Thật khó khăn mở mắt, Đậu Lục đem đường nhìn quét một vòng, kinh hãi phát hiện chỗ này... thế nhưng lại là căn chung cư của hắn!
Hắn giật mình vội bật dậy, đi lại kiểm tra mọi thứ trong nhà, lật tung tất cả lên nhưng ngay cả một điểm khác thường nho nhỏ cũng không thấy.
Không phải hắn đang ở cùng Liên Không sao!? Liên Không đi đâu rồi? Khi tỉnh lại không thấy hắn liệu có kinh ngạc!?
Nghĩ đến cảnh tượng trước khi mất ý thức, Đậu Lục không khống chế tự vò đầu mình.
Là Liên Không sợ hắn ngã xuống đau, tự nguyện mang bản thân làm đệm thịt cho hắn. Y không những không tỏ ra đau đớn, còn ôn nhu hôn trán hắn: “Ta kỳ thực thích huynh rất lâu rồi. Ta không hiểu sao mình cũng yêu huynh nữa. Có lẽ nghe những lời này huynh sẽ không thể hiểu được hết tâm ý của ta. Nhưng ta vẫn muốn hỏi huynh, sau chuyện này... chúng ta sống chung được không? Ta nhất định sẽ vì huynh mà nhất nhất cố gắng.”
Cũng chỉ đổi lại được một cái lắc đầu của hắn: “Liên Không, xin lỗi ngươi. Mỗi người đều có thế giới của riêng mình. Đáp ứng ngươi, ta không thể!” hắn còn nói: “Thực ra, yêu và thích, hai từ này quá xa vời. Ngươi nên nghĩ lại xem có phải thật sự yêu thích ta hay không.”
Sau đó... không phải không có sau đó, mà là hắn chẳng nhớ được gì nữa. Tỉnh lại đã ở nhà rồi!
Đậu Lục vô lực thả người mình tự do rơi trên ghế sofa. Hắn gãi đầu, cảm thấy đầu hình như đã lâu không gội nên rất ngứa, còn có cả người từ trên xuống dưới không chỗ nào thoải mái, có lẽ là lâu rồi không tắm. Hắn đành đứng dậy, lúc này đi tắm mới là thượng sách.
Nước ấm xả vừa đủ, Đậu Lục à không, là Mạch Văn mới đúng, không kiêng dè nhảy luôn vào bồn tắm.
Đúng, phải như thế này mới tốt, Mạch Văn ngâm mình trong dòng nước, âm thầm thở ra một hơi thỏa mãn.
Hắn ngả người ra sau nhìn trần nhà trắng toát, không khỏi nghĩ ngợi mông lung. Cuộc sống của hắn vốn từ đầu nên là như thế này, ở đây thoải mái nằm mát ăn bát cơm vàng, tận hưởng những gì tốt nhất của thời đại. Chứ không phải cùng những người trong tiểu thuyết của mình vất vả bôn ba đường xá. Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến lại phải tự hỏi không biết đám Mạnh Hoài Đông thế nào rồi. Bọn họ đều ở trong động, lúc đó động đá sụp xuống thì bọn họ chạy được đi đâu? Lại nói nếu như...
[Hi! Ký chủ! Ôi, chỗ này là ở đâu thế? Đẹp thật đấy! Ta chưa từng thấy nơi như thế này bao giờ!] thanh âm của hệ thống đột ngột vang lên, kéo suy nghĩ của Mạch Văn đang chuẩn bị phiêu xa. Hắn giật mình, phát hiện có gì không đúng vội vàng nói với nó: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
QJO đầy ủy khuất: [Ký chủ, vì sao ngươi nói ta không thể ở chỗ này? Ngươi không thích ta sao?]
“Quá rõ ràng còn gì” Mạch Văn tự mình lẩm bẩm.
QJO không nghe rõ: [Cái gì?]
Mạch Văn không muốn nhắc lại, nói: “Ngươi làm gì chạy theo ta? Mọi chuyện bên kia thế nào rồi?” vì cái gì lại đi theo hắn tới nơi này, chẳng lẽ là muốn cùng hắn trói buộc cả đời? Không thể được, hắn không thể để đến lúc mình cưới vợ sinh con, cái tên QJO quê mùa chết tiệt này còn kè kè bên cạnh nhìn!
QJO nói: [Ta cũng không biết nữa. Nhưng nơi này thật là thích, nhiều đồ vật kì lạ như vậy! Ta từ nhỏ tới lớn chưa được nhìn thấy bao giờ!] tuy nó cảm thấy so với không gian trong hệ thống thì kém hơn chút, nhưng có được cuộc sống như thế này là đã rất tuyệt rồi!
Mạch Văn gật đầu: “Ở đây là hiện đại, so với chỗ các ngươi đương nhiên khác biệt!”
QJO hỏi: [Cái gì là hiện đại? Ngươi ở đây từ trước đến giờ đều sống như vậy sao?]
Từ khi phát hiện sự có mặt của hệ thống, Mạch Văn đã không còn hứng thú tắm rửa nữa. Hắn nhanh chóng đứng dậy lau người, mặc quần áo rồi đi ra ngoài luôn: “Chỗ các ngươi vẫn ở và nơi này của ta là hai thế giới riêng biệt. Tuy nhiên thế giới của ngươi chưa có nhiều lí giải, trong tiểu thuyết nói là không gian song song, ở nhiều phương diện khác thì cho là cổ đại. Có nghĩa là các ngươi sinh ra rồi chết đi, ngàn năm sau vạn vật phát triển, biến thành cuộc sống như ngày nay của bọn ta đang sống. Hiểu sao?”
QJO ù ù cạc cạc: [Đại khái]
Mạch Văn vừa lòng. Hắn đi đến bên cạnh bàn làm việc, chuyện đầu tiên hắn muốn làm không phải là lên mạng gọi đồ ăn bên ngoài, mà là kiểm tra tiểu thuyết 【Lạc Tộc Dị Nhi】của hắn!
Vừa mới mở tài khoản, liền kinh ngạc phát hiện người người tung bông so với hắn tưởng trước kia... chỉ có nhiều, làm gì có ít!
Mạch Văn sợ hãi, vội vàng mở hệ thống kiểm tra, mấy chương gần cuối hắn viết trước kia đều trải qua mấy lần đổi mới. Hiện tại còn thừa ra một chương lạ, xem nội dung thì chính là đoạn Liên Không ôm hắn ngã xuống vực!
Tức giận, tức giận, ta rất tức giận! Chuyện trọng yếu phải nhắc lại ba lần. Mạch Văn cố gắng hít thở đều đặn để không bị nhồi máu cơ tim. Hắn kéo xuống xem bình luận... Thật là muốn ói máu!
Cái gì mà: “Liên Không uy vũ, thu phục tiểu thụ về tay!” Mạch Văn thầm phỉ nhổ, có giỏi ngươi tự mình tới!
Còn gì mà: “Đậu Lục sao mà dễ dãi, không vận sức đẩy y ra a? Dù sao hắn so y cũng là người có công lực, vì sao ở đây lại miêu tả thành Liên Không mạnh hơn? Chỗ này là rất muốn y rồi mới để mặc y muốn làm gì thì làm như thế! Đm! Bỏ truyện!” Mạch Văn khóc ròng. Cô nương, có giỏi cô thế vai ta đi! Cho dù ta có so với y mạnh hơn, nhưng lúc đó bối rối còn tâm trạng nào nghĩ được chuyện khác? Ta nói, cô mà là ta thì chắc chắn ngay cả mình tên là gì cũng không nhớ!
Trái tim rỉ máu, không thể sát muối. Mạch Văn dứt khoát không xem nữa, mở tap khác gọi mua đồ ăn bên ngoài, sau đó bắt đầu công việc hùng hục sửa lại vài lỗ hổng của chương truyện. Đang làm được một nửa, đột nhiên từ trời xanh bổ xuống một đạo sấm chớp thật lớn, mang toàn bộ điện của thành phố tắt ngúm!
Mạch Văn kinh hoàng. Cái, cái gì?? Truyện đang sửa còn chưa kịp lưu!
Hắn vội vàng đứng dậy kéo rèm cửa, vạn vật trước mắt đều đen thui yên tĩnh. Mạch Văn bất đắc dĩ, quay đầu đi đến sofa nằm phịch xuống.
Hắn tự nhủ, không thể tiếp tục thế này. Hắn không sửa truyện được, vậy lát nữa có điện thì dứt khoát đổi mật khẩu tài khoản đi!
Gối đầu lên hai tay, Mạch Văn hốt nhiên nhớ đến nụ hôn sặc mùi cường chiếm kia của Liên Không, không nhịn được nội tâm xấu hổ, vội úp mặt vào sofa.
Một lát sau như đã ổn định được tâm trạng, Mạch Văn nằm thẳng người vắt tay lên trán, hai mắt mở lớn chằm chằm trừng trần nhà tối đen như mực. Dù sao thì... mọi chuyện cũng đã qua, có lẽ là ông trời nghe được tâm ý hắn, thành toàn cho trở về.
Mạch Văn không nhịn được thở dài một tiếng. Đúng lúc chuông điện thoại reo, là một số lạ. Hắn nhấc máy nghe, đầu bên kia truyền đến thanh âm nam tử trầm thấp...
“Quý khách, đồ ăn tới rồi, mời ra mở cửa.”
Tia chớp đột ngột chiếu sáng cả thành phố, một đạo sấm mạnh mẽ vang lên! Mạch Văn không dám chậm trễ đi ra mở cửa. Bởi vì mất điện nên không nhìn rõ mặt đối phương, chỉ biết đối diện là một người đàn ông cao lớn.
Một tiếng sấm khác lại rền vang trên đầu thành phố. Trong phòng không có rèm che cũng đồng dạng sáng trưng. Người nọ đứng ở cửa ra vào đối diện cửa sổ, gương mặt được ánh chớp chiếu đến. Tuy chỉ là trong giây lát, nhưng đường nét kia... cũng đủ khiến Mạch Văn căng thẳng...
“Hiệu trưởng!” hắn hô một tiếng.
“Mời kí vào đây để xác nhận hóa đơn.” người nọ đẩy hộp đồ ăn nhanh về phía hắn, không mặn không nhạt nói: “Sau đó trả tiền.”
Mạch Văn nhất nhất làm theo, làm xong hắn hơi chần chừ, khẽ nói: “Ngài về thong thả?”
“Mùa hè sắp qua rồi” người nọ không đi, ngược lại đứng ở cửa ra vào nhìn ra bên ngoài, y nói ngữ khí như cảm thán: “Mưa nói đến là đến, đi là đi. Vừa nhanh vừa dứt khoát.”
Nghe y nói Mạch Văn tưởng muốn ngừng thở, làm ra bộ dáng giống như tùy tiện nói: “Vâng. Hay là ngài vào đây ngồi chơi chờ mưa ngớt?”
Hiệu trưởng lắc đầu: “Cậu còn cơ hội, hãy tự ngẫm đi!” lúc này mới lùi thêm một bước xoay người rời đi. Cư nhiên giống như nhớ đến cái gì, y quay đầu nói: “À đúng rồi, trở về nhớ bình chọn loại A cho tôi. Đây vốn là nhiệm vụ của thằng cháu, hôm nay nó bị ốm, tôi bắt nó ở nhà.”
“À. Ok” Mạch Văn lau mồ hôi lạnh: “Đi từ từ nhé!”
Đóng cửa lại, Mạch Văn thở phào một hơi. Mang đồ ăn đặt lên bàn, hắn đi mở đèn ắc quy. Nhờ có đèn sáng nên lúc quay lại mới phát hiện hóa ra bên dưới hóa đơn hắn vừa ký ở trên hộp còn có một tệp giấy tờ. Soi dưới ánh đèn hiện ra một hàng chữ: “Đơn Xin Công Tác” nhìn xuống bên dưới thì là: “Trường Trung Học Phổ Thông Hạ Vũ!”
Hạ Vũ, Hạ Vũ. Mưa xuống nước mắt cũng xuống. Thì ra cơ hội hiệu trưởng nói là muốn hắn lựa chọn tiếp tục đi làm hay ở nhà chơi.
Ngay lúc ấy lại có một cuộc điện thoại khác, Mạch Văn thở dài nhấc điện thoại.
“Tiểu Mạch, con rốt cuộc cũng nghe điện thoại của mẹ rồi! Con khỏe không?” tiếng mẹ Mạch từ đầu dây kia truyền tới, vô cùng trách cứ mà nói: “Hiệu trưởng có đến tìm con không? Hôm trước cậu ấy đã liên hệ với mẹ. Thật là tiểu quỷ này, con đã sắp ba mươi, còn mãi không chịu đi làm rồi lấy vợ. Hại bố mẹ con mãi vẫn chưa có cháu bế, hai tay này sắp không dùng được rồi. Con cố tình không muốn cho bố mẹ ôm cháu một lần đúng không?”
“Mẹ à, hà tất phải vội vàng.” Mạch Văn thở dài. Hắn biết mình qua năm nay cũng đã ba mươi, chưa vợ chưa con, lại không muốn ra ngoài bươm trải. Không có cách nào, không phải là hắn không cố gắng, mà là lúc trước ở nhà viết truyện kiếm tiền, liền cảm thấy với số tiền đó bản thân đã đủ sống. Hiện tại... “Con biết là mẹ lo lắng cho con. Công việc con sẽ nhận, nhưng lấy vợ thì để qua một thời gian nữa đi.”
Qua loa vài câu thăm hỏi rồi cố tìm cớ ngắt điện thoại. Mạch Văn ném di động qua một bên, mở hộp đồ ăn nhanh ra, là phần bánh pizza và gà rán. Hắn đi về phía trạn bát lấy đĩa và bát con, còn không quên mang bia từ trong tủ lạnh ra. May mắn hạn bia dài, nếu không hắn đi lâu như vậy, có lẽ muốn uống sẽ phải mất công đi ra ngoài mua thêm bia mới về.
[Ký chủ, đồ ăn thật lạ mắt!]
Mạch Văn khui một lon bia ra tu ừng ực hai ngụm. Hắn gật đầu đặt bia xuống xem như đáp lại hệ thống, sau đó một tay cầm đùi gà, một tay lật xem tờ đơn dưới ánh đèn.
Thật ra đi làm giáo viên cũng không tệ, hắn đã có kinh nghiệm hai năm đi làm, chẳng qua nếu không phải sự kiện năm đó... Ai, là chuyện buồn, mà hôm nay hắn có thể trở về là vui vẻ là may mắn, không nên nhắc lại mới đúng!
Mạch Văn cầm hợp đồng, hướng mắt nhìn ra ngoài trời. Mưa đã sớm ngớt, từ phía đông dần điểm lên vài ngôi sao nho nhỏ trên bầu trời thăm thẳm sâu xa.
Có cơ hội trở về, còn may mắn được mời đi làm. Cũng tốt, vậy thì quyết định thế đi, ngày mai đi làm!
Nói đến đi làm lại nghĩ đến tiền. Mạch Văn hỏi QJO: “Không phải ban đầu chủ thần của các ngươi có đề cập qua chuyện quay trở lại thế giới của các ngươi càng lâu thì càng được nhiều tiền sao? Thật sự sẽ cho ta tiền?”
Nghe hỏi QJO lập tức đi tìm dữ liệu, nói: [Cái này... đúng là có thật. Nhưng những ngày trôi qua của ngươi không hề có sóng gió. Thần chủ tính tiền... có bớt chút xíu.]
Còn có vụ bị cắt tiền? Mạch Văn đau đầu nhún vai: “Thế cũng được. Coi như các ngươi không đến mức thất hứa.”
***
Quả nhiên là mau sao thì nắng, vắng sao thì mưa. Ngày hôm sau trời rất đẹp, lại vừa vặn là thời gian chuyển cấp của học sinh. Mạch Văn từ sớm đã diện áo sơ mi ra khỏi nhà, đi xe bus như bao người bình thường đến trường. Trường Trung học phổ thông Hạ Vũ.
Vì là hắn đi sớm nên ngoài cổng trường mới chỉ lác đác vài học sinh qua lại. Mạch Văn ngựa quen đường cũ xách cặp lên thẳng văn phòng hiệu trưởng. Gõ hai tiếng đã được mở ra, người bên trong quả nhiên là nam nhân hôm qua.
“Hiệu trưởng, chào anh” Mạch Văn nghiêm chỉnh đứng trước bàn hiệu trưởng, đặt xuống tờ giấy hôm qua: “Cảm ơn anh đã đề xuất. Tôi sẽ trân trọng.”
Hiệu trưởng tên đầy đủ là Hồ Khải Lâm, đàn anh ở đại học của Mạch Văn, quan hệ trước kia không tệ. Gia cảnh vị này đặc biệt tốt, là con thương nhân nhưng lại không có hứng thú với kinh doanh. Hai năm trước vừa từ một tên giáo viên quèn lên thẳng chức hiệu trưởng. Không phải y lợi dụng gia thế của mình, mà là thực lực (và một chút đút lót ngầm của gia đình mình, y hoàn toàn không biết) của y nên hoa trên đường công danh bốn mùa nở rộ, vô cùng chói mắt. Nhiều lúc Mạch Văn có chút đố kỵ, nhưng phần nhiều vẫn là hâm mộ y.
Hồ Khải Lâm mỉm cười, so với ấn tượng trước kia của Mạch Văn thì y lúc này đã trở thành một người đàn ông thành thục. Y thong thả rót trà mời hắn: “Tác phong không tệ, không làm tôi thất vọng. Cậu ngồi một chút, cũng chưa đến giờ vào lớp. Hiện tại chúng ta tâm sự một chút được hay không?”
“Không có vấn đề. Nhưng trước đó có thể cho tôi biết mình sẽ dạy lớp nào không?” Mạch Văn mỉm cười tiêu chuẩn.
Hồ Khải Lâm đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Cũng không phải là công ty bắt khách, cậu đừng bày ra bộ mặt đó. Tự nhiên một chút.”
Mạch Văn lắc đầu không trả lời.
“Được rồi” Hồ Khải Lâm đẩy một văn kiện đến: “Tôi đã bảo người đánh máy. Cậu dựa vào nó sẽ hiểu công việc của mình.”
Mạch Văn cầm văn bản lên đọc một hồi, đến khi hắn gấp lại trên gương mặt xuất hiện biểu cảm xấu hổ. Hồ Khải Lâm bất đắc dĩ nhìn hắn, chỉ nghe hắn nói: “Thật bất tiện. Đây cũng xem như là lần đầu đến trường nhậm chức, tôi vẫn là nên sớm tới lớp chủ nhiệm của mình thì hơn. Cảm ơn anh chiếu cố. Tôi đi trước.” dứt lời liền đứng lên rời đi.
Hồ Khải Lâm chán nản, cũng không cố ý giữ hắn lại nữa.
Lớp chủ nhiệm của Mạch Văn là 10B3, nằm ở khu nhà B, hội tụ chủ yếu những con em học tập bình thường. Có lẽ là hắn đến sớm nên chưa có ai đến. Mạch Văn nhấc tay xem đồng hồ, còn sớm, hai mươi phút nữa. Hắn bỏ đồ đạc của mình xuống bàn, lúc này mới phát hiện có một bình hoa tươi đặt trên bàn. Mùi thơm dìu dịu, khiến người ta cảm nhận được sự dễ chịu phát ra nó.
Có học sinh đến sớm trực nhật? Mạch Văn kiểm tra bảng, bàn ghế, đều được lau dọn sạch sẽ và kê lại ngay ngắn. Hắn hơi trầm tư, nhìn xuống bên dưới không thấy bóng dáng học trò nào, không biết làm gì để qua hai mươi phút đồng hồ, đành đem đồ bỏ vào ngăn bàn, đứng dậy ra ngoài thăm thú một chút.
Lúc đi đến cửa, cổ tay Mạch Văn bị ai níu lấy. Hắn giật mình quay đầu nhìn, thì ra là thiếu niên.
Thiếu niên nọ cũng đồng dạng nhìn hắn. Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, đột nhiên trào lên cỗ thân thuộc khó tả...
Mạch Văn hơi hé miệng, thiếu niên nọ đã nhanh chóng chuyển sang nắm tay hắn, mỉm cười giành quyền nói trước: “Là thầy giáo mới ạ? Chào thầy, em là Bạch Phượng!”