Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt
Vui lòng mang đi nhớ ghi nguồn
Ban đêm, tiếng côn trùng ngoài cửa sổ không ngừng kêu, Tần Yên trở mình trằn trọc không ngủ được.
Hết cơn ác mộng này đến cơn ác mộng khác.
Giấc mơ cuối cùng là vào ngày cô chia tay Cận Nam Dã bốn năm về trước.
Khí trời hôm đó trong sáng, nhưng mây bắt đầu bao phủ vào buổi chiều. Toàn bộ bầu trời ảm đạm không có chút ánh sáng, bắt đầu nổi lên lất phất mưa phùn.
Khí lạnh tràn vào trong cơ thể, khiến người ta không khỏi run lên.
Tần Yên hai mắt sưng lên vì khóc, hai mắt đẫm lệ cố viết mấy dòng chữ trên điện thoại.
Xóa, xóa, sửa, sửa, cuối cùng chỉ có năm từ.
- -”chúng ta hãy chia tay.”
Không phải là vì em không còn thích anh nữa, mà là vì em không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sau khi em từ chối lời cầu hôn của anh.
Cái này như một loại cực hình, sẽ làm chúng ta đều rất thống khổ.
Khoảnh khắc nhận được tin của cô, Cận Nam Dã như muốn phát điên.
Anh một mình chạy xuống tầng dưới của ký túc xá nữ, không để ý đến ánh mắt của mọi người, cứ như vậy mà đứng chờ.
Ngay cả dì ở ký túc xá nhìn thấy cảnh đó cũng xót xa, dì gọi anh lại, nói rằng trời đang rất lạnh, anh nên quay về đi nếu không sẽ bị sốt.
Chiều hôm đó, Cận Nam Dã thực sự lên cơn sốt.
Ánh mắt của hắn trong trẻo lạnh lùng, rõ ràng có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, nhưng ai nhìn thấy hắn lúc này đều cảm thấy trong mắt có một tia lạnh lẽo.
Anh cúi đầu gửi tin nhắn WeChat cho Tần Yên.
Màn hình điện thoại di động có một vài vết nứt rõ ràng, lúc này đây dính từng giọt mưa, từng con chữ trở nên không rõ
Cận Nam Dã: [Tần Yên, đi xuống!]
Cận Nam Dã: [Anh tuyệt đối không cho phép chia tay!]
Cận Nam Dã: [Nếu em không xuống, anh nhất định sẽ không rời nửa bước!]
Tần Yên nhanh chóng chạy xuống cầu thang, lúc này đây cả người của Cận Nam Dã như bốc cháy, nhưng anh vẫn kiên cường đứng dưới mưa.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, đôi mắt u ám vốn có của chàng trai lập tức sáng lên, anh nhanh chóng chạy đến cầu thang và ôm lấy cô.
Cận Nam Dã trên người đều ướt sũng.
Khoảnh khắc Tần Yên ôm anh, khí lạnh tràn ra, lạnh như thế nào cũng không có ôm lấy anh.
Cô lo lắng kêu lên, nghẹn ngào mà đánh anh: “Anh về đi! Nếu không sẽ bị ốm.”
Chàng thiếu niên trầm mặc nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng, vươn tay nắm chặt tay cô, kéo cô ôm thật chặt.
Anh vùi vào mặt vào hõm vai của cô, giọng nói khàn khàn, giọng mũi nặng nề: “Đừng chia tay, được không? Cứ coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Tần Yên khóc, “Thực xin lỗi.”
Không thể giả vờ như không có gì xảy ra.
Xin lỗi, làm anh thất vọng rồi.
“Vì sao? Nói cho anh biết vì sao?“.
Ánh mắt của chàng thiếu niên đỏ hoe, bướng bỉnh tìm kiếm câu trả lời.
Đôi mắt Tần Yên cũng đỏ hoe, đôi môi run rẩy nói câu nói bất đắc dĩ nhất trong đời.
“Chơi chán rồi.”
......
Tần Yên từ trên giường tỉnh lại, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bên ngoài trời đang mưa, mưa càng lúc càng nặng hạt rơi xuống đất không ngừng.
Cô xoa xoa cánh tay, đứng dậy mặc áo khoác rồi quay lại giường.
****
Trong nháy mắt, một tuần trôi qua.
Ngày đầu tiên đi làm, Tần Yên búi tóc lên, tỉ mỉ trang điểm.
Cô cùng nhóm thực tập sinh đi vào công ty, theo bộ phận nhân sự mà đi vào chỗ làm việc.
Tần Ngạo thuộc nhóm đầu tiên của bộ phận kinh doanh, chỗ làm việc ở hành lang, vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy phòng làm việc của chủ tịch.
Cửa phòng làm việc đóng lại, cánh cửa gỗ tối màu tĩnh mịch, bên trong có những tiếng nói nhàn nhạt vọng ra, như thể đang bàn bạc chuyện gì đó.
Không lâu sau đó, cánh cửa bật mở, một người đàn ông từ bên trong đi ra.
Tần Yên thầm liếc mắt nhìn.
Văn phòng rất lớn với những chiếc ghế sofa nhỏ, tủ sách chứa đầy những cuốn sách kinh doanh khác nhau, trang trí đơn giản và phóng khoáng, trông rất thoải mái.
Sau một hồi quan sát, Tần Yên đang định dời mắt thì đã thấy Cận Nam Dã từ trong phòng đi ra.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường, trông tươi tắn và sạch sẽ, khí thế của người xa lạ trên người anh ta đã nhạt đi rất nhiều.
Hắn chỉ là tình cờ nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của Tần Yên.
Đôi mắt họ lặng lẽ giao nhau.
“Tần Yên—”
Tần Yên quay đầu về phía người gọi mình.
Thực tập sinh Khiêu Vũ gọi cô: “Huấn luyện kìa“.
Cô gật đầu, nhanh chóng đi khỏi chỗ làm việc, vội vàng đi theo sau.
Cận Nam Dã nhìn theo bóng lưng của cô, đôi mắt dời sang người con trai vừa gọi cô, đôi mắt sâu hơi híp lại, môi mỏng mím chặt.
Đúng lúc này, trưởng phòng nhân sự đưa cho hắn một tờ đơn thực tập, “Cận tổng, tất cả các thực tập sinh đã được sắp xếp xong, anh xem qua đi.”
Cận Nam Dã cầm lấy.
Hắn liếc xuống,hỏi: “Nam thực tập sinh vừa gọi ai đó tên là gì?”
Trưởng phòng nhân sự liếc nhìn anh ta, “Ồ, anh ta tên là Khương Vũ, là thực tập sinh hạng hai trong cuộc phỏng vấn viết.”
“Chỗ làm việc của anh ấy ở đâu?”
Trưởng phòng nhân sự chỉ vào chỗ ngồi đối diện chỗ làm việc của Tần Yên, “Đây.”
Cận Nam Dã nhét lại tờ đơn cho trưởng phòng nhân sự, hất cằm về vị trí của Khương Vũ, “Chuyển người này đi nơi khác, đừng để gần người xếp vị trí thứ nhất.”
Giám đốc nhân sự sững sờ.
Không hiểu sao hôm nay ông chủ vốn thường không mấy quan tâm đến những chuyện vặt vãnh, nhưng hôm nay lại có hứng thú với vị trí của nhân viên thực tập.
Cận Nam Dã liếc nhìn chiếc túi nhỏ mà Tần Yên đặt trên bàn làm việc, ánh mắt dừng một chút sau đó quay đầu trở lại phòng làm việc.
-
Khi Tần Yên quay trở lại chỗ làm việc của mình, cô nhìn thấy Khương Vũ đang thu dọn đồ đạc, đi theo bộ phận nhân sự qua chỗ khác
Cô gửi cho Khương Vũ một tin nhắn WeChat: [Tại sao anh lại đột ngột bị đổi vị trí vậy?]
Khương Vũ: [Tôi không biết... Họ bảo tôi đến chỗ làm việc khác].
Tần Yên ngây người nhìn Khương Vũ vẫy tay với cô, cho đến khi anh ấy rời đi, cô mới nhìn về phía cánh cửa phòng chủ tịch đang đóng chặt.
Không lẽ nào....
Có phải Cận Nam Dã muốn cô lập cô chứ?
Tần Yên lo sợ trong bất an, trong nháy mắt liền thấy Cận Nam Dã đi ra khỏi văn phòng.
Hắn liếc nhìn sang chỗ làm đối diện với chỗ làm của cô, thấy không có ai ở đó, tâm trạng trở nên vui vẻ mà đi lướt qua cô.
Sau khi Cận Nam Dã đi cũng không thấy quay trở lại.
Tần Yên ngồi ở bàn làm việc, không thấy ai giao nhiệm vụ cho mình liền lập tức đứng dậy đi vệ sinh, tiện thể xem công ty như thế nào.
Công ty rất lớn, cô mất một khoảng thời gian mới tìm được nhà vệ sinh.
Tần Yên không khỏi cảm thấy kinh ngạc, Cận Nam Dã cư nhiên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã tạo ra một công ty lớn đến như vậy, thật sự là quá lợi hại.
Trách không được mà vì sao trong giới đều lưu truyền truyền thuyết của hắn.
Vừa nghĩ tới đây, Tần Yên liền nhìn thấy ở góc tường một bóng người.
Cận Nam Dã đang dựa vào tường, thân hình cao lớn, chân dài thẳng tắp, tư thế có chút lười biếng luộm thuộm.
Giữa đầu ngón tay hắn có một điếu thuốc, đầu thuốc lập lòe màu đỏ tươi.
Hắn đeo tai nghe màu trắng không dây được kết nối bằng Bluetooth, hình như hắn đang nói chuyện với người ở đầu dây bên kia. Lúc nói chuyện, hầu kết của hắn chuyển động lên xuống, thật sự trông rất quyến rũ.
Tần Yên chưa bao giờ thấy Cận Nam Dã hút thuốc.
Hoặc, khi họ ở bên nhau, hắn không biết hút thuốc.
Ở phía xa, Cận Nam Dã đang đưa điếu thuốc trên tay vào miệng, khi quay đầu lại thì thấy Tần Yên.
Động tác của Cận Nam Dã dừng lại, bàn tay cầm điếu thuốc hơi dời ra xa, trong tiềm thức muốn ngắt nó ra.
Nhưng được nửa đường, hắn khựng lại.
Tựa như khi có ý nghĩ như thế này, hắn cảm thấy khá hoang đường.
Tần Yên nghe được Cận Nam Dã tự giễu nở nụ cười.
Sau đó, cô thấy hắn đưa điếu thuốc vào miệng, nhìn cô với đôi mắt đen không đáy.
Cả người hắn bị bao phủ bởi khói, nét mặt trông có vẻ u ám, không rõ ràng.
Tần Yên muốn giả vờ như không nhìn thấy, nhưng cảm thấy làm vậy chẳng khác nào là giấu đầu hở đuôi, không thể làm gì khác ngoài thẳng thừng hỏi: “Anh học hút thuốc khi nào?”
Cận Nam Dã thành thục bỏ điếu thuốc vào trong thùng rác, động tác chậm rãi.
“Rất lâu trước đây.”
Hắn liền trong túi lấy ra một hộp thuốc, lấy một điếu từ trong đó ra, nhướng mày nở một nụ cười, có chút ngạo mạn nói: “Nói chính xác là sau khi bị một người phụ nữ vứt bỏ.”
“...”
Tần Yên không muốn nói chuyện, xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Lúc trở ra, Cận Nam Dã đã rời đi.
Tần Yên trở lại chỗ làm việc.
Vừa ngồi xuống, người của bộ phận nhân sự đã đi tới, “Tần Yên, bắt đầu từ hôm nay, cô không phải cùng những thực tập sinh khác trải qua khóa huấn luyện.”
“?”
Một ý nghĩ nhanh chóng lướt qua tâm trí Tần Yên.
Này là....sa thải cô???
Kết quả là, ngay khi ý nghĩ vừa lóe lên, giọng nói của Cận Nam Dã từ trong phòng làm việc: “Tần Yên.”
Nữ nhân viên phòng nhân sự rất đắc ý nói: “Ông chủ muốn tập trung bồi dưỡng cho cô, cô mau đi đi.”
“...”
Tần Yên dũng cảm tiến vào văn phòng.
Cận Nam Dã ngồi trên một chiếc ghế sofa lớn, khớp tay cầm một cây bút, viết gì đó trên tài liệu.
Cả văn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy điều hòa trên cao hoạt động nhẹ và tiếng gõ ngòi bút của người đàn ông.
Tần Yên yên lặng nhìn Cận Nam Dã cúi đầu viết, không khỏi nhìn về phía nơi hắn làm việc.
Vào lúc này, Cận Nam Dã nói: “ Cô đến đây làm trợ lý cho tôi“.
Tần Yên dừng một chút, “Tôi không phải làm nhân viên thực tập sao?”
“Cô đã vượt qua kỳ thi lần trước, tại sao còn phải làm nhân viên thực tập?“. Cận Nam Dã lật xem tài liệu trên tay. “Công ty quyết định đào tạo cô thành nhân viên chính thức“.
Tần Yên không nói.
“Thế nào?“. Cận Nam Dã nâng bút lên, giương mắt nhìn cô. “Tiêu chuẩn tiền lương đều được viết trong email, cô không phải đã đồng ý rồi sao?“.
Tần Yên: “Ừ.”
Người đàn ông đẩy qua một bản hợp đồng, dùng ngón trỏ gõ lên phía trên: “Hiện tại cô còn chưa tốt nghiệp, vì vậy công ty chỉ có thể ký thỏa thuận ba bên với cô“.
Hắn nói tiếp: “ Tuy là thỏa thuận ba bên với cô, nhưng tiền lương của kỳ thực tập sau khi thành nhân viên sẽ trả theo tiêu chuẩn, việc này nhân sự sẽ nói cụ thể.”
Tần Yên nghe hắn nói một loạt tiền lương, nhưng lại không có nói đến nội dung công việc.
Cô không thể không lên tiếng, “Cận Nam Dã...”
“Ừ?” Người đàn ông thấp giọng khàn khàn ngâm nga.
Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua tấm rèm, đổ bóng lên gương mặt của Cận Nam Dã, khiến cho khuôn mặt của hắn trở nên rõ ràng.
Xung quanh dường như yên lặng trong giây lát, ngoại trừ tiếng thở của họ.
Cận Nam Dã lặng lẽ nhìn cô, tay liên tục nghịch bút.
Nam nhân lúc không nói chuyện, trên người có loại khí chất uy nghiêm.
Nhất là lúc này, hắn nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, “Cái gì?”
Tần Yên do dự: “Muốn làm trợ lý cho anh thì phải làm sao?”
Cận Nam Dã đóng bút lại, gõ bàn một cái, “Nhiệm vụ của trợ lý văn phòng chủ tịch là làm bất kỳ những gì tôi yêu cầu.”
Tần Yên: “... À.”
Hắn bật màn hình điện thoại di động, “Trước tiên kết bạn trên WeChat, miễn cho tôi lúc cần không liên lạc được với cô“.
Tần Yên cúi đầu lấy điện thoại di động ra.
Vừa định mở ra chỗ quét mã.
Cô chợt nhận ra rằng kể từ khi họ chia tay, ID WeChat của Cận Nam Dã đã nằm trong blacklist của cô
blacklist: giống như danh sách chặn kết bạn
Vang bên tai là tiếng của nam nhân cười khẽ: “À, tôi nghĩ không cần thêm bạn bè, chúng ta đã kết bạn trước đây—”
“Chỉ là cô đã chặn tôi.”
“...”
Cận Nam Dã ngả người ra sau, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, khóe môi hắn cong lên, muốn xem cô sẽ phản ứng như thế nào.
Tần Yên cảm thấy thật vô vị.
Cô gật đầu, kéo tên hắn ra khỏi khỏi danh sách đen, thản nhiên nói: “Đúng vậy, không cần thêm, tôi đã gỡ anh ra khỏi blacklist rồi.”