Muốn Cùng Anh Già Đi

Chương 29: Chương 29




Hóa ra việc nhảy lầu của tiểu Tình cũng là một tay An Nhiễm gây nên. Lúc đó, Kỳ Thiệu Xuyên còn tưởng là vì tiểu Tình căm hận anh quá, mới dùng cách này để trả thù mình.

Sát khí nồng đặc toát lên trong mắt Kỳ Thiệu Xuyên. Anh muốn bẻ gãy cổ An Nhiễm ngày lập tức.

“ Kỳ Thiệu Xuyên, có phải anh muốn giết tôi lắm rồi đúng không?” An Nhiễm cười điên dại. Đằng nào cũng sẽ chết. “ Tiếc ơi là tiếc, có một số việc anh sẽ vĩnh viễn không được biết.” An Nhiễm vừa nói vừa lắc lư đầu với giọng thương tiếc.

Kỳ Thiệu Xuyên cắn răng, tuy đã hận người đàn bà này thấu xương rồi, nhưng bây giờ anh ta chưa muốn giết cô ta, vì anh còn số việc chưa làm rõ.

“Nói.” Kỳ Thiệu Xuyên khẽ nói ra từ này, kèm theo hàn ý nồng đậm.

“Kỳ Thiệu Xuyên, dù sao tôi cũng là một người sắp chết rồi, tội gì tôi phải kể cho anh nghe?” An Nhiễm nhếch môi cười, một tay đùa nghịch lọn tóc trên vả vai.

“An Nhiễm, cô không sợ tôi ra tay đối phó với người nhà cô sao?” Kỳ Thiệu Xuyên thần tình phức tạp nhìn chằm chằm vào An Nhiễm, anh chưa bao giờ thấy một đàn bà tàn nhẫn máu lạnh như An Nhiễm, không ngờ cô ngay cả tính mạng người nhà cũng không quan tâm.

So sánh lại biểu hiện của Hổ Tình hồi xưa, Kỳ Thiệu xuyên liền cảm thấy mình thất sự là một thằng khốn nạn.

“Hahaha....”An Nhiễm cười lạnh, lần đầu tiên Kỳ Thiệu Xuyên thấy đàn bà trước mắt này lạ lùng vô cùng.

Cảm giác hai năm nay An Nhiễm mang lại cho anh là một cô gái dịu dàng đơn thuần, nhưng ai ngờ dưới vẻ mặt ngây thơ đó lại ẩn giấu một con tim độc ác như vậy.

“Sống chết của họ không liên quan gì đến tôi, đằng nào tôi là người sắp chết, có họ đi cùng cũng là chuyện tốt chứ sao, để tôi đỡ thấy cô đơn trên đường tới âm phủ.” An Nhiễm hung tợn nói.

Kỳ Thiệu Xuyên ngắt lời, không nghĩ là trên đời này còn có một người con bất hiếu như vậy. Bỗng nhiên, sắc mặt An Nhiễm thay đổi, khóe môi hiện lên một nét cười gian trá.

“Kỳ Thiệu Xuyên, đợi tôi xuống đến đó, tôi nhất định phải nói cho đứa con của anh biết, chính bố nó đã giết chết nó.” Nói xong câu này, An Nhiễm cười tiếp.

Trong giây phút này, Kỳ Thiệu Xuyên lại không biết nên xử lý An Nhiễm như nào, ả đàn bà này vẫn có giá trị, anh vẫn chưa biết rõ sự thật mọi việc.

“Mang cô ta đi.” Mặt Kỳ Thiệu Xuyên u ám, vệ sỹ đã lấy ra dây thừng, buộc An Nhiễm lại như một bánh trưng, không có chút nào là thương hoa tiếc ngọc.

Kỳ thực, bộ dạng của An Nhiễm bây giờ, mái tóc rối bù, phấn son nhòe nhoẹt trên mặt, như một cô gái bị tâm thần, khó có thể khiến người khác nảy sinh ý đồ trong lòng.

An Nhiễm bị nhét vào cốp xe đằng sau ô tô, vì Kỳ Thiệu Xuyên sợ cô làm ô nhiễm ghế của mình.

Xe chạy, An Nhiễm bị nhốt trong cốp xe, ánh mắt căm hận độc ác, khóe môi hằn lên nét trêu nghịch, nhìn lại có chút quỷ dị.

Thời gian chớp mắt cái đã là mấy ngày sau, An Nhiễm bị Kỳ Thiệu Xuyên sắp xếp ở căn hầm trong nhà, đấy là một không gian riêng tư của Kỳ Thiệu Xuyên, hiếm có ai biết.

An Nhiễm bị nhốt trong một lồng sắt to, đó là lồng sắt chuyên nhốt dã thú, mấy ngày nay, Kỳ Thiệu Xuyên đều mất thời gian qua đó hỏi chuyện An Nhiễm, nhưng cô sống chết không chịu mở miệng.

Kỳ Thiệu Xuyên đang điên cuồng đi tìm tung tích của Hổ Tình, nhưng không có một chút manh mối nào.

Biết nhau nhiều năm như vậy, kết hôn hai năm, kỳ Thiệu Xuyên phát hiện anh không hề biết thêm gì về Hổ Tình.

Cô có bạn bè gì, nơi muốn đi nhất là đâu, thậm chí thích cái gì, không thích cái gì, anh đều không biết.

Kỳ Thiệu Xuyên gần như phát cuồng, chưa có người nào có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh như vậy, mấy ngày nay, Kỳ Thiệu Xuyên đều về biệt thự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.