Muốn Em Là Của Riêng Anh

Chương 1: Chương 1: Đã bốn năm không gặp, hắn đã trưởng thành nhưng lạnh lùng hơn...




Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt

Vui lòng đem đi nhớ mang nguồn

Đầu thu.

Làn gió nhẹ thổi qua thành phố Nam Tầm, khí trời có chút mát mẻ.

Tần Yên tỉnh dậy ở chỗ làm việc bởi một cơn đau âm ỉ ở bụng dưới. Cô cau mày, nằm trên bàn một lúc trước khi từ từ đứng dậy khỏi chỗ làm.

Lúc này, Lưu tổng đi ra khỏi văn phòng, cầm lấy văn kiện vỗ lên mặt bàn làm việc của cô, “Tần Yên, đi với tôi.”

Cô ôm bụng, cổ vũ tinh thần rồi đi theo Lưu tổng vào phòng họp.

Khuôn mặt Tần Yên tinh xảo nhỏ nhắn, khí chất thanh thuần tuấn tú, lúc này môi không tô son, nhìn có chút tái nhợt, hốc hác.

Sinh ra vài phần yếu ớt khiến cho người khác nhìn vào đau lòng.

Nhìn bộ dạng của cô, Lưu tổng không khỏi nói thầm: “Cô chỗ nào không thoải mái à?”

Tần Yên im lặng.

Hắn không biết làm gì khác ngoài viết bắt chuyện: “Khi nào cô bắt đầu đi học?”

Cô nói, “Tuần sau.”

Lưu tổng gật đầu, “Tần Yên, rất cảm ơn cô đã đóng góp cho công ty trong khoảng thời gian này. Cô lúc đó viết những hạng mục báo cáo vào mục sơ yếu lí lịch sẽ rất đẹp. Về phần tiền thưởng... có thể sẽ giảm đi.”

Tần Yên không khỏi cắt ngang: “Hợp đồng đã viết rõ ràng, nếu dự án hoàn thành xuất sắc, tiền thưởng sẽ được tính là 10% thanh toán, nhưng tại sao công ty lại lật lọng như vậy?”

Lưu tổng cười nói: “Cô chỉ là thực tập sinh, không đủ tư cách thương lượng điều kiện với chúng tôi.”

“...”

Tần Yên bị chọc giận.

Cô năm nay đang học cao học năm thứ hai, chuyên ngành nhân sự, sau khi bước vào ngành săn đầu người trong thời gian thực tập giống như một cơ hội mở cửa việc làm, trong vòng nửa năm, cô đã tạo ra khoản thu nhập lên tới 600.000 nhân dân tệ cho công ty..

Với tốc độ này, vào ngày cô chính thức gia nhập công việc, cô sẽ được thăng chức trực tiếp lên làm Cố vấn.

Tuy nhiên, công ty không phát thưởng theo quy định trong hợp đồng, đồng thời quy hết thành tích của cô cho đồng nghiệp, nhân cơ hội đó để trừ tiền thưởng của cô.

Tần Yên chạy đến hỏi nhưng bị tài vụ gạt đi.

Mãi cho đến khi cô nói rằng cô muốn chấm dứt hợp đồng thực tập, cuối cùng thành công thu hút sự chú ý của quản lý cao nhất.

Lưu tổng cũng cố gắng thuyết phục cô: “Hiện nay tình hình kinh tế không dễ tìm việc, và thực sự có rất ít công ty như chúng tôi chịu đào tạo người mới“.

Tần Yên nhìn anh, đột nhiên bật cười.

“Vẫn phải có.”

Kết quả là, câu nói này đã hoàn toàn khơi dậy tính khí bạo lực của Lưu tổng.

Hắn giận dữ nói: “Cô muốn làm cố vấn Nam Tấu ở bên cạnh? Bọn họ chiêu mộ thực tập sinh bằng các cuộc thi, nếu muốn phát triển trong ngành săn đầu người đến như vậy, có bản lĩnh thì mời!”

“Năm trăm người tham gia chỉ có duy nhất mười người được vào. Lúc đó đừng có mà quay trở lại đây khóc lóc“.

“...”

Công ty Nam Tấu là công ty săn đầu người thăng tiến nhanh nhất trong ngành trong những năm gần đây, giành được giải quán quân các công ty săn đầu người nổi tiếng ở Đại lục Trung Quốc trong ba năm liên tiếp.

Danh tiếng là hàng đầu trong ngành.

Hơn nữa các nhân viên bên trong nói rằng các chương trình đào tạo, thưởng lương và phúc lợi cho nhân viên của công ty đều ở mức cao nhất của ngành.

Tất cả các phương diện đều là một sự chèn ép với những công ty đối thủ.

Trong lần gặp mặt trước, Tần Yên vẫn thường nghe Lưu tổng so sánh với việc tham khảo ý kiến ​​của Nam Tấu.

Trong cuộc họp hội nghị có chút bế tắc, bọn họ quyết định cho người lén đi xem.

Rõ ràng mỗi lần so sánh mình đều cảm thấy mình kém cỏi, nhưng lại thấy ngược đãi bản thân.

Lưu tổng vẫn đang nói không ngừng, lỗ tai cô đang không ngừng rỉ máu.

Tần Ngạo không còn cách nào khác, lấy ra một thông báo thực tập, và chỉ vào bốn nhân vật lớn đang chiếu trên đó—

“Cố vấn Nam Tấu“.

Cô nói: “Mười trong số năm trăm người, may mắn tôi là một trong mười người đó.”

Lưu tổng mở to mắt.

“Đừng lo lắng.” Tần Yên giơ lên tờ giấy thông báo trúng tuyển, “Tôi sẽ không quay trở lại đây mà khóc lóc đâu.”

“...”

-

Tần Yên trở lại trường, không khí có chút trong lòng, cô đi về phía khu ký túc xá dành cho học sinh cấp hai.

Cây cối hai bên giáo đường xanh tốt tươi tốt, ánh nắng xuyên qua kẽ lá đổ bóng xuống mặt đường.

Khi đi qua lối đi dành cho xe cộ hai bên trường, một chiếc Bentley cực kỳ sang trọng phóng qua.

Cửa sổ phía sau kéo xuống, một người đàn ông mặc vest ngồi bên trong.

Người đàn ông sắc mặt ưu tú, đôi mắt đào dài và hẹp đa tình, nhưng ánh mắt lãnh đạm, lạnh lùng khi nhìn người, lông mày lại cho người ta cảm giác xa lạ không thể lại gần.

Anh ta liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tần Yên vừa vặn nhìn sang chiếc Bentley.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Chỉ một cái liếc mắt như vậy đã lập tức chạm vào dây thần kinh mẫn cảm của Tần Yên.

Đèn đỏ bật sáng, xe liền nổ máy.

Sau khi ánh mắt hai người giao nhau một lúc, nam nhân trong xe nhìn đi chỗ khác, hai gò má mơ hồ chuyển động, sau đó cụp mi xuống che đi màu đen trong mắt.

Cửa sổ bên cạnh người đàn ông từ từ đóng lại.

Tim Tần Yên càng lúc càng đập nhanh, khi xe khuất bóng, cô mới từ từ thở phào nhẹ nhõm như tỉnh lại.

Cầm điện thoại, cô ép mình phải bình tĩnh lại, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông vừa rồi hiện lên trong đầu cô.

Người đó dường như là anh ấy.

Bên trong xe.

Cận Nam Dã nhìn xuống tập tài liệu trên tay mình, những ngón tay thon dài của anh dừng lại trên đó.

Nửa phần cũng không nhúc nhích.

Tài xế kiêm trợ lý của chủ tịch Chu Bân đưa cho hắn một tập tài liệu, “Cận tổng, đây là danh sách thực tập được chọn năm nay, anh xem đi.”

Cận Nam Dã đặt tài liệu trên tay xuống.

Hắn chỉ định lướt sơ, nhưng ánh mắt dừng lại ở cái tên ở hàng đầu tiên.

- Tần Yên.

Đôi mắt hắn nheo lại, giọng nói hơi trầm thấp mang theo chút từ tính, “Hình thức tuyển chọn thực tập sinh năm nay là như thế nào?”

Chu Bân: “Năm nay, có ba mục tiêu, đó là lý lịch ứng viên, tìm kiếm công ty mục tiêu và đánh giá thực chiến. Mỗi mục tiêu được chấm điểm riêng biệt và xếp hạng theo tổng điểm. 20 người đứng đầu sẽ vào phỏng vấn, và người đầu tiên sẽ được miễn kiểm tra. “

Đầu ngón tay thô ráp của người đàn ông xoa xoa cái tên “Tần Yên”, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ nheo lại.

“Ai nói người thi đầu được miễn thi?”

Chu Bân ngập ngừng: “Bài kiểm tra viết của thực tập sinh đầu tiên đạt điểm cao nên phòng đào tạo để cô ấy được chọn mà không cần phỏng vấn.”

Cận Nam Dã: “Ngay cả khi người đó đạt điểm cao trong bài kiểm tra viết, cũng phải trải qua một cuộc phỏng vấn.”

Hắn ném danh sách sang một bên. “Ai bảo họ tự ý hủy phỏng vấn?”

Chu Bân vội vã ghi nhớ, “Được, tôi sẽ lập tức thông báo cho bộ phận huấn luyện để có sự sắp xếp.”

Cận Nam Dã ngừng nói, ánh mắt nhìn ra cửa sổ.

Hắn không khỏi lại đưa mắt nhìn về phía gương chiếu hậu, nhìn bóng dáng dần dần nhỏ bé.

Sau khi quan sát một lúc, Cận Nam Dã không nhịn được nói, “Lái xe chậm hơn.”

Người lái xe phía trước nghe thấy liền giảm tốc độ của ô tô.

Đã bốn năm không gặp, Tần Yên càng ngày càng xinh đẹp, nhưng cô cũng gầy đi rất nhiều.

Chu Bân liếc nhìn lại thì thấy ánh mắt Cận Nam Dã đang hướng ra ngoài cửa sổ, đôi mắt anh ta hơi nheo lại, như đang chăm chỉ tìm kiếm thứ gì đó.

Anh ta nhanh chóng ra hiệu cho tài xế thả cửa sổ xuống.

Kết quả là ngay khi cửa sổ xe vừa hạ xuống một nửa, khuôn mặt của Cận Nam Dã đen lại.

Hắn lạnh lùng nhìn Chu Bân, “Ai cho anh mở cửa sổ?”

“...”

***

Khi nhận được thông báo phỏng vấn từ cố vấn Nam Tấu, Tần Yên vội vàng đi đến công ty.

Khi nhân viên của công ty nghe nói rằng cô là thực tập sinh cho một cuộc phỏng vấn, liền đưa cô đi đến phòng họp

Tần Yên bước vào phòng họp, chào hỏi những người phỏng vấn.

Một trong số những người phỏng vấn ra hiệu cho cô ngồi vào chiếc ghế trống trước mặt, gương mặt tươi cười dịu dàng nói: “Xin lỗi, chúng ta còn có một người phỏng vấn chính sẽ đến nhưng đến muộn một chút, điều này sẽ không làm trễ thời gian của cô chứ?”

Tần Yên cười nói: “Không sao, không chậm trễ.”

Những người phỏng vấn nói chuyện vui vẻ với cô trong khi chờ người phỏng vấn chính đến.

“Không biết cô Tần có nghe nói về chủ tịch của chúng tôi không. Anh ấy cũng là cựu học sinh của trường cô đấy.”

Tần Yên tò mò, “Trường học của tôi?”

Người phỏng vấn gật đầu, “Đúng vậy, lúc đó anh ấy đáng lẽ khá nổi tiếng trường cậu. Nghe nói anh ấy là nam thần của trường cô.”

Có thể là do các cô gái quan tâm đến những chủ đề này, vì vậy người phỏng vấn không thể không nói thêm vài lời.

“Ông chủ Cận của chúng tôi đã trở thành Giám đốc điều hành của một công ty nước ngoài cấp cao nhất quốc tế hai năm sau khi tốt nghiệp. Không mất nhiều thời gian để anh ấy bắt đầu kinh doanh riêng và chỉ trong hai năm, anh ấy đã phát triển công ty thành công ty săn lùng số 1 công ty ở Trung Quốc. “

Tần Yên không khỏi kinh ngạc trong lòng.

Đã sớm nghe nói rằng người sáng lập Nam Tấu thành công khi còn trẻ, địa vị cũng như giá trị của anh ấy thật đáng kinh ngạc.

Tuy nhiên, anh ta rất kín tiếng, ngoại trừ những người trong ngành, thế giới bên ngoài hầu như không có thông tin gì về hắn, nhưng điều đó cũng không ngăn được sự lan truyền của truyền thuyết về anh ta một cách rầm rộ trong mọi tầng lớp xã hội.

Tần Yên càng ngày càng tò mò không biết người sáng lập là cựu sinh viên nổi tiếng nào.

Ngay sau đó, cửa phòng họp được mở.

Một người đàn ông mặc vest bước vào.

Tần Yên quay đầu lại nhìn, biểu tình trên khuôn mặt bắt đầu cứng nhắc.

Cận Nam Dã mặc một bộ vest đen quý phái và lạnh lùng, cổ áo sơ mi trắng bên trong hơi hở ra, để lộ làn da trắng ngần lạnh lùng trên cổ. Nhìn xuống liền có thể thấy một xương quai xanh rõ ràng, gợi cảm.

Trong trí nhớ liền thấp thoáng hình bóng người thiếu niên ngây ngô, nhưng bây giờ Cận Nam Dã đã không còn ngây ngô như trước.

Dáng người cao thẳng, bước đi vững vàng, khí chất chín chắn thể hiện nam tính quyến rũ, khí chất lại càng thêm mạnh mẽ.

Hắn không nhìn cô khi bước vào, một tay cầm một tập tài liệu, một tay đút vào túi quần, vừa đi vừa gật đầu với những người phỏng vấn.

Sau khi Cận Nam Dã ngồi xuống, hắn thong thả điều chỉnh sửa lại măng-sét một chút, để lộ logo phiên bản tùy chỉnh của một thương hiệu xa xỉ.

Khí thế cao quý, vô cùng xa hoa.

Trong lúc hắn điều chỉnh măng-sét, cả phòng họp im phăng phắc, không ai dám hé răng nửa lời.

Cận Nam Dã chỉnh xong, hắn từ từ nâng mí mắt lên.

Con ngươi đen và sâu, đôi mắt đào hoa dài và hẹp là tình cảm, nhưng bởi vì ánh mắt vô cảm của hắn mà lộ ra vẻ thờ ơ, xa lánh.

Những mảnh ánh sáng mặt trời tràn vào từ cửa sổ, bao phủ người đàn ông, phủ lên khuôn mặt điển trai của hắn một vầng hào quang.

Đặc biệt là khi đôi mắt lúc thức dậy, sẽ có cảm giác mơ mơ hồ hồ.

Trước đây Tần Yên rất thích ánh mắt của hắn, cười lên làm lộ vẻ thâm tình.

Nhưng lúc này, hắn lặng lẽ nhìn cô như một người xa lạ.

Đôi mắt đen kịt, sâu hoắt không nhìn thấy đáy

Cận Nam Dã không nói chuyện, bầu không khí xung quanh cũng bị dập tắt.

Một trong số những người phỏng vấn nhìn thấy không khí có chút cứng ngắt, đi lên ha hả mà giới thiệu: “Đây là Cận tổng.”

Có người đưa cho Tần Yên danh thiếp.

Màu vàng.

Ba chữ “Cận Nam Dã” ở trên đặc biệt bắt mắt.

Cận Nam Dã cười với Tần Yên, giọng nói dễ nghe của anh vang lên, “Xin chào.”

Tần Yên bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đó, nhưng không nói được lời nào.

Cận Nam Dã thu lại ánh mắt, mở tài liệu trên tay, dùng bút viết lên đó một thứ.

Vầng trán người đàn ông vương vãi che đi đôi mắt trìu mến và sâu thẳm.

Nhịp tim của cô bỗng dưng bị rối loạn một cách khó hiểu.

Sau khi viết xong, Cận Nam Dã ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, sau đó chuyển mắt sang người phỏng vấn bên cạnh, đưa tài liệu trên tay cho họ.

Hắn không nhanh không chậm đóng nắp bút lại, mỗi cái động tác đều ưu nhã không gì sánh được.

Cuối cùng, Cận Nam Dã nhìn Tần Yên vẫn bằng ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, mở miệng: “Nghe nói điểm bài thi viết của cô cao đứng thứ nhất?.”

Người phỏng vấn đều im lặng.

Tần Yên: “Đúng vậy.”

“Vậy thì cô nghĩ sao?” Cận Nam Dã nhìn cô một lúc, con ngươi đen sâu, như thể muốn hút người ta vào.

“Liệu cô có thể vượt qua vòng phỏng vấn này?”

Ngành săn đầu người: Nói nôm na là ngành chuyên tìm kiếm nhân tài theo yêu cầu của khách hàng. Ngành này lương rất cao nhưng lại khó khăn vô cùng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.