Vì sắp đến Tiểu Tuyết mà khí trời ngày càng lạnh, có lẽ do ở đây là trên núi cho nên không tránh khỏi sẽ có tuyết sớm hơn.
Coi như trở lại thế giới này được hơn nửa tháng, biết được nơi đang giam lỏng hắn Thanh Uy phái, không chỉ vậy hắn còn là ‘hài tử’ của Đông Triệu phong chủ, Triệu Thế Nghĩa, tiếng xấu trăm dặm, không ai không biết!
Đậu Lục 囧 một nghìn lần!
Đây không phải là quê ngoại Liên Không hay sao? Giờ còn biến thành quê nhà hắn luôn!
Hiện tại Đậu Lục ngoại trừ bị bắt làm việc công, thì hắn còn phải đi chép ba quyển kinh sám hối vì tội dám chống lại môn phái, theo tà đạo tu ma!
Lật bàn, ta rõ ràng là người ma giới, tu ma cũng bị coi là sai trái. Án tội đổ lên đầu, các ngươi xem ta oan ở chỗ nào? Chưa kể hắn vốn đọc không hiểu chữ thế giới này, hiện tại bắt hắn chép ba quyển kinh dày như ba quyển từ điển, chắc chắn là muốn lấy mạng của hắn!
Phòng ngủ còn chưa được xây xong, Đậu Lục ngày nào cũng được Lang Phi rủ sang ngủ cùng. Chính là hắn không thèm, chẳng qua y cứ rủ, mà hắn lại là người dễ mềm lòng... Khụ.
Thế nhưng cũng không ngờ, mười năm vất vả làm công, chưa ắt còn danh nổi như phao; một đêm ngủ bên Lang Phi, tuy là qua tiếng vang như mõ*!
(*) nguyên văn: ‘mười năm công vỡ ruộng, chưa ắt còn danh nổi như phao; một trận nghĩa đánh Tây, tuy là mất tiếng vang như mõ.’
Trích ‘Văn Tế Nghĩa Sĩ Cần Giuộc’ của Nguyễn Đình Chiểu.
Nghĩa trong bài văn: mười năm làm ruộng thì chẳng có danh nhưng chỉ một trận đánh Tây thì tiếng tăm vang dội như tiếng mõ. (ai học lớp 11 hoặc đã qua chắc biết rõ)
Ý nghĩa trong truyện: cố tình nói lái, châm biếm Đậu Lục ngày nào cũng chăm chỉ làm việc còn không bằng một đêm ngủ với Lang Phi. @v@
Cũng chỉ là cùng Lang Phi ở một tối, thanh danh trong sạch cư nhiên bị hủy hoại không còn một mống!
Không đúng, là từ sớm đã bị phá rồi, lúc trước nói hắn chơi nữ nhân, hiện tại lại đồn hắn cùng nam nhân. Rốt cuộc có muốn hắn sống yên không? Tạo hóa trêu ngươi, vì sao cứ cố tình là hắn phải dính scandal!
Sau ngày đó, mỗi khi thấy hắn mọi người sẽ phản ứng như thế này:
Tiểu muội tử A: “Kia không phải là Thải ca sao?”
Tiểu muội tử B: “A, đúng là hắn, ta không ngờ tin đồn về hắn là thật!”
Tiểu muội tử C: “Tin đồn cái gì?”
Tiểu muội tử A: “Chính là hắn chơi với nam nhân!”
Tiểu muội tử C: “Cái này còn có thể sao?”
Tiểu muội tử B: “Hừ. Ngươi quá mức ngây thơ. Kìa, ngươi thấy đứa bé đó không? Cả tiểu ca bên đó nữa! Y là người cùng Thải ca sinh ra đó!”
Tiểu muội tử C: “Hả? Nam nhân cũng có thể...”
Tiểu muội tử A: “Ngu ngốc, tại sao lại không.”
Đậu Lục: “...” mỗi lần nghe được đều đặc biệt muốn thắt cổ tự tử, chính là mặt mũi của mình nhưng lại bị kẻ khác xé đem đi cho chó gặm rồi!
“Sư huynh, huynh làm gì vậy?”
Ngay khi đang tự kỷ, bên tai vang lên tiếng nói làm Đậu Lục giật mình, không những vậy chân còn đá phải chiếc ghế đối diện. Nói không đau? Ta cười vào mặt!
Đậu Lục trong lòng âm thầm chảy nước mắt, quay đầu nhìn Lang Phi, lại thấy y vô cùng gần mình, lập tức đưa tay đẩy ra xa.
Này này, huynh đệ chúng ta quan hệ bình thường, ngươi đứng gần ta cẩn thận người khác nhìn thấy!
“Sư huynh, làm sao thế?” Lang Phi bị Đậu Lục đẩy mà trên mặt có chút ủy khuất, chân lại muốn tiến gần hắn.
“Không có gì, ngươi đứng đó, chớ lại gần ta!” Đậu Lục giơ tay chặn ý đồ muốn tiến đến của Liên Không.
“Sư huynh, ta...”
Ta ngươi cái gì, ngươi ở đây nói ta ngươi, người bên ngoài đã bắt đầu suy đoán ai công ai thụ rồi ngươi có biết không? Thu lại cái biểu tình tổn thương đó! Kia, nước mắt nam nhân cũng dễ rơi thế sao!
Đậu Lục cảm thấy choáng váng, liếc mắt được thấy Trữ gần đó hai mắt nhập nhèm muốn ngủ, liền trừng Lang Phi một cái rồi đẩy ghế đi tới bế Trữ lên.
Lang Phi nhân lúc Đậu Lục không để ý, hướng Trữ ném một ánh mắt phẫn nộ, thế nhưng khí thế đó không đủ làm tiểu bánh bao sợ hãi, ngược lại còn cười khỉnh một cái, ra sức dụi vào cổ Đậu Lục.
Nương nàng thời gian qua lâu* như vậy vẫn thực thơm, ha ha ha!
(*) không phải đang nói qua cả một ngày mà người vẫn còn thơm, ý Trữ là ‘Lâu không được ở gần Đậu Lục nhưng mùi thơm vẫn còn y nguyên.’
Lang Phi tức nổ đom đóm mắt, dứt khoát mắt không nhìn tâm không phiền mà yên lặng cúi đầu nhìn chỗ giấy tờ Đậu Lục vừa ngồi viết.
“Huynh vẫn chép phạt sao?” Lang Phi âm thầm nhìn mấy con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của Đậu Lục, trong lòng cũng chẳng thấy quái lạ, chỉ là một phần mười cuốn kinh thư còn chưa chép xong, với tốc độ này chắc chắn không thể...
“Hừ” Đậu Lục nghĩ đến phải chép phạt như học sinh tiểu học, còn khổ hơn là hắn còn phải ngồi xem từng chữ, đếm từng nét mới được hạ bút trong lòng không khỏi tức giận.
Cái gì mà viết xấu ta đánh chết ngươi, cái gì mà chín mươi ngày sau không xong liền ném ngươi cho sài lang ăn. Đậu Lục ta mới nhổ vào!
“Chỗ này ta giúp huynh chép” Lang Phi bỗng nói, “Muộn rồi, huynh ngủ sớm đi”
Thời điểm Đậu Lục vừa đặt Trữ nằm trên giường nghe được câu nói đó, có chút không tin tưởng ngẩng đầu nhìn Lang Phi, thần sắc thoáng ngạc nhiên. Nhưng khi chạm phải ánh mắt y biểu cảm đó biến thành thừa thãi rồi tan biến, hắn định không vội nói nhưng lại sợ làm cao nhiều quá y sẽ đổi ý, đành thẳng thắn hỏi: “Ngươi chắc chắn?”
“Ừm!” Lang Phi nhìn Đậu Lục, rất muốn hắn nhìn y nhiều hơn.
Đậu Lục cũng không phụ lòng Lang Phi, nhìn y tiếp tục hỏi: “Một mình ngươi có thể chép hết sao?”
Lang Phi chỉ vào đầu mình: “Quan hệ”
Đêm đó Đậu Lục được thanh thản ngủ sau bao đêm hì hục viết chữ. Đổi lại là cả phong như bị ma nhập, mỗi người cầm vài tờ kinh thư hạ bút thành văn*, chữ như gà bới.
(*) nguyên văn: ’xuất văn vi luận, hạ bút chi chương’, lời của Tào Thực, lấy từ điển tích điển cố trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Tào Thực là con Tào Tháo, cực kỳ có tố chất văn chương.
Ngày hôm sau ngược lại lại là một ngày nắng ấm áp, Đậu Lục tỉnh dậy thái dương đã lên cao, mở cửa ra ngoài vươn vai đón nắng mới sau đó mới lấy vải bố đi rửa mặt.
Trên đường từ phòng nhỏ đến bờ sông, người qua đường hôm nay phá lệ tấp nập, tiếng xì xào to nhỏ, tuy nhiên không khí lại không giống như bình thường.
Ai cũng như ai trang điểm mắt gấu trúc, phân nhau mỗi người một cây chổi quét tước sạch sẽ.
Lang Phi hôm nay không giống mọi hôm, từ sớm đã không thấy bóng dáng, thành ra con đường tới suối trong phong chỉ có hắn và Trữ.
Như thế này cũng tốt, miễn cho mọi người nhìn ba người bọn hắn bằng ánh mắt quái gở.
Để tránh Trữ chạy loạn, Đậu Lục nắm tay nó đi suốt chặng đường, hai người cũng vừa hay nghe được một ít chuyện bát quái.
Người qua đường A: “Nghe nói hôm nay phong sẽ đón hai vị khách quý. Còn có hai người này đặc biệt xuất chúng, ta vô cùng mong được hạnh ngộ!”
Người qua đường B: “Nhân vật lớn như thế? Ngươi có biết danh tính không?”
Người qua đường A: “Tất nhiên, là bí mật, ghé gần đây ta nói cho nghe, đó là abcxyz...”
“...”
Đậu Lục liếc nhìn hai đệ tử tự tỏ ra thần thần bí bí với nhau, trong lòng cũng không có bao nhiêu cảm giác muốn nghe chuyện bát quái. Vì hắn cảm nhận được...
“Triệu công tử!” có người từ xa đã gọi hắn: “Triệu phong chủ nói công tử hôm nay không cần làm việc, hãy theo ta đi thay y phục để đón khách quý.”
Đậu Lục nhìn người trước mặt, xúc động run người.
Hôm nay... là ngày hắc đạo đấy!
Đậu Lục mang biểu cảm 흫_흫, chắc chắn là hắn xuống giường bước nhầm chân, xuất môn đi chân trái, ra ngoài không trông hướng!
Thời điểm Đậu Lục dắt tay Trữ theo đệ tử nọ vào sảnh chính tiếp khách, liền nhìn thấy cảnh tượng giương cung bạt kiếm.
Ba người kia có gì từ từ nói, chúng ta đều là người quen, mau thu kiếm lại!
Khóe miệng Đậu Lục giần giật nhưng tương đối bình tĩnh, Trữ cũng thế. Chỉ có đệ tử dẫn hắn đến là sợ xanh mắt ếch, bị hắn đuổi đi gọi Triệu phong chủ đến.
Hai vị khách kia, có ai đoán được không? Đậu Lục không khỏi cảm khái, trái đất thật tròn, người đến vậy mà lại là Niệm Hoa cùng Yến Thanh Bạch!
Vừa thấy hắn, Niệm Hoa quay đầu trừng mắt đánh giá hắn trên dưới một lượt, lập tức xoay cổ tay, lạnh lùng chĩa kiếm về phía cổ Đậu Lục!
Đậu Lục hít thầm một ngụm khí lạnh, lại nỗ lực bắt buộc mình phải mỉm cười.
“Là phong ta tiếp khách chưa nghiêm sao?”
Yến Thanh Bạch nhìn Đậu Lục, trong mắt chợt lóe tia sáng khác thường.
Lang Phi đứng ở giữa sảnh, ban nãy là người bị chú ý, giờ xuất hiện Đậu Lục, kẻ xui xẻo hứng mũi kiếm lại là hắn.
Hôm nay quả nhiên là ngày hắc đạo!
Niệm Hoa lạnh lùng nhìn hắn nhếch môi cười, Đậu Lục cảm thấy lần đầu tiên được thấy chính gương mặt của mình mà lại không phải mình cười lạnh với mình, đây là loại hưởng thụ đặc biệt. Haha, chính là lạnh chết ta rồi, mau đem chăn ấm đến đây!
“Ngươi chính là Triệu Thải Trần sao?”
“Là tại hạ” Đậu Lục cố gắng không lộ ra tia lạnh cóng mà mỉm cười: “Chẳng hay các hạ là Niệm sư huynh, Đồng Vân phái?”
Niệm Hoa không trả lời, vẫn như trước nhìn Đậu Lục, ánh mắt lạnh lẽo nhìn từ dưới lên trên lại từ trên xuống dưới, như muốn moi từ Đậu Lục ra thứ gì hắn đang không vừa lòng.
Lang Phi thấy tình thế không tốt liền mở miệng: “Sư...”
“Ngươi đứng yên!” Niệm Hoa không quay đầu lại đã cắt ngang lời của Lang Phi, đồng thời cũng phá hỏng ý định đi đến chỗ Đậu Lục của y.
Đậu Lục nhắc nhở bản thân trước mặt là miếng băng ngày còn là Niệm Hoa hắn vẫn hay chơi, không có tính uy hiếp. Lại nhìn Lang Phi, hướng hai vị khách hỏi: “Hay là khuyển đệ* của ta đắc tội với hai vị?” hắn nhìn lướt qua y phục hai người, vẫn là bạch y Đồng Vân phái không dính bụi, có chỗ nào làm đổ trà. Nhưng lần đầu gặp mặt đã gay gắt như thế, không phải chứ, chẳng lẽ họ...
(*) khuyển đệ: cách nói khiêm nhường với người ngoài khi nhắc đến đệ đệ của mình.
“Êy, QJO, ta lẽ nào đã bị phát hiện mình tu ma rồi?” Đậu Lục thầm gọi hệ thống trong đầu.
[Ký chủ, theo quan sát của ta tình huống có chút không đúng, cứ từ từ xem thế nào]
“Chuyện gì đang diễn ra ở đây?” đúng lúc này, Triệu Thế Nghĩa bỗng xuất hiện ở cửa đại điện. Vệt nắng vàng chiếu lên vạt áo ông phát sáng nhàn nhạt, khiến Đậu Lục đang bế tắc lần đầu tiên ý thức được vị ‘phụ thân hời’ này thật giống tiên nhân!
Ông nhíu mày: “Có gì từ từ nói, mọi chuyện không vội”
Niệm Hoa cùng Yến Thanh Bạch nhìn Triệu Thế Nghĩa, dẫu sao cũng là trưởng bối nên ai yên vị chỗ người ấy.
Triệu Thế Nghĩa lúc đi ngang qua Đậu Lục, không ngần ngại lia sang một ánh mắt cảnh cáo: ‘Không cho nói nhiều, ngoan ngoãn ở một bên, có chuyện gì ta làm chủ thay ngươi!’
Đậu Lục bỏ qua ánh mắt không tốt đẹp kia, nghe vào tai câu nói đó, trong lòng thầm vui vẻ, ngoan ngoãn gật đầu. Đã vậy việc khó dễ để ông làm, hắn chỉ cần ngồi một chỗ nghỉ ngơi xơi nước là được.