Muốn Em Yêu Anh Thêm Lần Nữa

Chương 30: Chương 30




Edit: Vũ

Beta: Khả Tịch Nguyệt

“Vu Cảnh Bạch, tôi biết chuyện trong nhà của cậu.”

Vu Cảnh Bạch nở nụ cười lạnh, sau đó đi tới cái ghế cách đó không xa, nói: “Cái này tra một cái liền biết, không cần thiết phải nói cho tôi.”

“Tôi biết thứ cậu muốn.” Diệp Mặc ngồi đối diện hắn, “Nếu như không phải do Diệp Sâm, cậu nhất định sẽ là loại người rất quý giá đáng chiêu gọi.”

“Cậu là ai?” Vu Cảnh Bạch hỏi tên Diệp Mặc.

“Diệp Mặc, Tam thiếu gia của Diệp gia.” Diệp Mặc có chút buồn cười nói, “Tôi có thứ mà cậu cần, ngược lại cậu cũng có thứ tôi cần.”

“Diệp gia lại có thêm một Tam Thiếu gia nữa?” Vu Cảnh Bạch cười nhạo nói, “Con riêng à?!”

“Tuy rằng không phải, nhưng bây giờ cũng có thể nói như thế.” Đối với thân phận này, Diệp Mặc cũng không để ý cái gì.

“Tôi thích loại thân phận này, giống như thân phận thấp hèn của tôi.” Vu Cảnh Bạch cười lạnh nói, “Cậu muốn cái gì?”

“Diệp gia.” Diệp Mặc không nhanh không chậm nói, “Tôi sẽ để cậu thoát khỏi Diệp Sâm, sau đó cho cậu một cơ hội trở thành người của tập đoàn Diệp Thị.”

“Tại sao lại là tôi?” Vu Cảnh Bạch hỏi rõ đầu đuôi, “Tôi rõ ràng là bị tất cả mọi người coi như quân cờ bị vứt bỏ mà.”

“Bởi vì thích dáng vẻ kia của cậu, dù ở trong bóng tối vẫn không buông tha hi vọng.” Diệp Mặc nhàn nhạt nở nụ cười, “Giấu tuyệt vọng sâu vào bên trong, đều quý trọng cơ hội hơn so với bất luận chuyện gì, hơn nữa cậu rất thông minh, nhất định sẽ trở thành quân cờ có lợi nhất trong tương lai đối với tôi.”

“Cậu dựa vào cái gì mà xác định tôi sẽ đáp ứng cậu?”

“Bằng tình cảnh của cậu bây giờ.” Diệp Mặc nhìn xung quanh một chút nói, “Chỉ có tôi mới giúp được cậu.”

Vu Cảnh Bạch mím môi, lời Diệp Mặc nói chính là sự thực, hiện tại chỉ có hắn sẽ giúp được mình, những người khác đều không dựa dẫm được, bao gồm cả người kia.

“Cậu muốn làm thế nào?”

“Diệp Tín Quý mỗi tháng sẽ chọn người tuyển vào Diệp Thị, lấy thành tích của cậu ra so là đã sớm nên được tuyển vào Diệp Thị.”

“Tôi biết, nhưng lỡ một ngày kia tôi không thể xuất hiện được trước mặt Diệp Tín Quý, bọn họ nhất định sẽ không cho phép điều đó xảy ra.” Vu Cảnh Bạch gắt gao nắm tay, “Bọn họ sẽ đem phiếu điểm đổi lại, sau đó đem khóa tôi trong một gian phòng, tôi căn bản muốn phản kháng cũng không được.”

“Nếu ngày đó tới, tôi sẽ để cậu đi ra ngoài, hơn nữa tôi nhất định sẽ cho cậu nhìn thấy Diệp Tín Quý, tên của cậu chắc chắn sẽ xuất hiện ở Diệp Thị, chuyện cần làm của cậu là tới ngày đó phải chỉnh tề, sau đó tự tin trả lời vấn đề của Diệp Tín Quý, thuận lợi tiến vào Diệp Thị mà thôi.”

“Được.” Vu Cảnh Bạch hiện tại chỉ có thể tin tưởng hắn, “Diệp Mặc, tôi sẽ đánh cược lần này.”

“Ánh mắt này rất được.” Diệp Mặc cười nói, “Quả nhiên Diệp Sâm đã chuẩn bị cho tôi một lễ vật rất tốt rồi.”

Diệp Mặc đứng dậy rời đi, Vu Cảnh Bạch nhìn bóng lưng Diệp Mặc rời đi, hỏi: “Diệp Mặc, nếu như tôi thất bại sẽ như thế nào?”

“Cái gì?!” Diệp Mặc một mặt tà mị quay đầu lại nhìn cậu ta, hỏi, “Cậu vừa nói câu gì?”

Vu Cảnh Bạch bị ánh mắt Diệp Mặc làm sợ hãi đến lui một bước, tại sao cái ánh mắt kia lại kinh khủng như vậy.

“Tôi biết rồi.” Vu Cảnh Bạch nhỏ giọng nói, “Sẽ không có sai sót.”

“Biết là tốt rồi, sau khi ra ngoài sẽ có người giúp cậu.” Diệp Mặc quay lưng hắn phất phất tay nói, “Chúc cậu nhiều may mắn, tổng giám đốc công ty Diệp Thị.”

Vu Cảnh Bạch bất đắc dĩ nở nụ cười, người này có phải quá tự tin rồi không, rõ ràng chuyện này vẫn chưa có chắc chắn mà, lần này Vu Cảnh Bạch rất sợ mình chọn sai người.

Diệp Mặc đi một đoạn, sau đó gặp một người nữ sinh hỏi: “Thế nào? Nghĩ được chưa?”

Nữ sinh nhìn Diệp Mặc gật gật đầu nói: “Mặc thiếu gia, cậu nói đúng, tôi không thể cả đời làm Tam tiểu thư Lý gia được.”

“Vậy sau này chúng ta giúp đỡ lẫn nhau nhé.” Diệp Mặc cười nói “Bạn học Lý Phỉ Thái.”

“Mặc thiếu gia thực là khách khí, sau này còn cần cậu giúp đỡ nhiều, suy cho cùng vẫn là tôi lấy tất cả mọi chuyện đánh cược với cậu.”

“Ừm.” Diệp Mặc cười nói, “Tôi sẽ chờ tin tức tốt của bạn học Lý, chúc cậu sớm ngày rời đi khỏi nơi này.”

“Vậy phải xem Mặc thiếu gia cậu có năng lực này không.”

“Này, đương nhiên là có.” Diệp Mặc cười rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.