Trở lại ký túc xá, Tần Yên uống canh giải rượu mà Cận Nam Dã gửi.
Đầu óc cô trở nên tỉnh táo hơn, nhưng đầu óc lại bắt đầu nghĩ đến chuyện “sống chung” mà Ôn Tâm nói.
Tần Yên lăn lộn trên giường, mê man nửa ngày, nhưng lại không ngủ được.
Lúc này, Ôn Tâm ở cuối giường kêu lên, “Yên nhi, bạn trai của cậu cũng quá...”
Tần Yên ngẩn ra, không nghe thấy bọn họ nói cái gì.
“—Là hào phóng.” Tưởng Y nói tiếp.
Cả hai di chuyển ra khỏi lối đi, để lộ những hộp đồ ăn nhẹ phía sau.
Bánh crepe nhỏ, nồi tự chế biến, bánh tripe thì là, sô cô la cát vàng, đồ uống nho đen... (mấy món này tui load quài ko ra)
Tưởng Y cũng chỉ vào một hộp SKII bên cạnh và nói, “Bạn trai của cậu cũng mua cho tụi mình hai bộ dưỡng da và một thẻ quà tặng cùng hãng trị giá 50.000 tệ.”
Ôn Tâm lắc đầu: “Đây là muốn hối lộ tụi mình bằng sản phẩm dưỡng da a.”
Nghe bọn họ đang nói về bạn trai của mình, Tần Yên nghe theo một cách bối rối, không khỏi nhấc máy gọi cho hắn.
Đối diện nhanh chóng bắt máy.
Giọng nói của Cận Nam Dã truyền đến, “Tần Yên.”
Tần Yên ngâm nga hai lần, “Cận Nam Dã, em cũng muốn...”
Cô lại cảm thấy mình say, “Em cũng muốn có bạn trai.”
Bạn cùng phòng: “?”
Cận Nam Dã: “...?”
Tần Yên nói rất nhiều với bản thân, “Em đã từng có bạn trai, nhưng anh ấy đã biến mất. Em rất tiếc huhu... Em nhớ anh ấy rất nhiều.”
Bạn cùng phòng: “...?”
Cận Nam Dã: “...”
Tần Yên lẩm bẩm, cuối cùng cô còn hát một bài.
Giọng điệu lộn xộn.
Cận Nam Dã vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
Các bạn cùng phòng vội vàng đi tới giữ cô lại, “Tần Yên, đừng hát nữa, chúng ta đi ngủ trước đi.”
Điện thoại đã bị lấy mất.
Tần Yên thật sự mệt mỏi, liền ngủ thiếp đi.
Cận Nam Dã nghe thấy tiếng của mấy người bạn cùng phòng bên kia: “Tần Yên vừa mới uống canh giải rượu, mặc dù vẫn chưa tỉnh táo, nhưng đừng lo lắng, tụi em sẽ chăm sóc cô ấy.”
Hắn ấm ức nói: “Được rồi, khó cho em“.
-
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tần Yên ngồi ở trên giường thật lâu.
Những ký ức đêm qua như một cơn lũ, chợt ùa về trong tâm trí cô.
- “Cận Nam Dã, anh đang làm gì vậy?”
- -”Hôn em.”
- “Tại sao trên người em lại đau thế này?”
Tần Yên đứng trước gương trong ký túc xá, nhìn trái nhìn phải.
Hình quả dâu tây trên cổ rất to và đỏ.
Cận Nam Dã hôm qua hôn rất mạnh, thậm chí hôn hai lần, mỗi lần hôn lực đều như vậy.
Sau một đêm, màu sắc của nơi này trở nên đậm hơn.
Tần Yên bôi kem che khuyết điểm lên đó.
Ôn Tâm dụi mắt đi tới, nghiêng người nhìn vào vết dâu tây của cô, cười khúc khích, “Không ngờ bạn trai của cậu có khá nhiều kỹ năng đó. Thiếu điều muốn khắc trên người cậu bốn chữ 'Hoa đã có chủ'. “
“Này.” Tần Yên ngẩng cổ lên, trên đó bôi một lớp thật dày, “Tớ sợ người khác thấy.”
Tưởng Y đưa cho cô thêm kem che khuyết điểm: “Thả lỏng chút, cậu bôi nhiều vào là sẽ ổn“.
Tần Yên nhận lấy, ở trên cổ mà vỗ, dấu hôn đã mờ đi không ít, nếu không để ý kỹ nhất định sẽ không thấy.
Hài lòng.
Cô cầm lấy chiếc túi, vẫy tay với những người bạn cùng phòng: “Bé con, mẹ đi làm, các con đừng nhớ đến mẹ“.
Tưởng Y đưa cô ra cửa, “ Quay lại thay tụi tớ nói lời cảm ơn tới anh ấy, anh ấy thật sự cho tụi tớ rất nhiều thứ“.
Ôn Tâm cũng vẫy tay, “Quay lại thì liệu mà đối xử tốt với bạn trai cậu, bạn trai cậu thật sự thật sự rất tốt“.
Cả hai đồng thanh nói: “Tụi tớ giúp cậu thấy rồi đó. Người đàn ông đó quả thật không tệ!“.
“...”
Tần Yên phải thở dài cho rằng Cận Nam Dã thực sự rất nhanh gọn.
Chỉ trong một đêm, Cận Nam Dã đã giải quyết xong hai người bạn cùng phòng của cô.
......
Sau khi trở lại công ty, Tần Yên lần đầu tiên nhìn đến phòng làm việc của Cận Nam Dã.
Cánh cửa đang đóng.
Theo người trong văn phòng chủ tịch nói, Cận Nam Dã có việc nên không trở lại công ty.
Tần Yên thu hồi ánh mắt.
Vừa vặn nhận được WeChat của hắn.
Cận Nam Dã: [Tại sao hôm nay em không nghỉ ngơi?]
Nhanh như vậy đã biết cô đã quay trở lại làm việc.
Tần Yên: [Sau khi uống canh giải rượu, cảm thấy tốt nên em mới quay lại làm việc].
Cận Nam Dã: [Anh sẽ về lúc buổi chiều].
Khóe môi cô cong lên, gửi cho hắn biểu tượng con mèo.
[Em chờ anh].
-
Chớp mắt.
Đã đến giờ uống trà chiều của công ty.
Tần Yên đang định đi uống trà chiều thì đột nhiên nhớ ra mình không có lấy phiếu ăn, liền quay lại lấy thẻ ăn.
Toàn bộ hành lang vắng đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình.
Một đồng nghiệp nhắn cho cô bên WeChat hỏi cô đang ở đâu.
Tần Yên đang cúi đầu trả lời, nhưng nơi khóe mắt cô thoáng hiện một bóng người.
Cận Nam Dã đang dựa vào tường, trong miệng cắn điếu thuốc chưa cháy, tư thế có chút lười biếng.
Người đàn ông nhìn xuống điện thoại, tay kia cầm một chiếc bật lửa.
Hắn nghiêng đầu ra ánh sáng.
Tàn thuốc lá ngay lập tức chuyển sang màu đỏ tươi, biến thành một làn khói không lâu sau khi được châm lửa. Lông mày hắn ẩn hiện sau làn khói trắng, khiến lông mày trở nên u ám và mơ hồ.
Không lâu sau, di động của Tần Yên vang lên.
Cận Nam Dã: [Anh đã về].
Khóe môi Tần Yên cong lên, chạy về hướng Cận Nam Dã.
Cận Nam Dã nghe thấy tiếng bước chân, mắt hướng về phía cô.
Thấy đó là cô, hắn vội dập điếu thuốc trên tay, ném tàn thuốc rồi vươn tay nắm lấy tay cô.
“Anh vừa định đi tìm em. Sao em lại ở đây?”
Tần Yên lại nhét điện thoại vào trong túi, “Em định đi uống trà chiều mà không có mang theo thẻ ăn nên quay lại lấy“.
Khóe môi người đàn ông câu lên, hắn nắm tay cô đi về phía trước.
Cô gọi hắn: “Đi đâu?”
Cận Nam Dã kéo cô đến một cánh cửa gỗ, nhập mật khẩu rồi đẩy nó ra.
Đèn trong phòng mờ.
Bên trong có đủ loại tủ trà, tủ rượu, đĩa Blu-ray 4k đặt cạnh TV, dàn loa đều là loại cấu hình đắt tiền.
Giá của một bộ thiết bị âm thanh và hình ảnh đầy đủ là hơn một triệu đồng.
Toàn bộ căn phòng trông giống như được làm để nghỉ ngơi.
Tần Yên biết Cận Nam Dã bây giờ rất giàu, nhưng không ngờ hắn lại giàu như vậy.
Cô nhìn căn phòng, “Đây là đâu?”
“Nơi anh thường nghỉ ngơi.”
Cận Nam Dã đưa tay lấy điều khiển từ xa, nhấn nút, đèn trong cả phòng từ từ bật sáng.
“Buổi trưa em cứ tới đây nghỉ ngơi, đừng ngủ ở ngoài.”
Tần Yên bị hắn kéo đến sô pha ngồi xuống.
Cận Nam Dã đột nhiên quỳ một chân xuống.
Ngay trước mặt cô.
Tần Yên bị hành động của hắn làm cho sửng sốt, “Anh...”
Khi Cận Nam Dã quỳ xuống một mình, mắt hắn ngang với cô.
“Buổi sáng anh đi gặp khách hàng nên không đến công ty.” Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc và tập trung, “Em ở một mình ổn không?“.
Tần Yên nhìn đôi lông mày xinh đẹp của hắn, cong môi nói: “Em một mình không sao, sao anh lại hỏi như vậy?”
Cận Nam Dã đưa tay gãi khóe mắt, “Anh chỉ nghĩ rằng bản thân mình không tốt khi để bạn gái mình một mình khi mới ngày đầu quay lại“.
Tần Yên cười nói: “Em không sao.”
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay gặp khách hàng ổn không?”
“Ừ, khá ổn.”
Hai người nhìn nhau.
Cận Nam Dã mắt tối sầm lại, “Em còn nhớ chuyện ngày hôm qua không?”
Hắn nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay của cô, nhẹ nhàng xoa từng cái một, thì thào nói: “Nếu không, anh có thể giúp em nhớ một chút.”
Tần Yên tránh đi ánh mắt thiêu đốt của hắn, cúi gằm mặt xuống dưới, gật đầu.
“Có nhớ.”
Tiếng vải cọ xát, ánh sáng trên đầu đột nhiên bị chặn lại.
Phần gáy của cô bị bàn tay của người đàn ông nắm lấy.
Sau đó, Cận Nam Dã hôn lên má cô một cách nhẹ nhàng.
Chỉ một chút rồi rời đi.
Tần Yên chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn nam nhân trên đầu.
Môi của Cận Nam Dã tiếp tục di chuyển xuống, hôn lên khóe môi cô, “Lần này, đừng đẩy anh ra nữa.”
Hắn hôn lên cằm cô.
Tiếp tục đi xuống.
Vừa định hôn lên cổ cô, Tần Yên đã hơi tránh đi, “Cận Nam Dã, ngày hôm qua chỗ đó không tốt...”
Cận Nam Dã nhìn xuống.
Ngay lập tức, nhìn thấy hình quả dâu tây trên cổ cô.
Cũng phủ một số lớp nền lên trên.
Người đàn ông cười khẽ, “Anh xin lỗi.”
Tần Yên bĩu môi.
“Chờ quả này hết anh sẽ trồng cho em quả khác.”
“...?”
Tần Yên đưa tay bóp lấy da thịt mềm mại trên cánh tay.
Cận Nam Dã “hừ” một tiếng, sau đó cầm lấy tay cô bóp mạnh, “Tại sao còn véo người ta?”
“Đừng trồng.” Tần Yên nhỏ giọng nói: “Ở nơi nào cũng có thể trồng, nhưng ở đây không được phép.”
“...”
Nghe đến đây, hắn khẽ cười một tiếng, vươn tay vuốt ve khóe môi cô, sau đó lại cúi xuống hôn.
Tần Yên cố ý không cho hắn hôn, xoay người muốn tránh.
Kết quả là bị người đè.
Vành tai bên phải bị hắn cắn với lực rất nhẹ.
Khi rời đi, Cận Nam Dã dán vào tai cô, thấp giọng nói, “Chuyện này chúng ta sẽ bàn tiếp sau khi gặp nhau—”
“...”
“Nghịch ngợm.”
-
Hết giờ trà chiều, các đồng nghiệp lần lượt trở về bàn làm việc với những ly trà sữa.
Tần Yên ẩn ở trong đám nhân viên, mắt nhìn chằm chằm xuống dưới chân, không yên lòng đi về phía trước.
Khương Vũ đuổi theo, quay đầu nhìn vẻ mặt của cô: “Sao hôm nay cô không đi uống trà chiều?“.
“Không có thời gian.”
“......À.”
Lúc Cận Nam Dã đưa cô ra cửa phòng nghỉ, hắn hỏi cô có phải thường sống ở ký túc xá hay không.
Ngay khi nghe hắn hỏi, Tần Yên đã nghĩ đến “sống thử” trong miệng Ôn Tâm.
Cô trả lời thẳng thừng vào lúc đó: “Có.”
Người đàn ông nghe xong bảo cô ở lại đợi hắn sau khi tan làm.
Khương Vũ: “Nhân tiện, cuối tuần này cô có rảnh không? Gần đây có một bộ phim mới chiếu“.
Tần Yên biết mục đích cuộc hẹn của Khương Vũ với cô.
Cô đang định từ chối thì một hơi thở thơm mát đến sau lưng cô.
Thậm chí không cần đoán xem là ai.
Sau đó, ngón tay út của bàn tay trái bị móc.
Tần Yên quay lại, Cận Nam Dã bắt gặp ánh mắt của cô, liền liếc nhìn Khương Vũ bên cạnh.
Đã đi mất.
Gương mặt trông khá lạnh lùng.
Cô nhìn bóng lưng của người đàn ông, lông mày có chút nhíu lại.
Người này.
Ghen rồi còn không quên chọc ghẹo!
Khương Vũ cũng chậm rãi phản ứng lại, nói nhỏ với cô: “Cận tổng lúc nãy thật đáng sợ, tôi còn tưởng tôi vừa chọc gì đến anh ấy.”
Tần Yên: “...”
Người anh em à, anh vừa mới chọc đến hắn đấy.
Khương Vũ tiếp tục nhìn Tần Yên chờ mong, thận trọng hỏi: “Cuối tuần cùng nhau đi xem phim nhé?”
Tần Yên cười từ chối: “Cuối tuần tôi có hẹn, lần này chắc không được rồi.”
“Lần sau thì sao?”
“Không có lần sau, bạn trai của tôi sẽ ghen.”
“......À.”
Nói xong, Tần Yên nhìn thấy Cận Nam Dã trước mặt, liền quay đầu nhìn cô.
Người đàn ông này tâm trạng có vẻ rất tốt.
Vừa ngồi xuống bàn làm việc, chỗ ngồi của Khương Vũ lại bị thay đổi.
Ngay cả anh ấy cũng bối rối, tự hỏi: “Sao tôi cứ cảm giác mình bị nhằm vào thế?”
Cô HR không kìm được ý cười nơi khóe miệng, “Bạn học Khương, không có nhằm vào cậu mà là cậu đã được thăng chức rồi!”
Khương Vũ gãi gãi đầu, “Tôi còn chưa có làm sao thăng chức?”
Cô HR: “Có lẽ anh đẹp trai.”
Anh gật đầu, vẻ mặt vui vẻ chấp nhận lý do, “Đó là sự thật.”
Tần Yên còn cách anh ba bàn làm việc: “...”