Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc

Chương 54: Chương 54: Đi xích quỷ, tìm kiếm khí (3)




Buổi sáng tỉnh lại không thấy ai, Đậu Lục giật mình vội vã bật dậy nhìn quanh miếu nhỏ một vòng. Bên ngoài đã tạnh mưa, một vệt nắng sớm chiếu qua khe hở của đỉnh miếu, so với hôm qua âm u, không gian cũ nát có phần sinh khí hơn nhiều.

Hắn rời khỏi cái ổ hôm qua làm, thu thập đàng hoàng xong mới đứng dậy ra ngoài.

“Mạch huynh đệ, nghỉ ngơi tốt chứ? Đi hướng bên kia có một con suối, Liên Không còn đang ở đó, có gì thì ngươi tới đó giải quyết đi.” vừa lúc đi ra liền bắt gặp Mạnh Hoài Đông, có lẽ vì đã nghỉ ngơi tốt nên thoạt nhìn rất có tinh thần. Mạnh Hoài Đông thấy hắn cũng không còn mệt mỏi lập tức bắt chuyện. Đậu Lục gật đầu cười nói cảm ơn, đang định đi thì Mạnh Hoài Đông lại như nhớ ra gì đó đột nhiên gọi giật lại, hắn quay đầu xoay người, Mạnh Hoài Đông ngập ngừng định nói lại thôi.

Thấy miệng hắn mấp máy mấy lần mà chưa phát ra được âm thanh nào, Đậu Lục đành nói trước: “Không phải ngươi gọi ta lại sao, có gì cứ nói”

“Ta... Ngươi vì sao đem theo Liên Không đi cùng?” rốt cuộc cũng lấy được can đảm đem nghi vấn mấy ngày nay ra hỏi, nói ra rồi thấy thuận miệng hơn lại bồi thêm một câu nữa: “Hắn là người ma giáo, có lẽ đi cùng chúng ta không tốt lắm”

Nghe vậy Đậu Lục chợt nhớ ra, dù sao hắn hiện tại cũng đã thay đổi thân phận, không còn là người của chính phái nữa, nhưng vấn đề là Mạnh Hoài Đông cũng không biết cơ thể này cùng Ma giáo có liên hệ.

Chẳng qua suy nghĩ một chút lại cảm thấy bây giờ nói ra cũng không tiện. Đậu Lục thở dài, lắc đầu nói: “Không có vấn đề, không phải mục đích của chúng ta là đến Xích Quỷ sao? Y cũng như vậy, đằng nào cũng thuận đường, nhiều người đi sẽ tốt hơn ít người đi. Hơn nữa ta thấy y có hay không cũng không ảnh hưởng gì đến lộ trình.”

Mạnh Hoài Đông nghe xong cũng không hỏi nữa, trong lòng thầm hừ lạnh, quay mặt đi lặng lẽ vuốt bờm ngựa ngồi xổm nhìn hai con hắc mã đang uống nước.

Nhìn dáng vẻ này... Đậu Lục mím môi xoay đầu, tại sao lại giống oán phụ như vậy, không muốn thì nói không muốn, cứ im lặng như vậy thật là khiến người ta... có chút khó nói.

Dư quang đảo một vòng, đợi cho tiếng bước chân đi xa Mạnh Hoài Đông mới ngẩng đầu trông theo bóng dáng Đậu Lục, chờ khi người kia thật sự biến mất mới cúi đầu nghiêm túc đút cỏ cho ngựa ăn, thỉnh thoảng nhịn không được lại lầm bầm gì đó.

Đi về phía tây khoảng nửa khắc quả nhiên thấy một con suối nhỏ, Đậu Lục thầm nghĩ có lẽ con suối kia chính là nó rồi.

Xem địa hình vùng này dường như nơi này cách những thôn trang khác một đoạn khá xa, cho nên buổi sáng như thế này hiển nhiên sẽ không có ai tìm đến, chỗ này từ đầu tới cuối đặc biệt vắng vẻ.

“Ui” Đậu Lục nhịn không được than nhẹ một tiếng. Nước suối buổi sáng lạnh cóng, nhưng vệ sinh cá nhân thì lại không thể bỏ qua, đành phải tiếp tục vốc nước lạnh buốt hất vào mặt.

Cảm thấy đã sạch sẽ, hắn dùng vải bố đã chuẩn bị từ trước lau đi nước suối còn sót lại trên mặt rồi đưa mắt tiếp tục đánh giá chung quanh.

Nơi này đúng là yên tĩnh, ngoại trừ hắn ra thì chẳng còn ai.

Sương khói mơ hồ, thỉnh thoảng còn thoáng qua mùi cỏ mới.

Không có ai, không có, không...

Không có cả Liên Không? Đậu Lục nghi hoặc, không phải Mạnh Hoài Đông nói Liên Không ở đây sao? Không thấy y, như vậy y đi đâu rồi? Là trở về sao? Quả thật là lúc này hắn cũng không nghĩ y có thể đi đâu ngoại trừ trở về chỗ bọn họ, cho nên cũng thấy yên tâm hơn. Nếu hỏi hắn không sợ Liên Không bị bắt sao, hắn sẽ trả lời: Không sợ, bởi vì thiết lập nhân vật chính là tuy tu vi đã không còn nhưng ngược lại y có học qua khinh không. Chẳng may có gặp phải địch, y chỉ là không thể chống trả nhưng lại có thể tránh né và đào tẩu.

Đảo mắt một lần nữa quả thực không thấy bóng dáng của ai, Đậu Lục cúi đầu, sau đó đi nhanh đến tảng đá gần đó... cởi y phục.

Mấy ngày nay bôn ba bụi đường đều không tắm hắn khó chịu mà không tiện nói ra, hôm nay ở đây may mắn gặp được con suối vừa sạch sẽ vừa không có người, nếu không tranh thủ đi xuống, chỉ sợ nhiều ngày sau không còn cơ hội.

Cho nên trong mắt Đậu Lục lúc này, ngoại trừ ‘tắm’ ra cũng chẳng còn gì khác. Hắn vừa thoát y liền nhảy ngay xuống nước, làm mấy động tác quẫy tay trong nước chuẩn bị bơi. Động tác làm thì chưa xong nhưng trước mắt hắn đã đột ngột thấy cái gì đó lướt nhanh qua, còn tưởng bản thân bị hoa mắt, đợi đến khi bất ngờ trượt chân một cái mới biết mình thật ra —không, có, nhìn, nhầm!

Đậu Lục từ dưới nước vội vàng ngẩng đầu lên, trên mặt hai ba phát ‘Ba’ — ‘Ba’ — ‘Ba’ — liền đỏ bừng.

“Ngươi!! Sắc quỷ! Dám tới xem trộm bản cô nương tắm!! Muốn chết!!”

Đậu Lục trong lòng thầm nói không xong rồi, vội vàng lật người giả chết, phơi bụng dưới ánh nắng mặt trời chầm chậm bơi đi xa...

“Còn dám trốn! Ta đánh chết ngươi!!” không đợi hắn kịp chạy, người nọ đã nắm chân hắn túm lại!

Đợi, đợi đã!

Đậu Lục vội vàng khua khoắng nhổm người dậy, cuống quýt chặn một đòn đánh, nói: “Cô nương, ta thật sự là vô tình mà! Ta vừa mới bơi bơi, không phải cái gì cũng không thấy sao? Cô nương đừng chấp nhặt, cái gì cũng không làm!” trong lòng thầm nghĩ tốt nhất cô nương này nên thuận theo hắn phụ họa đi, không phải thời này nữ nhân rất trọng trinh tiết sao? Nếu làm to chuyện thì chẳng cách nào tự mình hại mình. Nếu hắn không chịu trách nhiệm, nàng không phải sẽ phải sống trong cảnh ở vậy đến già sao?

“Ngươi đang nói cái gì? Nhìn trộm bị bắt quả tang thì lại đổi đen thay trắng nói không có gì cả? Đây là đạo lí chó má gì? Tóm lại, hôm nay không đánh chết ngươi thì ta không mang họ Đào!” người nọ thấy đường đánh của mình bị chặn liền thẹn quá hóa giận nói năng cũng không kiêng nể, quyền cước bắt đầu đem ra dùng. Ngươi cậy ngươi là nam nhân, xem như mạnh hơn ta, cho nên muốn gì thì làm nấy sao?

“Đừng đừng, đừng vội! Nghe ta giải thích một chút!” Đậu Lục tránh một quyền đấm tới, nói: “Ta không có xem cô, thật đó! Lúc ta tới đây không hề thấy ai nên tranh thủ muốn ở chỗ này tẩy rửa một chút, ta không có ý gì đâu, đừng có nhanh như vậy...” đã vội kết luận! Lời còn chưa lại nói xong, một quyền khác lại xông đến, hắn đành phải ngậm miệng nhanh chóng né, chạy hai ba bước nhảy lên bờ mặc lại y phục.

Quá trình mặc đồ còn nhanh hơn lúc cởi đồ, Đậu Lục quay lưng về phía nữ nhân kia, ngữ khí thập phần xấu hổ: “Ta thật sự không có ý gì cả, cô nương đừng hiểu nhầm. Hiện tại ngoại trừ ta và cô nương ra ở đây không có ai, bên dưới nước lạnh, cô nương mau chóng mặc lại y phục, nếu có chỗ nào không thỏa đáng chúng ta từ từ trò chuyện”

Hắn vừa dứt lời, thanh âm phẫn nộ liền truyền đến: “Ai thèm cùng ngươi từ từ nói chuyện!? Thủ đoạn hèn hạ của các người ta vô cùng rõ ràng! Đồng đảng của ngươi đâu, gọi hắn tới để ta đánh chết hai ngươi một thể!”

Còn có đồng đảng? Ý nàng là gọi Mạnh Hoài Đông, Liên Không hay là cả hai đến đây?

Đậu Lục giả bộ không hiểu: “Không biết cô có ý gì?”

“Ta có ý gì! Ngươi còn hỏi ta có ý gì!” thanh âm nàng vô cùng quẫn bách, tức giận nửa ngày không nói ra được tiếng nào.

Tự nhiên Đậu Lục cảm thấy giọng nàng có phần quen quen nhưng nhất thời không nhớ được là đã từng nghe ở đâu. Có điều trong lúc hai người nói chuyện cũng không hề có thêm thanh âm nào khác, cũng có nghĩa là... nàng chưa hề lên bờ!

Đậu Lục đang định len lén quay đầu, đúng lúc đó có tiếng người vang lên cắt ngang ý nghĩ đó của hắn: “Sư phụ!”

Đậu Lục theo tiếng hô quay đầu nhìn rừng cây bên kia, lập tức nhìn thấy Liên Không chạy về phía bên này.

“Sư phụ!” y đứng trước mặt Đậu Lục, mồ hôi trượt từ trên trán cao xuống gương mặt tuấn tú rồi bị lau đi mất.

Đậu Lục vừa thấy Liên Không liền quên mất chuyện vừa mới phát sinh, trong lòng thầm nghĩ mới buổi sáng y đã thật hăng hái.

Mặt ngoài hắn vừa dùng khăn mặt đã giặt sạch lau mặt cho y, vừa mỉm cười nói: “Ngươi vừa đi đâu vậy? Ta đến đây không thấy ngươi, cứ nghĩ ngươi đã trở về rồi chứ.” không ngờ y không ở đây mà lại đi chỗ khác, bây giờ mới quay lại.

“Ta ban nãy quả thực định trở về, nhưng trước đó thấy có người khả nghi nên đi theo. Mất dấu hắn rồi thì quay lại” Liên Không thấy vậy mỉm cười càng có phần chói mắt, mang tình hình ban nãy tổng kết lại thành một hai câu ngắn ngủi.

Đậu Lục còn chưa kịp lên tiếng, âm thanh oán hận của nữ nhân ban nãy lại bay tới: “Các ngươi đừng có ở đó ta ta ngươi ngươi nữa! Ta chưa chết! Vẫn còn ở đây này! Cẩn thận ta bắt các ngươi chịu trách nhiệm!”

Lúc này Đậu Lục mới thấy hai bên mặt của mình đau rát, thở dài. Liên Không đứng đối diện hắn liếc mắt một cái liền thấy rõ người ở dưới nước. Tâm tình đang tốt đẹp bỗng dưng tối sầm lại.

Y nói: “Nếu ta nhớ không nhầm thì đây chẳng phải là Đào Ngân cô cô sao, ngươi vì sao lại ở chỗ này?” hơn nữa còn ở đó bơi qua bơi lại, là muốn câu dẫn ai? Sư tôn của hắn?

“Ngươi...” Đào Ngân nhìn người mới đến, đứng hình một chút lập tức biến sắc: “Liên Không!! —Tiểu tử thúi!” rồi lặn luôn xuống nước, không còn ngoi lên nữa.

Đậu Lục nhìn một màn này nhịn không được muốn cười. Trái đất này thật tròn, hóa ra nữ nhân kia lại là Đào Ngân, không nghĩ được nàng thế nhưng cũng ở chỗ này tắm rửa một hồi. Thảo nào ban nãy nghe giọng nàng cảm thấy quen quen, nhưng hắn không nhận ra. Đều là lúc trước nàng mỗi lần đến tìm hắn, không phải lời nói nhỏ nhẹ thì cũng là hành động thục nữ, làm gì có chuyện như vừa rồi thật giống sư tử Hà Đông.

Đúng như nguyên tác thì nàng thực sự cũng sẽ đi Xích Quỷ tìm kiếm khí, là hắn quên mất mình đã viết đường đi tới thành này có phần hung hiểm. Ngoại trừ con đường này xem như là an toàn, còn lại những lộ tuyến khác đều giống con đường ăn thịt người một đi không trở về. Hằng năm phàm là những người muốn đến Xích Quỷ thành đều sẽ chọn con đường này, không quá xa mà cũng coi như là dễ đi nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.