Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc

Chương 56: Chương 56: Ranh giới (2)




Thời tiết gần đây đặc biệt thất thường, nóng lạnh không rõ. Là vì đêm qua trời lại đổ thêm trận mưa nữa, khiến hành trình của ba người bị chậm lại rất nhiều. Không biết có phải do bọn họ xui xẻo hay không, nhiều lần tìm được những con đường bằng sỏi đá sạch sẽ lại đều bị chặn gần hết.

Chẳng hạn như hiện tại...

Mạnh Hoài Đông thấy chướng ngại vật ở đằng trước liền nhanh chóng dừng xe ngựa, từ trên xe nhảy xuống, tức giận mắng: “Mẹ nó! Lại là đổ cây? Chẳng lẽ thật sự là có người cố tình gây sự?!”

Nghe Mạnh Hoài Đông to tiếng bên ngoài, Đậu Lục liếc Liên Không đang tĩnh tọa, không muốn làm phiền y liền nhẹ nhàng lách người bò ra khỏi xe ngựa, nhưng được nửa đường đột nhiên bị kéo lại.

Liên Không nắm lấy cổ tay Đậu Lục, mất một tay chống đất làm người hắn hơi lung lay, liền lập tức quay đầu nhìn Liên Không hỏi: “Sao thế?”

Liên Không lắc lắc đầu: “Không thể tiếp tục đi hướng này” y thu tay lại vén rèm xe rồi nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài: “Dường như có người đi trước, chặn lối chúng ta”

Đậu Lục ngẩn người, không đúng, trong nguyên tác hắn hình như nhớ mình không có viết ra kẻ nào giở trò vô đạo đức như thế này.

Y lại nói: “Cũng chưa chắc chỉ nhằm vào chúng ta”

Liên Không quay đầu thấy Đậu Lục không động đậy mà ngây ngẩn nhìn y, liền kéo hắn ngồi cạnh mình, sau đó nâng tay vuốt tóc hắn: “Nhưng đừng lo lắng, chúng ta sẽ sớm tới đó.”

Đậu Lục lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy không đúng, tại sao y lại biết hắn đang lo lắng? Ngược lại thái độ của y cũng quá bình tĩnh rồi.

Liên Không đứng dậy vén rèm ra khỏi xe. Trong lúc Đậu Lục phân vân không biết nên ra theo hay không thì tiếng nói chuyện bên ngoài vọng vào.

Liên Không hỏi: “Bản đồ của ngươi đâu?”

Mạnh Hoài Đông mạnh mẽ trả lời: “Việc gì phải đưa cho ngươi xem? Ngươi xem rồi sẽ đánh xe chắc?”

Liên Không nói: “Ta không đánh xe, nhưng ta muốn xem bản đồ”

Mạnh Hoài Đông hừ lạnh: “Nhân lúc ta hãy còn nể tình, ngươi nên cút đi!”

Sau đó loạt xoạt vài tiếng, thanh âm ung dung của Liên Không vang lên: “Ngươi đúng là không có đầu óc, đi đường đã ba lần bị chặn vẫn còn cố chấp đi qua... Ngươi không thấy con đường này rất tốt để đi sao?”

Trong không khí có tiếng gió, Mạnh Hoài Đông nghiến răng nói: “Ngươi thì biết cái gì? Con đường đó rất xa, hơn nữa nếu đi sẽ là đi ngược lại với hành trình hiện tại! Ngươi chấp nhận lại phải sống thêm hơn nửa tháng nữa với cái xe ngựa rách nát này sao?” hắn trào phúng nói: “Cũng đúng, ngươi thì được, nhưng mà huynh đệ của ta thì không được!”

Đậu Lục trộm vén rèm nhìn ra ngoài, theo hướng này hắn chỉ có thể thấy bóng lưng cao lớn của Liên Không, Mạnh Hoài Đông thân hình vạm vỡ đứng đối diện cũng không kém, đằng sau là con đường chất đầy đá và thân cây gãy rời cái nào cái nấy cũng to ngang cột đình. Nhất thời không có cách nào mang xe ngựa đi qua. Đậu Lục lật tay, âm thầm tính toán thiệt hơn. Nếu dọn đường thì vừa không có nhân lực, lại vừa tốn thời gian. Bây giờ mà bỏ xe ngựa để người đi qua sẽ phải tự mình trèo lên núi cao trước mặt, rất tốn sức, bản thân thì không rõ phía trước còn phải đi bao lâu mới đến được Xích Quỷ thành. Chưa nói lương thực bọn họ đã chuẩn bị chu đáo sẵn cho nửa tháng không thể đem đi, nếu chẳng may gặp phải thổ phỉ cướp bóc mà không có sức chống cự, cho bọn chúng hết lương thực rồi thì ít ra vẫn còn một trong hai con ngựa có thể hy sinh làm miếng cơm. Nếu là lựa chọn rời đi bỏ lại xe ngựa thì chỉ có thiệt không hơn, quả nhiên không phải là cách hay.

Tầm chú ý của Đậu Lục lại đặt tới hai người ở bên ngoài xem bản đồ, hắn thả rèm xuống, khoanh tay suy nghĩ.

Liên Không nói có lẽ là có người đi trước cố tình chặn đường, nếu hắn không phải tác giả thì cũng có thể đã cho là đúng. Người đến Xích Quỷ tìm kiếm không phải là thiếu, cũng không chỉ ngày một ngày hai, hơn nữa đây còn là con đường đơn giản và ngắn nhất để đến Xích Quỷ. Có người không muốn kẻ khác đến giành kiếm với mình nên cố ý chặn đường cũng không phải là không thể. Nhưng sẽ là như thế thật sao? Khẳng định không có khả năng!

Đúng lúc đó Đậu Lục nghe thấy tiếng lạch cạch dưới chân, không đúng, là dưới gầm xe!

Hắn kéo góc rèm nhìn ra ngoài thấy Liên Không cùng với Mạnh Hoài Đông đang nghiêm túc phân tích đường đi, thỉnh thoảng không nhịn được cả hai đều chửi bới nhau đôi câu. Xem ra không có khả năng phát hiện tình huống bên này.

Nhìn lại cảnh tình của mình lúc này, nếu là thật sự gặp kẻ gian, nhất định không thể đánh rắn động cỏ. Nếu hắn lúc này mà kêu to để hai người ngoài kia biết được, nói không chừng chẳng những không có kết quả, ngược lại còn bị gậy ông đập lưng ông. Kẻ xấu ở gần hắn nhất, nếu có biến thì chỉ cần lao lên chém hắn một cái là được. Cho dù bọn họ có bắt được kẻ xấu, thì cũng chẳng thể bù đắp được đau đớn hắn phải chịu. Hơn nữa Liên Không lúc trước thì còn có thể tin tưởng dựa dẫm, nhưng lúc này y cũng không khác phàm nhân bao nhiêu, cả Mạnh Hoài Đông cũng thế. Hiện tại trong người còn chút công lực, có lẽ chỉ có hắn. Nhưng hắn lại không biết sử dụng!

Đậu Lục ôm đầu, lại thêm một vài tiếng động vụn vặt nữa, nhưng lần này có vẻ cách xa hơn. Hắn không muốn ở trong xe ngựa, cẩn thận vén rèm nhìn ra xa, góc áo của người nọ theo gió đung đưa lọt vào tầm mắt. Đậu Lục nhanh chóng bò ra ngoài nhìn.

Người đến đang quay lưng với hắn, thần thần bí bí ngồi ở dưới chân bánh xe gỗ, thỉnh thoảng từ dưới đất phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Đậu Lục căng mắt ra nhìn, tên kia thế mà lại đang vẽ!

Hắn làm tư thế chuẩn bị, từ đằng sau xông đến đè người nọ xuống đất!

Đậu Lục đanh giọng nói: “Ngươi là kẻ nào? Thành thật khai báo thì khoan hồng! Giở trò lừa bịp thì đi chết đi!”

Người nọ dường như cũng vì bị tập kích bất ngờ mà giật mình. Bất quá, kẻ này khá thận trọng, không kêu lên mà chỉ quay đầu nhìn. Vừa thấy người ngồi trên người mình là Đậu Lục liền quay đầu thở phào.

Đậu Lục từ trên cao nhìn hành động của hắn vô cùng nghi hoặc. Người nọ không quá cao, cơ thể lại mềm mềm thanh thanh. Xét dáng vẻ cũng chỉ như một đứa nhỏ, chẳng qua nó vừa mặc áo đen lại bịt mặt, trường hợp này chưa thể vội vàng kết luận nó có gây ra được nguy hiểm gì hay không, hắn không dám lơ là.

Nó chỉ chỉ tay Đậu Lục, ý bảo hắn buông ra, hắn không đồng ý, tay còn cố ý xuống thêm lực. Nó không còn cách nào, kéo khăn che mặt xuống, thấp giọng nói: “A Lục huynh không nhận ra đệ à? Đệ là Vân Bằng đây!”

Nhìn gương mặt xa lạ trước mắt, Đậu Lục tỏ vẻ hơi suy nghĩ, nhưng bất luận nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra người đối diện là ai. Hắn đành thấp giọng nói lại: “Chẳng giấu ngươi, ta bị mất trí nhớ rồi!” cho nên ngươi là ai ta không biết, cũng không quan tâm! Chỉ thấy hôm nay ngươi làm chuyện xấu, bị ta bắt được thôi!

Vân Bằng vừa nghe liền sửng sốt: “Cái gì?? Huynh không đùa đệ đấy chứ?” nó xòe bàn tay ra đếm: “Mười lần cùng tắm chung, bảy lần cùng nhau ngủ, mỗi lần như vậy huynh đều vừa hát ru vừa ôm đệ ngủ. Không những thế huynh còn trốn cha mình dẫn đệ rời núi,... tất cả... huynh đều quên hết rồi?”

Cái gì mà tắm chung ngủ chung, còn có đem thả người? Đậu Lục tạm thời chưa tiêu hóa xong, nhưng khẳng định là hắn không biết gì về thân phận Đậu Lục. Nhìn đứa nhỏ hai mắt sáng long lanh như chờ mình nói “Còn nhớ”, hắn tuy không nỡ nhưng chung quy là lừa dối cũng không để làm gì, đành phụ mong mỏi của đứa nhỏ lắc đầu.

Quả nhiên ánh mắt Vân Bằng tối hẳn. Nhưng nó lại nhanh chóng lên tinh thần, nói Đậu Lục thả nó ra. Hắn không biết nên làm thế nào, hỏi: “Ngươi ban nãy làm gì? Vì sao lại ở đây?”

Vân Bằng ngoan ngoãn trả lời: “Đệ chỉ muốn mượn cỗ xe này dùng một chút, tuyệt đối không có ý xấu!”

Đậu Lục nhướn mày thầm nghĩ. Vòng vo nói mượn chi bằng là bảo thẳng ăn trộm thì đúng hơn. Hiện tại cho tên này mượn xe, không biết đến đời nào nó mới chịu trả. Đậu Lục dịch người, dí đầu nó nói: “Nhóc thối, không lừa ta đó chứ?”

Vân Bằng bị đau vội vàng la lên: “Đệ mới không có! Huynh nên tin tưởng đệ mới đúng! Giữa thanh thiên bạch nhật thế này... Huynh mau buông đệ ra đi!”

Dường như vì Vân Bằng tạo động tĩnh lớn nên đã thành công thu hút sự chú ý của Liên Không cùng Mạnh Hoài Đông. Hai người bọn họ nhìn qua bên này, sắc mặt lập tức biến đổi, nhanh chóng đi sang.

Mạnh Hoài Đông ngồi xổm nhìn Vân Bằng bị ép nằm bẹp dưới đất, hỏi Đậu Lục: “Từ đâu lại lòi ra thêm một đứa nhãi thế này? Nó theo dõi chúng ta sao? Có đồng minh không?”

Đậu Lục đáp không biết. Liên Không tiến đến nhíu mày nhìn người dưới đất. Hắn quay đầu hỏi y: “Như lời nó nói dường như nó từng ở Ma giới, ngươi thấy qua nó chưa?”

Lập tức thấy ánh mắt long lanh của Vân Bằng nhìn lên y. Liên Không lắc đầu thờ ơ đáp: “Chưa từng gặp”

Địch đông ta thiếu. Vân Bằng biết là vô pháp trốn nữa, đành nói: “A Lục, dù tin tưởng hay không thì huynh trước cứ thả đệ ra đã. Có bắt cũng không có tác dụng, mang theo đệ sẽ gây nguy hiểm cho ba người!”

“Ngươi biết làm kết giới?” Liên Không đứng ở gần một bánh xe, cúi đầu nghiên cứu.

Vân Bằng vội gật đầu: “Đúng vậy, ta vừa làm kết giới ở trên xe. Đằng sau ta có kẻ đuổi tới ta cần tìm cái gì đó để rời đi trước khi bọn họ kịp đuổi tới!”

“Cho nên ngươi muốn lấy cái xe này?” Mạnh Hoài Đông hỏi. Vân Bằng chỉ có thể gật đầu thú nhận. Sau đó nó cố ngoảnh đầu, gấp gáp nói với Đậu Lục: “A Lục, huynh nên tin tưởng đệ! Huynh có thể lựa chọn không tin đệ lúc nào cũng được! Chỉ có lần này thì không!”

Liên Không tiến lên một bước mỉm cười: “Ồ, vì sao ngươi lại nói như vậy?” Mạnh Hoài Đông cũng gật gật đầu đẩy vai nó: “Nói đi, vì sao?”

Nhưng Vân Bằng không thèm đáp lại hai người họ, chỉ có chăm chú cùng nghiêm túc đối diện với Đậu Lục. Đậu Lục bất giác mở miệng: “Vì sao muốn ta tin ngươi?”

Vân Bằng không một giây do dự đã chém đinh chặt sắt trả lời: “Vì đệ nhất định sẽ không làm hại huynh!”

Hai người Mạnh Hoài Đông cùng Liên Không nhìn nhau một hồi, quyết định đem nó... trói lại vứt vào xe!

Vân Bằng ủy khuất ngồi cạnh Đậu Lục. Hai tay bị trói ra sau hành động bất tiện. Ngồi một lúc nó hết lăn vào lòng Đậu Lục lại kêu đói muốn Đậu Lục đút cho ăn, chiêu nào đưa ra cũng đều muốn gần gũi với hắn. Liên Không hừ một tiếng, dứt khoát cầm miếng lương khô thô bạo tống thẳng vào họng nó!

Đậu Lục nhìn tình cảnh bi thảm của Vân Bằng, không đành lòng pha nước đưa sang cho nó uống: “Ngươi đừng làm ồn, mọi người đều rất mệt, cần nghỉ ngơi.”

Ngược lại là Vân Bằng lắc đầu không chịu đồng ý, dáng vẻ đáng thương nói: “Đệ cũng rất mệt đó. Huynh cho đệ dựa vào đi.”

Đậu Lục cười cười nhưng chưa có phản ứng gì đặc biệt. Liên Không ở đối diện bỗng nhổm dậy, túm cổ áo nó ném ra ngoài xe: “Vị huynh đệ ngoài đó cũng mệt rồi, ngươi ra ngoài đó chia sẻ cùng hắn đi!” mặc kệ nó oai oái kêu.

Đậu Lục qua rèm nhìn hai bóng lớn nhỏ kề vai nhau, nói: “Nó dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi. Đôi khi nghịch ngợm một chút cũng không sao mà. Cùng lắm thì ta trải chăn cho nó ngủ.”

“Nó lớn rồi” Liên Không nhắm mắt tĩnh tâm: “Huynh cũng đừng quan tâm nó. Hiện tại so với chúng ta nó mạnh hơn nhiều. Huynh cứ yên tâm. Có ta ở đây, cho dù không thể bảo toàn mạng sống của mình, nhưng ta nhất định sẽ bảo vệ huynh!”

Đậu Lục nhìn góc nghiêng tuyệt mỹ của Liên Không, bất giác mỉm cười: “Ừ, ta tin tưởng ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.