng không muốn nghe, không muốn gặp mặt mình. Trường chuyển cuộc gọi vào hộp thư thoại.

_Anh xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em, anh không hề có ý làm tổn thương em…!!

Có tiếng sụt sịt trong máy, cố kìm dòng nước mắt đang trực trào, Trường nói tiếp.

_Anh biết em đang hận anh, căm ghét anh, cả đời này em không muốn gặp anh hay muốn nhìn mặt anh, nhưng hãy để anh nói, anh thật lòng thích em, mặc dù anh không thể yêu em, nhưng anh luôn thích em, tình cảm anh dành cho em không giống như tình yêu giữa nam và nữ, em là một cô gái rất đặc biệt, có lẽ vì thế mà anh đã ở bên em tám năm nay, anh không thể chịu đựng được bất kì cô gái nào ở bên anh quá lâu thế mà em lại hoàn toàn khác…!!

Nước mắt lăn dài trên má, Trường gào lên.

_Em có hiểu anh đang nói gì không, nếu không phải vì anh quá thù hận thì biết đâu anh đã yêu em, và biết đâu hai chúng ta đã là một gia đình hạnh phúc…!!

_Anh hối hận, đau khổ, dằn vặt, vì anh đã làm tổn thương người bạn tốt nhất là em, nếu em muốn đánh anh, chửu anh hay em muốn làm gì anh cũng được. Anh xin em đừng làm gì dại dột, đừng biến mất, xin em hãy cho anh được phép gặp mặt em….!!

Khóc nức nở, ghẹn đắng, Trường không nói nên lời, bây giờ mọi ngôn từ trong Trường đã hết. Trường bấm nút send, Trường không biết Hồng có nghe không, có hiểu cho lòng Trường không nhưng Trường vẫn hy vọng, Hồng có thể tha thứ cho Trường phần nào.

Trường đã đến tất cả những nơi mà Trường biết Hồng hay tới nhưng không thể tìm ra Hồng, đau khổ cùng cực, Trường lại gọi điện thoại cho Hồng, đáp lại lời Trường chỉ có tiếng tút dài vô vọng và tiếng nói của tổng đài thông báo cuộc gọi không thể liên lạc được.

Ánh mắt vô hồn, Hồng im lặng ngồi im lặng nhìn dòng sông trước mặt, chỉ cần Hồng trầm mình xuống dòng nước đục ngàu kia, Hồng sẽ không phải đau khổ, không phải sống trong sầu hận nữa.

Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu, Hồng không thể chết dễ dàng như thế được, không có tình yêu đâu phải là mất tất cả, Hồng nguyện cả đời này Hồng sẽ đi làm từ thiện, đi thực hiện ước mơ của mình.

Đứng dậy, bắc loa lên miệng, Hồng hét.

_A…a….a….!!

Vừa khóc, vừa cười, Hồng nói.

_Hồng của ngày xưa đã chết rồi, Hồng của bây giờ sẽ không còn yếu đuối hay bi lụy vì tình nữa….!!

Cầm túi sách, đeo kính đen, khởi động xe máy, Hồng lái xe về nhà. Bà hàng xóm thấy Hồng, bà đon đả nói.

_Lúc nãy có cậu Trường đến tìm cháu nhưng cháu lại không có nhà…!!

Hồng mệt mỏi đáp.

_Cám ơn Dì…!!

Mở cổng, Hồng dắt xe vào nhà, hôm nay Hồng định không đến cửa hàng nhưng nếu không có việc gì làm Hồng sẽ bị nỗi đau vây kín, nên sau khi tắm rửa xong, cố nuốt bát cơm, Hồng đi làm.

Mấy nhân viên trong cửa hàng, thấy cô chủ đến họ nói.

_Nếu chị đến sớm hơn, chị đã gặp được anh Trường rồi…!!

Họ nheo mắt trêu Hồng.

_Vừa mới sáng sớm anh ấy đã đến tìm chị, có phải hai người đã tiến thêm được một bước rồi không…??

Đau xót, Hồng trầm giọng.

_Từ lần sau nếu Trường đến đây, các em cứ nói chị không đi làm, chị cũng muốn các em đừng bao giờ nhắc đến tên của anh ta nữa…!!

Bốn cô gái kinh ngạc nhìn Hồng, họ ngơ ngác không hiểu gì cả, mọi lần khi thấy Trường đến chơi Hồng đều hạnh phúc mỉm cười thật tươi, ánh măt long lanh, rực sáng, khuôn mặt đỏ hồng, sao lần này lại khác hẳn, họ định thắc mắc nhưng khi nhìn khuôn mặt không vui, tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe của Hồng, cả bọn đoán chắc là Hồng và Trường vừa mới cãi nhau nên họ không dám nói gì, họ không hiểu được ẩn tình bên trong, họ lẳng lặng ai làm việc nấy.

Tìm mãi mà không thấy Hồng, gọi điện nhắn tin cho Hồng không được, Trường lo sợ đến phát điên, Trường lái xe đi tìm Hồng như một thằng mất trí. Cũng may đang đi ông Đăng gọi điện cho Trường, nếu không tai nạn có thể xẩy ra bất cứ lúc nào.

Ngay câu đầu tiên ông nói.

_Mười phút nữa, con đến xưởng gỗ gặp bố…!!

Trường mệt mỏi nói.

_Có chuyện gì quan trọng không bố…??

Ông Đăng tức giận quát.

_Giọng nói ỉu xìu của con như thế là sao, bố có việc bố mới bảo con tới, bố có ép con phải đến thăm bố đâu…!!

_Nếu không có gì quan trọng con không đến có được không…??

_Việc rất quan trọng, con đến ngay đi, đừng để bố phải chờ…!!

Không còn cách nào khác, Trường đành phải nói.

_Vâng, con đi ngay bây giờ…!!

Trường lái xe đến nhà ông Đăng, trên đường đi Trường vẫn gọi điện cho Hồng, Trường hy vọng Hồng sẽ nghe máy, nhưng vô ích Hồng không hề trả lời, hay nghe máy, Hồng đã ném bỏ sim điện thoại xuống dòng sông.

Vừa nhìn thấy con trai, ông Đăng gằn giọng hỏi Trường.

_Con đã làm đến đầu rồi….??

Trường thở dài.

_Con vẫn còn dậm chân tại chỗ, bây giờ cô ấy không thèm nhìn mặt con, bố bảo làm sao con có thể tiếp cận cô ấy…!!

_Chẳng lẽ con không nghĩ được ra cách nào khác à….??

_ý của bố là sao, bố có thể nói rõ ràng hơn được không…??

Ông Đăng mai mỉa.

_Con thật là ngốc, con gái rất dễ mủi lòng, chỉ cần con thành tâm xin lỗi, mang hoa, tặng quà cho nó là nó sẽ tha thứ cho con thôi…!!

_Bố nói thì dễ nghe lắm, nhưng thực hiện đâu có đơn giản như thế…!!

_Trên đời này không có gì là quá khó, cũng không có gì là quá dễ, dễ với người có lòng kiên trì, có lòng quyết tâm, còn khó với người sớm bỏ cuộc, con chọn con đường nào là tùy con….!!

Ông Đăng đe dọa.

_Nhưng bố nói trước, nếu con và nó không thể kết hôn được với nhau, bố sẽ không tha cho nó đâu, bố nó nhất định phải chết, còn nó, nó có thể sống được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào con…!!

Trường khiếp sợ.

_Xin bố hãy cho con thời gian, con không thể khiến cô ấy tha thứ cho con ngay vào lúc này được…!!

_Con đã lãng phí quá nhiều thời gian, bố đã chờ hơn mười bốn năm rồi, bố không muốn chờ hơn nữa, con phải nhanh lên, nếu không con đừng trách bố không cho con cơ hội….!!

Trường run rẩy nói.

_Con hiểu…!!

_Chiều nay công ty con có cuộc họp cổ đông đúng không…??

_Vâng…!!

_Bố muốn con đến đó….!!

_Nhưng con chỉ là trợ lí của cô ấy thôi, con xuất hiện ở phòng họp làm gì…??

_Con không cần phải vào họp, con chỉ cần đến công ty, sau khi họp xong sẽ có người nói cho con biết con cần phải làm gì…??

Trường tò mò hỏi.

_Bố có thể cho con biết người đó là ai được không….???

_Con không cần biết, chỉ cần con đến đó là được rồi…!!

Không hỏi được gì thêm, Trường ra về. Hơn hai giờ chiều, cuộc họp hội đồng cổ đông bắt đầu, Diễm mệt mỏi ngồi nghe, thấy mình ở đây chẳng có tác dụng gì vì mọi chuyện đều do ban quản trị quyết định hết, họ cãi nhau, bàn luận sôi nổi, có ai hỏi ý kiến của Diễm đâu.

Diễm thấy thật nực cười, lẽ ra thời gian này Diễm có thể làm việc khác, kết thúc cuộc họp, mọi người lục đục rời khỏi phòng, chỉ mình Diễm là còn ngồi lại.

Diễm đang chìm đắm vào suy nghĩ riêng tư, công ty này sớm muộn gì cũng phải giao cho Diễm, Diễm không muốn nhận công ty của gia đình, Diễm không thích kinh doanh, Diễm chỉ thích viết sách, đi dạy, đó là hai công việc Diễm yêu thích, nhưng ông Hải lại không cho phép Diễm làm điều đó, xem ra muốn theo đuổi ước mơ của mình cũng không dễ, sống mà phải làm theo ý muốn của người khác khiến Diễm khó chịu.

_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.