Muốn Em Là Của Riêng Anh

Chương 5: Chương 5: Tôi mặc áo khoác của anh, bạn gái anh sẽ không...




Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt

Vui lòng đem truyện nhớ ghi nguồn

Hơi thở của người đàn ông xen lẫn mùi bạc hà nhàn nhạt thoảng qua bên tai Tần Yên.

Áo khoác trên người nhuộm đầy mùi thơm của hắn, giống như một tấm bọc bảo vệ cực lớn, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.

Tim Tần Yên đậo nhanh, bàn tay nắm ở cửa không khỏi co rút lại.

Cô không dám quay lại nhìn hắn, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp của hắn sau tai.

Nhẹ nhàng, như thể cào bằng lông.

Nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng cao, trong không khí dường như có thứ gì đó đang từ từ lên men.

Sau khi Cận Nam Dã khoác áo khoác cho cô, tay hắn vẫn giữ trên vai của cô, tựa như không thể rời đi.

Cô nắm lấy đường viền cổ áo khoác, mặc nó vào người, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

“Ừ.”

Giọng nói của hắn rất thấp, như đang nói gần bên tai cô, lưu luyến không thể kiềm chế đi thẳng vào lòng người.

Một lúc sau, cơ thể người đàn ông rời đi, hơi ấm trong không khí dường như cũng bị lấy đi.

Tần Yên từ từ thở ra rồi quay người lại, chỉ thấy Cận Nam Dã vẫn đang đứng sau lưng cô, cúi đầu nhìn với đôi mắt đen láy.

Cô nhìn theo ánh mắt hắn đi xuống vùng da ở xương quai xanh.

Có một hình xăm nhỏ ở đó.

Là chữ cái “J”

Tên tiếng trung của anh nhà là Jin Nanye.

Trong lòng hoảng sợ, Tần Yên kéo áo khoác lên một chút che đi xương quai xanh của mình, ánh mắt dời đi chỗ khác, nửa điểm cũng không dám nhìn anh.

Cận Nam Dã không lên tiếng.

Nhưng cô rõ ràng cảm nhận được, từ khi cô nói câu đó dường như không khí xung quanh có chút hạ thấp.

Cận Nam Dã quay về vị trí, giật cái ghế một lần nữa ngồi xuống, nửa chữ cũng không nói ra.

Chỉ nhìn thấy bóng lưng, cô có thể cảm nhận được tâm trạng của hắn không được tốt.

Trái tim Tần Yên loạn nhịp, trong đầu chợt hiện lên những lời nói của Ôn Tâm.

—— “Có lẽ bạn trai cũ của cậu không phải là không còn tình cảm, mà là do cậu cự tuyệt lời cầu hôn của anh ấy khiến cho anh ấy cảm thấy không cam lòng nên hôm nay mới cố ý nói những lời như vậy đã kích cậu“.

- “Việc anh ấy ngỏ lời cầu hôn với cậu, chứng tỏ cậu đã bén rễ trong lòng của anh ấy rồi“.

—— “Để loại bỏ hoàn toàn một người ra khỏi trái tim không phải là một việc dễ dàng.”

......

“Còn lạnh không?”

Tần Yên hoàn hồn trở lại, chậm rãi ngồi trở lại vào chỗ ngồi, nhẹ giọng nói: “Không còn lạnh nữa.”

Cận Nam Dã kêu một tiếng “ừ”, cầm lấy cốc nước ấm, ngẩng đầu uống cạn, đường cổ thon dài mượt mà, yết hầu liền lăn lộn nhào xuống.

Hết cốc này đến cốc khác. ngôn tình hay

Tần Yên ngồi xuống, không hề chớp mắt mà nhìn gương mặt của hắn, lúc này ánh mắt Cận Nam Dã dời xuống, nhìn về phía cô.

Yết hầu có chút chậm lại.

Cô kéo chiếc áo vest trên người, ngập ngừng hỏi: “ Tôi đang mặc áo khoác của anh, bạn gái anh sẽ không ghen chứ?”

“...”

Tần Yên là cố ý.

Không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy dường Cận Nam Dã đang cúi đầu cười.

Hắn đặt cốc nước xuống bàn, ngón tay vuốt ve vòng tròn trên mép công

Hết vòng này đến vòng khác, động tác chậm rãi.

Vô hình đem người có tâm tình nắm chặt chẽ trong tay.

“Bạn gái của tôi?”

Tần Yên liếm môi, “Ừ.”

“Cô là muốn biết, hiện tại tôi đã có bạn gái chưa?.” Cận Nam Dã nhìn cô, “Còn muốn biết, bạn gái của tôi có ghen hay không?

“...”

Tâm tư bỗng chốc bị nhìn thấu, Tần Yên mặt không đổi sắc lặp lại: “Tôi chỉ muốn biết bạn gái của anh có ghen hay không?.”

Cận Nam Dã có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó, mắt nhìn chằm chằm vào cô một cách mờ nhạt, “Cô ấy, hẳn sẽ không ghen.”

“...”

Tần Yên nói “À”, “Vậy thì bạn gái của anh khá là hào phóng.”

Cả hai đều im lặng.

Cận Nam Dã thu lại ánh mắt, xắn cổ tay lên, cầm ấm pha trà rót nước vào cốc của cô.

Cốc đầy lên nhanh chóng.

Tần Yên cảm thấy có chút lúng túng, định cám ơn thì thấy hắn nghiêng đầu qua nhìn cô chằm chằm.

Cũng không biết nhìn bao lâu.

Dường như có ý nghĩa gì đó, có chút bất cần.

Hắn nhẹ nhàng nói, “Cô ấy thật ra không hào phóng cho lắm.”

-

Buổi chiều.

Tần Yên ở trong văn phòng của Cận Nam Dã.

Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, cây cỏ xanh rì có chút lốm đốm, cả phòng làm việc tràn ngập hương hoa ngoài cửa sổ.

Tần Yên lơ đãng sắp xếp tài liệu.

Trong đầu, câu nói “Cô ấy thật ra không hào phóng cho lắm” của nam nhân kia cứ lởn vởn quanh lỗ tai của cô.

Cô ấy?

Ý tứ này là, hắn đã có bạn gái?

Làm xong tài liệu, Tần Yên chuẩn bị gửi cho Cận Nam Dã.

Lúc này, cô nghe được tiếng gõ cửa từ bên ngoài.

“Cận tổng”

Là giọng nữ.

Thần kinh của Tần Yên lập tức trở nên nhạy cảm.

Cận Nam Dã trả lời: “Mời vào.”

Một người phụ nữ bước vào.

Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu xanh đậm, hai bên hông xẻ tà rất lớn, để lộ ra cặp chân thon đẹp

Khi cô ấy bước đi, viền sườn xám không ngừng lắc lư theo chuyển động, nét duyên dáng nữ tính dần bộc lộ ra trong từng bước đi của cô ấy

Sau khi người phụ nữ đó bước vào phòng làm việc, nhìn thấy Tần Yên ngồi ở đây, trên mặt không khỏi kinh ngạc, liền nhiệt tình đi tới, đưa tay ra.

“Xin chào, tôi là giám đốc nhân sự của công ty. Tôi tên là Lý Nghiên.”

Tần Yên nhanh chóng đứng dậy nắm lấy tay Lý Nghiên, “Xin chào, tôi là thực tập sinh Tần Yên.”

Khóe môi của Lý Nghiên nâng lên, không chút khách khí cười nói: “Tôi biết cô, cô là trợ lý trưởng mà Cận tổng bổ nhiệm, cũng là thực tập sinh đạt điểm cao nhất trong cuộc thi tuyển chọn vừa rồi“.

Cô nàng quay sang Cận Nam Dã, nụ cười ngay lập tức nở như hoa, giọng nói cũng trở nên dịu dàng và mềm mại, “Cận tổng, mắt chọn người của anh không tồi a“.

Tần Yên im lặng lắng nghe âm thanh kiều mị của Lý Nghiên...

Có chút nổi da gà.

Cận Nam Dã không ngẩng đầu lên, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn người phụ nữ kia.

Chỉ là “ừ” cho lịch sự.

Tần Yên hoài nghi liệu hắn có nghe rõ nội dung hay không, đơn thuần chỉ “ừ” một cái

Lý Nghiên lấy ra một tập tài liệu, “Cận tổng, đây là kế hoạch tuyển dụng của tuần này, anh xem qua đi. Tôi đã chọn tất cả những ứng viên chủ chốt, chỉ cần chữ ký của anh là được.”

Cận Nam Dã nhận lấy, nhanh chóng nhìn lướt qua tài liệu.

Xác định không có sai sót.

Nhận bút, ký tên.

“Được rồi cảm ơn.”

Cận Nam Dã đem tập tài liệu trả lại cho Lý Nghiên, đôi mắt lướt qua Tần Yên đứng gần đó.

Tần Yên vội vàng ngoảnh mặt đi như không có chuyện gì xảy ra.

Lý Nghiên nhìn Tần Yên cười, nhẹ giọng nói: “Tiểu thực tập sinh, cố gắng lên nha, tôi đi ra ngoài trước.”

Tần Yên nhanh chóng đứng dậy tiễn cô gái, “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Cửa văn phòng đã đóng.

Tần Yên xoa cánh tay vào cửa, sau lưng liền nghe thấy một tiếng cười khẽ.

“Tiểu thực tập sinh.”

“...”

Cận Nam Dã cố tình kéo dài giọng điệu, giọng nói có vẻ như là bình thường, lại làm cho người nghe có chút trêu chọc.

Biệt danh vừa phát ra khỏi miệng hắn, đột nhiên có vài phần lưu luyến, vô tình như là đang trêu ghẹo.

Trước vẻ mặt trêu đùa của Cận Nam Dã, Tần Yên thật muốn người nào viết chữ “Thực tập sinh” bị ném ra phía sau.

Cận Nam Dã nhìn cô, “Cô ấy chỉ là giám đốc.”

“...”

Cô loáng thoáng nghe được một chút ý tứ.

Chỉ đơn thuần là giám đốc.

Tựa như không hề có dính líu gì với hắn.

Tần Yên: “À“.

Người đàn ông đẩy ly cà phê trên bàn đến trước mặt cô, động tác rất tự nhiên, “Giải thích xong, giúp tôi lấy một ly cà phê.”

“...”

Tần Yên: “...”

“Giải thích” cái gì?

Ai muốn nghe hắn giải thích? Người phụ nữ kia có thân phận giám đốc thì liên quan gì đến cô?

Tần Yên xoa xoa mặt, bước nhanh đi tới, muốn từ trên bàn hắn cầm lấy ly cà phê.

Kết quả là tay của Cận Nam Dã vẫn ở trên chiếc cốc.

Khi cô cầm lên, tay cô đã vô tình chạm vào hắn.

Đầu ngón tay chạm vào.

Tần Yên vội vàng rút tay về.

Cô lén lút liếc nhìn Cận Nam Dã, phát hiện ra hắn đang nhìn mình.

Cận Nam Dã từ từ thu tay lại, nhưng mắt hắn vẫn dán chặt vào cô, như thể hắn không muốn bỏ lỡ bất kỳ sự thay đổi nào trên khuôn mặt của cô.

Tần Yên lại duỗi tay ra, cầm lấy cốc của hắn, chạy ra khỏi phòng làm việc như trốn chạy.

Vào phòng pha chế.

Tần Yên bấm máy pha cà phê, đứng bên góc tường chờ đợi.

Lúc này, một vài đồng nghiệp bước vào phòng pha chế, nhìn điện thoại di động mà nói chuyện phiếm, “Cậu thấy sao? Thực tập sinh kia thật sự rất xinh đẹp!“.

“Không cần phải bàn cãi, bọn họ nhìn qua thật sự xứng đôi! Cận tổng của chúng ta đẹp trai như vậy, bây giờ còn độc thân, nữ thực tập sinh kia cũng thật xinh đẹp, hai người làm việc cùng nhau thật quả là trai tài gái sắc!“.

Tần Yên cầm lấy tách cà phê đứng một hồi.

...vẫn còn độc thân.

Cận Nam Dã hiện đang độc thân.

“Lần này khẳng định Lý Nghiên tức chết rồi, cô ta không phải rất thích Cận tổng sao? Tôi e là vị thực tập sinh kia sẽ chịu thiệt mất“.

“Không đâu nha, Cận tổng nhất định sẽ bảo vệ cô ấy. Bằng không tại sao ngay ngày đầu tiên mà Cận tổng đã bổ nhiệm cô ấy lên làm trợ lý trưởng?“.

“Haha, một thực tập sinh trở thành trợ lý trưởng, Lý Nghiên nhất định sẽ tức tóe khói“.

“Quản chuyện của người ta làm gì, bây giờ đoán xem liệu có tia sét ái tình giữa Cận tổng và nữ thực tập sinh kia không?”

“Tôi nghĩ là có“.

“Tôi cũng vậy.”

......

Cả hai hoàn toàn không biết rằng vẫn còn người ở trong phòng pha chế.

Khi cà phê trong cốc đã đầy, Tần Yên cầm tách cà phê rời khỏi phòng pha chế.

Trở lại văn phòng chủ tịch.

Một người đàn ông mặc vest đang đứng trước mặt Cận Nam Dã.

Giám đốc bộ phận kinh doanh.

Nghe họ trò chuyện, có vẻ như bộ phận kinh doanh đã gặp phải một khách hàng khó tính.

Thật sự không có cách giải quyết nên chạy lên đây tìm sự giúp đỡ.

Cận Nam Dã nghe xong liền gật đầu, “Được rồi. Cứ làm theo kế hoạch ban đầu, còn lại cứ giao cho tôi.”

Trưởng phòng kinh doanh gật đầu, “Được thưa Cận tổng, tôi sẽ thu xếp ngay.”

Sau khi trưởng phòng kinh doanh đi ra ngoài, Tần Yên đặt cà phê có nhiệt độ vừa đủ lên bàn.

Cận Nam Dã hất càm: “Được rồi, cô đi ra ngoài đi“.

Tần Yên chỉ “Ừ” một tiếng.

Quay lại bàn làm việc, cô nhìn quanh các đồng nghiệp của mình.

Mọi người đều có việc gì đó để làm, bàn phím phát ra âm thanh “tanh tách“.

Cô rãnh rỗi không có việc gì để làm, quyết định đăng nhập vào WeChat trên máy tính.

Cuối cùng, ánh mắt của cô bị khóa vào ảnh đại diện WeChat của Cận Nam Dã.

Bây giờ cô ấy là trợ lý của Cận Nam Dã, công việc của cô đều do hắn an bài.

Không tìm hắn, thì có thể tìm ai.

Tần Yên mở WeChat của Cận Nam Dã, gửi cho hắn tin nhắn thứ hai sau khi thêm bạn bè.

[Hay là anh giao cho tôi công việc gì đó để làm đi, việc gì cũng được]

Ít nhất đừng để cô nhàn rỗi đến xấu hổ như vậy.

Không lâu sau, Cận Nam Dã đáp lại cô.

[An tĩnh mà câu cá đi].

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.