Muốn Cùng Anh Già Đi

Chương 3: Chương 3




Cơn đau nơi lồng ngực không ngừng nhói lên. Hổ Tình ngồi dưới mặt đất. Dù cô đã cố ôm ngực mình nhưng cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Cuối cùng, cô đành phải đứng dậy, lê bước vào phòng vệ sinh. Lau vết thương trên trán. Hổ Tình thậm chí không đi bệnh viện, cầm máu xong tùy tiện xé một miếng băng cầm máu dán lên, dùng mái tóc che chắn vết thương. Dù sao thì dù cô có đẹp hay xấu cũng chẳng ai để mắt đến.

Căn biệt thự trống rỗng này như đang cười chễ giễu Hổ Tình. Từ khi kết hôn với Kỳ Thiệu Xuyên, cô như một con chim hoàng yến, một mình cô đơn sống trong một biệt thự rộng lớn, khổ sở chăm sóc cuộc hôn nhân của mình.

Đã hai tháng rồi, Kỳ Thiệu Xuyên không còn xuất hiện trước mặt cô. Hổ Tình cho rằng việc ly hôn này có lẽ chỉ là lời nói búc xúc nhất thời của anh, cho đến ngày đó, khi cô chuẩn bị bước ra khỏi nhà... Bất ngờ nhìn thấy có người lạ đứng ở cổng biệt thự.

Hai gã đàn ông này mặc com lê đen, mặt mũi nghiêm trang, đứng ngay cổng biệt thự với sắc mặt cảnh giác. Hổ Tình ngạc nhiên tiến gần, nhưng đã bị hai người này chắn lại.

“ Hổ tiểu thư, ông Kỳ đã dặn. Không có sự cho phép của ông ấy, cô không được bước khỏi chỗ này.”

Lời nói đầy tính máy móc ấy khiến Hổ Tình đứng ngẩn ngơ một lúc lâu.Khoảng mấy phút sau cô mới hồi phục lại. “ Ý là sao? Kỳ Thiệu Xuyên muốn giam giữ tôi ư?”

Nhưng ngoài câu nói lúc nãy ra, bất chấp Hổ Tình ép vấn như nào, hai gã đàn ông này đều không có một câu trả lời khác. Hồ Tình không có cách nào để ra khỏi chỗ này, chỉ cần cô có ý định bước chân khỏi cổng, thì lập tức bị chặn lại.

Bỗng nhiên bị hạn chế tự do, điều đó khiến Hổ Tình như muốn phát điên.

Hổ Tình đã gọi vô số cuộc điện thoại cho Kỳ Thiệu Xuyên, nhưng anh đều không nhấc máy, đến cuối cùng, anh không do dự chuyển sang chế độ để lại lời nhắn. Hổ Tình biết rằng, đây chính là sự báo thù của Kỳ Thiệu Xuyên.

Nhưng anh ta có tư cách gì có thể hạn chế tự do của người khác! Hổ Tình nhất định phải tìm anh để hỏi rõ.

Gần như những đồ đạc có thể đập phá trong biệt thự cô đều đập vỡ, Hồ Tình mặt mũi bơ phờ, đôi mắt đỏ bừng hét gào lên.

“Tôi muốn gặp Kỳ Thiệu Xuyên, anh ta không có tư cách giam giữ tôi.”

Nhìn hai gã vệ sỹ này vẫn đứng im không phản ứng, Hồ Tình cuối cùng cũng cáu tiết lên, cô chạy vào bếp, cầm con dao gọt hoa quả đứng trước mắt hai người này, đột ngột dùng mũi dao chĩa thẳng vào cổ của mình, hét lên: “ Tôi muốn gặp Kỳ Thiệu Xuyên, nếu không tôi sẽ chết ngay tại đây.”

Cuối cùng, sau một náo kịch thét gào cuồng loạn, gần đến buổi chiều, Kỳ Thiệu Xuyên đã lái xe tới biệt thự.

Đi vào phòng khách, nhìn thấy Hổ Tình quần áo lộn xộn, mặt mũi bơ phờ ngồi trên salon, sự chán ghét trong mắt Kỳ Thiệu Xuyên không ngần ngại bộc lộ ra.

Anh bước tới, giày da gõ trên mặt đất tạo ra âm thanh cạch cạch, Hổ Tình đứng dậy, quay lưng nhìn thẳng vào Kỳ Thiệu Xuyên.

“ Anh muốn làm gì đây, anh có tư cách gì giam giữ tôi?”

Sau hai tháng họ mới gặp lại nhau, không ngờ cục diện lại trở nên cẳng thẳng gay gắt như vậy. Hổ Tình không hề muốn như thế này, nhưng nhớ lại những gì Kỳ Thiệu Xuyên đã làm, cô thật sự không thể nhẫn nhịn được.

Bộ mặt Kỳ Thiệu Xuyên không có một chút biểu cảm, ánh mắt anh ta nhìn vào Hổ Tình như đang đối diện với một người lạ.

Vốn dĩ đã không có hứng thú gì với đàn bà này, nhìn thấy bộ mặt lôi thôi của cô, sự chán ghét lại được đẩy lên đỉnh điểm.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Thiệu Xuyên, trong lòng Hổ Tình nhói đau, cô nắm chặt tay, cố gắng tranh biện: “Dù việc đấy là lỗi của em, nhưng anh cũng không nên hạn chế sự tự do của em.”

Hổ Tình luôn là một người biết nhún nhường trước mặt Kỳ Thiệu Xuyên. Câu chuyện quen nhau của tám năm trước đã khiến Hổ Tình chìm sâu vào biển tình với anh, nhưng Kỳ Thiệu Xuyên lại ngoảnh mặt làm ngơ với tâm tư của Hổ Tình, Trong mắt và lòng anh luôn chỉ một mình An Nhiễm mà thôi.

Nếu không xảy ra việc ngày đó, có thể trong lòng Kỳ Thiệu Xuyên sẽ có chút tội lỗi với Hổ Tình.

Đối mặt với sự thất khống của Hổ Tình, Kỳ Thiệu Xuyên vẫn tỏ thái độ bình tĩnh đến lạnh lùng, anh nói:

“ An Nhiễm có thai rồi, trước khi cô ấy sinh, cô cứ ngoan ngoãn ở nhà, đừng có đi đâu, tôi không muốn lại xảy ra việc ngoài ý muốn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.