Cuối cùng cũng chỉ còn một ngày nữa là Đồng Vân phái mở cuộc khảo sát chất lượng tu luyện toàn môn. Các vị lãnh đạo ra lệnh cho chúng đệ tử dừng tu luyện một ngày cuối cùng để đi tân trang lôi đài.
Niệm Hoa là đại đệ tử của Đồng Vân phái, không có khả năng vào ngày này mà rảnh rỗi. Làm việc tay chân còn kết hợp với não, liên miệng chỉ trỏ phân phó các đệ tử trang trí tiên đài theo đúng ý mình. Thực ra đây cũng là lần đầu tiên được đứng ra làm người chỉ huy, tuy có hơi không quen nhưng qua nửa nén hương thì hắn thấy cái gì mình cũng nói được, tâm trạng ít nhiều tốt lên, ngồi thuyền băng hóng gió mát lượn đi lượn lại.
Vừa vặn đúng mấy ngày này trời ngừng mưa, rạng đông ửng hồng, nắng ấm chiếu sáng. Để gió thổi qua, Niệm Hoa cảm tưởng mình như đang bay trong cõi tiên. Ở hiện đại tuy công nghệ tiên tiến, nhưng có mấy ai có thể được tự do bay lượn như kiểu này.
Ở bên Yến Thanh Bạch và Đỗ Yến cũng không được rảnh rỗi lắm, một người đi giám sát các đệ tử đăng kí thẻ bài, một người thì giăng vải tơ lụa đi treo khắp lôi đài, vì thế mà lôi đài thêm rực rỡ hơn hẳn, không những vậy còn có hương hoa nhài thanh dịu từ trong vải lụa truyền ra mỗi khi gió thổi đến.
Ba người ba việc, chúng đệ tử thay phiên nhau làm việc tất bật, ngự kiếm bay từ đông sang tây rồi lại từ tây sang đông, hết trái nam rồi đến phải bắc. Niệm Hoa cảm nhận luồng gió sớm mơn man, lại nhìn dòng người ngược xuôi, bất tri bất giác cực kì buồn ngủ. Thuyền băng lập tức biến thành quan tài băng, ầm cái rơi xuống đất, đập sao cũng không vỡ, chỉ thấy người bên trong đó ngủ đầy thoải mái cùng thanh thản.
Đám đệ tử kinh hãi, đứa gọi sư phụ đứa gọi sư bá, giở ra hết công lực cũng không phá nổi băng, chẳng mấy chốc bu thành một vòng tròn lớn. Từ chỗ Yến Thanh Bạch ở trên cao nhìn xuống, cảm thấy không khác một lũ ruồi đen đang bu lấy cái quan tài là bao.
Trán hắn giần giật, nhấc tay gọi lôi đến, hướng quan tài băng bổ xuống một nhát.
Ngay khi ấy, nhiệt hỏa phóng ra, mạnh mẽ đụng độ với thiên lôi, không hề chịu yếu thế.
Điện lôi này Yến Thanh Bạch không dùng hết ba phần công lực nên cũng không coi là mạnh, chỉ là không ngờ chuyện hắn làm lại có người khác dám đối nghịch. Đợi cho điện lôi cùng nghiệt hỏa tiêu tán trong không khí, Yến Thanh Bạch mới liếc mắt nhìn đến đệ tử đứng riêng một chỗ bên ngoài ngoài vòng tròn, thấy y đang lặng lẽ nhìn mình.
Các ngươi nghĩ không sai, y chính là Liên Không.
Yến Thanh Bạch cau mày nhìn vào đôi mắt đen có phần tăm tối vừa lóe lên lại chợt tắt của y, đôi con ngươi rất nhanh đã trở lại với màu đen sáng trong như thường.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, đều âm thầm đánh giá đối phương.
Yến Thanh Bạch cảm thấy đệ tử này có điểm quen mắt, chợt nhớ ra đây chẳng phải chính là đồ đệ sư huynh hắn đứng ra bảo vệ lúc ở trong khách điếm lần trước, là kẻ làm hắn bẽ mặt phải rời đi. Gặp lại y ngày hôm nay, hắn cảm giác so với trước khác biệt hơn trước rất nhiều, lại không thể nói rõ là ở chỗ nào. Phải chăng là vóc dáng có cải thiện hơn, hoặc còn do ánh mắt y bất thiện hơn.
Bỗng, Hồng Yêu từ đâu bay tới, ở trên không trung nhảy xuống dưới, nhẹ nhàng tiếp đất, như chim non ríu rít ôm lấy chim mẹ là Liên Không, vui vẻ gọi mấy tiếng cha.
Yến Thanh Bạch liếc nhìn nàng, lập tức tự giác ngự kiếm bay đi chỗ khác bận rộn tuần tra.
Thẳng đến khi tỉnh dậy, Niệm Hoa muốn orz khi biết mình đang nằm trong quan tài, trước mắt là trời xanh, bên cạnh là cây cỏ, hương hoa ngào ngạt, ong bướm bay lượn, thoạt yên tĩnh mà bình dị đến bất thường.
Hắn có mơ cũng không ngờ được mình như thế nào lại chui được vào trong quan tài ngủ, nhưng mà dù sao thì chuyện này cũng không phải điều tốt lành hay ho gì đáng đem ra kể.
Niệm Hoa định phá quan tài, lại phát hiện bên cạnh quan tài có người đang ngồi dựa vào đó, nghiêng đầu ngủ. Hắn nhìn bóng lưng người nọ chăm chú, đột nhiên phát hiện ra đây không phải là Liên Không hay sao? Y đang làm gì ở đây?
Niệm Hoa ngẩng đầu, vầng thái dương đã nhô cao, giờ ngọ nóng rực, gió mát ban sáng cũng chuyển dần sang thành gió nóng hôi hổi.
Hắn hơi nhíu mày, quan tài tự động vỡ vụn.
Liên Không đang ngủ, chỗ dựa lưng bỗng biến mất, không hề phòng bị cả người liền ngã về sau. Niệm Hoa đang quỳ trên đất, nhanh chóng đỡ được thiếu niên ôm vào trong lòng.
Ôm người trong lòng ước lượng, so với lúc trước thật sự là có da có thịt hơn, hơn nữa hắn cũng cảm thấy y dường như đang dần cao hơn, đã bắt đầu sấp sỉ bằng Hồng Yêu. Quả thực là lớn nhanh tới đáng kinh ngạc.
Niệm Hoa không kìm được thử sờ soạng hết tay rồi đến chân, ngay mấy chỗ như bụng ngực cũng không tha. Trong lòng hắn cứ như vậy dâng lên cỗ tư vị hạnh phúc không nói nổi thành lời, khóe môi không nhịn được cong lên.
Kì thực kể từ khi lần đầu đến đây tới tận bây giờ Niệm Hoa mới có thể lần nữa thật sự được đụng chạm vào người Liên Không mà không phải e dè. Không ngờ ở thế giới trước hắn gần ba mươi vẫn đơn thân, vậy mà đến đây... thật sự là vận đổi sao dời, hai đứa con một nam một nữ kì thực cũng không tệ.
Nhìn vạt áo của Liên Không có hơi xộc xệch, Niệm Hoa chỉnh cho thẳng lại, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu y.
Dường như Liên Không cũng cảm nhận được dễ chịu, liền dụi mặt vào lòng Niệm Hoa, tham lam hít lấy mùi hương dìu dịu. Đôi mắt y hơi hé ra một chút, khẽ nhếch miệng, sau đó nhắm mắt, hoàn toàn an tâm chìm vào giấc ngủ.
Chờ khi Hồng Yêu quay lại, liền trông thấy một cảnh này, trong lòng vui vẻ khôn siết. Cái này vui vẻ là đương nhiên, bình thường cha nương chẳng mấy khi thể hiện tình cảm như phu thê bình thường, không những vậy dường như cha còn có chút e ngại, đứng gần cũng không dám. Không ngờ tới hôm nay nàng mới biết, hóa ra nương kì thực rất yêu mến cha nàng nha.
Không nỡ phá hoại, Hồng Yêu lại xoay người chạy đi chỗ khác chơi.
—
Cứ như vậy qua một ngày, hôm nay chính là ngày các đệ tử bắt đầu tham gia khảo sát, tổng diễn ra trong ba ngày.
Ngày đầu tiên, các đệ tử đem thẻ tre đã được phát từ trước tới báo danh, sau đó tất cả đứng thành hàng theo đúng các, thẻ tre dự thi sẽ được xáo trộn, sau đó chia cho các đệ tử trong các, nhận được thẻ tre của bất kì ai thì người đó sẽ là đối thủ của mình sắp tới.
Quy định như thế này, bắt đầu từ người đầu tiên được chỉ định bất kì sẽ tiên phong lên đài thi đấu. Mà người bất kì ấy đang cầm thẻ tre vừa được phát, sẽ phải nói ra danh tính của đệ tử được ghi trong thẻ tre để tiến vào hình thức giao chiến. Khi trận chiến kết thúc, dù là ai thắng ai thua thì cũng phải lấy thẻ tre của đệ tử bị gọi lên thứ hai xem người kế tiếp đấu với mình là ai. Trước khi hai người này đấu với nhau sẽ bị đẩy lùi ra sau một ngày, để người vừa thi đấu nghỉ ngơi đến khi hết người bị gọi bất kì.
Ngày hôm sau sẽ là ngày những cặp còn lại hôm qua bị đẩy lùi thi.
Và ngày cuối cùng là chốt người tham dự đại hội.
Nói ra thì vừa dài dòng lại khó hiểu, nhưng nghĩ đơn giản một chút có lẽ sẽ thấy dễ hiểu hơn. Niệm Hoa là cha sinh của thế giới này, mấy luật lệ ở đây đều không sai biệt với ý của hắn là bao, nên muốn hiểu luật thi và nhiệm vụ của từng ngày liền trở nên vô cùng dễ dàng.
Ngày đầu tiên của đại hội diễn ra chẳng có gì đáng nói, tuy nhiên đối với Niệm Hoa lại khác. Nói thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên hắn người thật mắt thật chính thức được trải nghiệm những trận đấu như thế này. Đứng trên đài cao không lo bị ai chen lấn mất tầm nhìn, người ở dưới biểu diễn pháp thuật sinh động thật sự chứ không phải là kĩ xảo điện ảnh. Cứ coi như là đi xem xiếc, người trên đài bay lên rồi bay xuống, đồng thời bộc lộ luôn cả thực lực. Pháp thuật sáng lại sáng, va nhau trong không khí khi thì truyền lại mùi cháy khét, khi thì lại có gió bụi đập vào mặt, cực kì chân thực.
Thật ra trước đó cũng có dành một chút thời gian ra để giám khảo phát biểu. Đáng ra Niệm Hoa là đại đồ đệ của Đồng Vân phái phải lên phát biểu cổ vũ tinh thần, biểu dương một loạt mới đúng, nhưng chuyện này đều dành hết cho Đỗ Yến phụ trách, vì Niệm Hoa hắn không nhận.
Thứ nhất là không biết đọc chữ, thứ hai là hắn không muốn, thứ ba là hắn đến muộn.
Cho nên chỉ xem chứ không cần tham gia vào cái gì, mọi thứ để tiểu muội Đỗ Yến tự mình lo chu toàn.
Xem mãi, xem chán xem chê, xem cả nửa ngày cũng không thấy người cần xem, Niệm Hoa kiên nhẫn cố nán lại thêm một chút, cuối cùng vẫn là không chịu nổi đành chuồn đi trước. Cả ngày hôm nay hiếm lắm mới được Hồng Yêu tha cho, vẫn là hắn nên đi lung tung đâu đó ngủ một chút, từ ngày đến đây sáng nào gần như cũng phải dậy sớm, đêm cũng ngủ sớm. Vì không còn mấy loại máy móc công nghệ tiên tiến như hiện đại nên không còn thứ gì có thể giữ chân hắn chơi đến thâu đêm suốt sáng như hồi trước nữa, thành ra tối nào cũng chán, không đi ngủ thì cũng chẳng biết làm gì nữa.
Kể ra dạo này không chơi mấy thứ hiện đại kia cũng khỏe hơn nhiều, tuy nhiên vẫn khiến người hai mươi mấy năm chỉ sống phụ thuộc vào công nghệ thông tin ngứa tay chết đi được.
Ngày hôm qua rốt cuộc hệ thống cũng chịu trả ký ức về chữ viết cho, may mắn tay hắn ngứa vừa đạt giới hạn. Giờ có chữ viết, chắc chắn có thể dùng nó giết thời gian, vừa vặn hôm nay rảnh rỗi, hắn quyết định sẽ ngồi viết nội dung cốt truyện đã ủ hàng tháng nay.
Trở về hắn sẽ viết một bộ truyện tên là 『Bất Quy』, chuyện kể về một nam hài tử tên Thanh Lạc cùng một vị huynh đệ kết nghĩa là Trần Viễn.
Chỉ mong đi xa một thời gian, mấy độc giả không quên hắn mà thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng lại có đôi chút nhớ nhà.
“Nương” Hồng Yêu từ đằng sau chạy tới, nhảy lên ôm siết lấy cổ Niệm Hoa khiến hắn muốn lè lưỡi tắc thở chết. Nàng nhìn vào trong tờ giấy hắn viết, ngây thơ hỏi đây là cái gì.
“Chữ viết của ta đấy” Niệm Hoa không giấu diếm, đột nhiên lại như nghĩ ra gì đó, bí mật hỏi “Muốn học không?” hắn là ‘nương’ của nàng lại chẳng dạy được nàng cái gì, coi như là trước lúc chết liền dạy dỗ một chút để mai này nàng có hoài niệm gì thì hoài đi.
Hồng Yêu gật gật đầu “Muốn, nương dạy cho con đi.”
Niệm Hoa nhìn xung quanh, cảm thấy thực sự không có ai rồi mới bắt đầu làm ra vẻ mặt nghiêm túc, dặn dò “Chữ viết này là loại chữ viết gia truyền của trong nhà, tuyệt không thể chỉ cho người ngoài biết, hơn nữa nếu có thể bảo toàn không cho ai thấy được thì càng tốt.” dừng lại, hắn nói thêm “Chữ này... ngươi đồng ý thì ta dạy, hỏi nhiều thì nghỉ đi!”
“Không, không” Hồng Yêu bám riết lấy hắn “Dạy cho con đi, người dạy cho con sau này tất có chỗ hữu dụng!”
Niệm Hoa nghĩ, Hồng Yêu dù sao cũng là nữ nhi của mình, sinh ra lại không được như những đứa trẻ bình thường, không được đi học dạy dỗ, vậy thì cứ để mình dạy đi, kiến thức hiện đại kia chắc chắn chỉ hơn chứ không kém mấy thầy đồ thời buổi này.
Nghĩ tới đây Niệm Hoa liền quyết tâm chỉ dạy cho nàng. Mà hắn không biết, kì thực bên cạnh có nội gián.
Hỏa điệp mở mắt, phản chiếu ra hình ảnh hai người ngồi trên bàn ghế đá, một dạy một học, nghiêm túc vô kể.
Liên Không nhếch miệng, tay cầm thẻ bài dự thi khẽ miết một cái.