Muốn Cùng Anh Già Đi

Chương 47: Chương 47




Kỳ Thiệu Xuyên dừng xe trước tiệm hoa, chọn một bó loa kèn, rồi mới lên xe đi tiếp.

Anh sớm đã điều tra được, Hổ Tình mấy ngày nay đều đang ở khách sạn Fushida, cho nên Kỳ Thiệu Xuyên lái xe đi thẳng đến đó.

Kỳ Thiệu Xuyên tay cầm hoa, khóe môi hiện lên nét cười, trước đây tại lỗi lầm của anh, anh mới bỏ lỡ Hổ Tình, lần này, anh sẽ dựa vào năng lực của mình làm cho cô quay lại.

Nói thật, Kỳ Thiệu Xuyên đời này chưa bao giờ theo đuổi một cô gái nào, anh có gia thế hùng mạnh, ngoại hình tuấn mỹ, nếu anh gật đầu, đâu biết rõ được có bao nhiêu nữ sinh sẽ chạy như xua vịt đuổi theo anh, có bao giờ phải đến lượt anh đi đuổi theo người khác đâu.

Nhưng, Kỳ Thiệu Xuyên chưa từng không có nghĩa là anh sẽ không biết cách, với một người giữ chức vụ Tổng tài của tập đoàn họ Kỳ, một chút tài trí thông mình đi “cua gái” này anh không thiếu.

Lúc trưa, Hổ Tình ra ngoài khách sạn, nhìn thấy Kỳ Thiệu Xuyên đang đứng trước cửa khách sạn, hạ ý thức Hổ Tình muốn tìm nơi trốn.

“Tiểu Tình, em muốn chạy đi đâu?” Kỳ Thiệu Xuyên nhanh chân bước về phía Hổ Tình, một tay tóm lấy eo của cô.

Dáng eo mảnh khảnh, Kỳ Thiệu Xuyên chỉ dùng một bàn tay đã đủ nắm: “Kỳ Thiệu Xuyên, rốt cuộc anh còn muốn gì ở em nữa đây? Em bây giờ đã có chồng chưa cưới rồi.”

Hổ Tình giương mắt nhìn anh, cố kìm cơn giận dữ.

“Tiểu Tình, em tưởng anh là đồ ngốc hay sao? Em với Đoan Mộc Thụy không hề có quan hệ gì, nếu thật sự muốn nói là có quan hệ, cũng chỉ là anh ta yêu đơn phương thôi.”

Kỳ Thiệu Xuyên hai tay nắm chặt bờ vai Hổ Tình, trong mắt ánh lên một tia nghịch ngợm khi nói ra câu này, từ lúc anh nhận thấy rõ được những gì anh thực sự muốn trong sâu thẳm trái tim mình, anh đã quyết định cả đời này sẽ mãi mãi không buông tay Hổ Tình thêm lần nữa.

Việc trước đây là anh sai, nhưng mai sau anh sẽ bù đáp gấp đôi cho Hổ Tình.

Đôi mắt Hổ Tình nhìn sang chỗ khác, bị kỳ Thiệu Xuyên dùng ánh mắt nóng bỏng soi chiếu thế này, cô có cảm giác như ăn cắp run tay.

“Dù em không có quan hệ gì với Đoan Mộc Thụy thì sao? Em vẫn không thể yêu anh lần nữa.”

Đôi mắt Hổ Tình nhòe đi trong nước mắt, giọng điệu mang theo một cảm giác xa lạ.

Kỳ Thiệu Xuyên tuy đã biết sớm sẽ có kết quả này, nhưng khi thật sự đối mặt, anh lại không ngừng đau lòng.

Nhưng rất nhanh, Kỳ Thiệu Xuyên bình phục tâm trạng: “Tiểu Tình, em nói với anh một câu, bây giờ trong lòng em có còn yêu anh không?” Kỳ Thiệu Xuyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hổ Tình, khiến cô có cảm giác không còn nơi nào để tránh.

Hổ Tình rời ánh mắt: “ Yêu hay không yêu có quan trọng thế sao? Điều quan trọng nhất là em đã quyết định quên anh, em đã mất một năm trời để cố gắng quên anh đi, tuy em chưa thành công, nhưng em tin rằng sẽ có ngày em làm được. ”

Hổ Tình lạnh lùng, giọng điệu không có một chút tình cảm ở bên trong.

Kỳ Thiệu Xuyên gần như sắp phát cuồng, anh sợ nhất là Hổ Tình nói ra những lời như này.

“Mềm lòng nhẹ nhàng với cô không được, xem ra chỉ có thể dùng chiêu “cưỡng” thôi.” Kỳ Thiệu Xuyên nghĩ trong lòng, lập tức một tay túm cằm Hổ Tình, đôi môi mềm mịn đã áp sát với nhau, đầu lưỡi linh loạt len lỏi giữa hai hàm răng, thưởng thức hương vị tuyệt vời từ khuôn miệng xinh xắn của cô.

Hổ Tình chưa bao giờ hôn ở nơi công cộng như vậy, mà đây còn là một nụ hôn sâu nồng nàn và kịch liệt.

Bị Kỳ Thiệu Xuyên hùng hổ áp bức đôi môi, Hổ Tình thậm chí không có cơ hội hít thở.

Đây là lần thứ hai Kỳ Thiệu Xuyên hôn cô, lần đầu tiên là tại cổng biệt thự, lần này là lần thứ hai.

Hổ Tình sống hơn hai mươi mấy năm, tổng cộng cũng chỉ hôn hai lần, lại còn cùng một người.

Trước đây, tuy kết hôn với Kỳ Thiệu Xuyên, thậm chí cũng từng có một đứa con, nhưng, theo mức độ chán ghét của Kỳ Thiệu Xuyên hồi đó với Hổ Tình, ngoài việc “cùng làm nhiệm vụ” ra, anh không hề chịu động chạm đến những nơi khác của Hổ Tình, còn chuyện hôn hít thì càng đừng nói.

Đối với Hổ Tình, đây là một việc cô còn không dám nghĩ đến.

Trong lòng trào lên một tia khổ sở, trước đây cô mơ ước có thể hôn nhau tình cảm như những cặp đôi khác, nhưng điều đó đối với cô là một việc quá xa xỉ.

Bây giờ cô không muốn dính dáng đến Kỳ Thiệu Xuyên nữa, anh lại đến quấy rối mình.

Tại sao ông trời cứ thích đùa mình như vậy?

Kỳ Thiệu Xuyên rất không hài lòng, Hổ Tình dám ngẩn ngơ trong lúc hai người đang “tình cảm” hôn nhau.

Tay nắm vào sau gáy của cô, cho nụ hôn này càng thêm sâu đậm, Hổ Tình vốn chưa từng hôn lâu như vậy, giờ đã bắt đầu có cảm giác khó thở.

Kỳ Thiệu Xuyên rủa thầm một câu trong lòng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khó thở, khuôn mặt đỏ bừng như vậy, anh cuối cùng cũng phải thả cô ra tuy vẫn còn lưu luyến, đây là lần thứ hai anh cảm nhận được mùi hương của Hổ Tình, anh còn chưa bao giờ hôn một con gái.

Dù hồi trước lên giường với An Nhiễm, anh cũng không hề chạm vào môi cô ta.

Trước đây không biết vì sao, Kỳ Thiệu Xuyên cảm thấy chuyện hôn hít là một chuyện khá ghê tởm, nhưng, bây giờ với Hổ Tình, mọi việc khác đều không còn quan trọng, thậm chí anh khao khát nụ hôn như vậy, muốn nhiều hơn.

Không có sự cưỡng ép của Kỳ Thiệu Xuyên, Hổ Tình cuối cùng cũng được hít thở thoải mái, mặc kệ Kỳ Thiệu Xuyên đang ở bên cạnh, Hổ Tình chỉ muốn cho mình được thở một cách sảng khoái.

“Tiểu Tình, em bây giờ ngay cả hôn nhau cũng không biết, mai sau phải làm thế nào đây?” Kỳ Thiệu Xuyên liếm liếm môi mình, tựa như hương vị trên môi để lại vẫn khiến anh lưu luyến khó rời.

Hổ Tình vốn dĩ vì khó thở nên mặt đang đỏ bừng, bây giờ nghe xong câu này, cô càng đỏ mặt. Hùng hổ giương mắt nhìn Kỳ Thiệu Xuyên, trong lòng cô đang bực bội, người đàn ông này một lần nữa không hỏi ý nguyện của cô đã cưỡng ép mình.

Tuy là ánh mắt phẫn nộ, nhưng lại ẩn chút mơ màng bên trong vì nụ hôn mãnh liệt vừa rồi, hai má hồng hào, nhìn dáng vẻ Hổ Tình như nữ sinh đang nũng nịu.

“Kỳ Thiệu Xuyên, anh muốn gì nữa đây?” Hổ Tình tức giận thét lên, nhìn người đàn ông đang giở trò lưu manh trước mắt này, tâm trạng Hổ Tình quả thực là vừa bực vừa tức, nhưng cô lại không thể ghét nổi Kỳ Thiệu Xuyên.

“Tiểu Tình, anh nói rồi, từ nay về sau anh chỉ muốn một mình em, anh biết, chuyện trước đây là anh làm sai, anh nhận lỗi, nhưng từ giờ trở đi anh sẽ yêu thương em, mãi mãi.”

Hổ Tình lẳng lặng nghe, nếu nói là trong lòng không có một chút cảm giác gì, việc đó là không thể, nhưng, Kỳ Thiệu Xuyên nói nhiều như vậy thì có ích gì, đã làm sai thì là sai, bao nhiều khốn khổ và tổn thương cô từng gánh chịu, chẳng lẽ chỉ vì một câu xin lỗi, mỗi câu lỗi tại anh, thì có thể xóa sổ tất cả sao?

“Kỳ Thiệu Xuyên, rốt cuộc anh có hiểu không, cái mà em quan tâm không phải cái này.” Hổ Tình gào lên trước mặt Kỳ Thiệu Xuyên, đây là lần thứ hai cô làm vậy.

Xem ra Kỳ Thiệu Xuyên đến giờ vẫn chưa hiểu được người mà anh đang yêu là ai.

Người mà Kỳ Thiệu Xuyên yêu chẳng qua là cô gái khi anh mắc bệnh tự kỳ vẫn ở bên cạnh anh đó.

Nếu hồi đó không phải là Hổ Tình ở bên cạnh Kỳ Thiệu Xuyên mà là một ai khác, thì người trong tim Kỳ Thiệu Xuyên cũng sẽ không phải cô.

“Thế em muốn anh như nào? Anh sẽ làm theo lời em.” Kỳ Thiệu Xuyên mở miệng, nói khẽ, nghe có vẻ tủi thân.

Hổ Tình bĩu môi, tự nhiên không biết nói gì thêm, tình yêu là do bản thân tự lĩnh ngộ, chứ không phải là người khác dạy.

Đoan Mộc Thụy vừa bước chân ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Hổ Tình và Kỳ Thiệu Xuyên hai người đang giằng kéo nhau.

Sắc mặt Đoan Mộc Thụy lập tức u ám, dựa vào tư cách gì một người đã từng gây tổn thương cho tiểu Tình giờ vẫn ở đây quấy rối cô ấy.

Nhân hai ngày rảnh rỗi, Đoan Mộc Thụy ngoài việc bảo Hổ Tình dẫn anh đi chơi ra, tiện dịp điều tra luôn những việc trước đây Kỳ Thiệu Xuyên đã làm với Hổ Tình.

Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ huống hồ cả hai người Kỳ Thiệu Xuyên và Hổ Tình không phải là người bình thường, đều là người thuộc giới thượng lưu. Điều tra những sự việc của họ cũng sẽ rất nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.