Chương 79:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
___________________________________
Tống Hi Đông trầm mặc, thật khổ sở. Hắn biết mình có thể sẽ không trở về, vì thế lúc đi cũng không nói câu nào. Không hy vọng anh trai biết được, hi vọng anh trai nghĩ rằng mình bị đá, sau đó bắt đầu lại từ đầu, tìm một cô gái thật tốt để kết hôn. Bởi vì không yên lòng với anh trai, nên mới nhờ cậy cô em gái này sao?
Tại sao yêu một người lại có thể đến mức độ này? Tống Hi Đông tự hỏi mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Tống Đàn Vũ đối diện vẫn chưa biết chuyện gì cả.
"Anh, nếu như anh yêu một người đã chết, thì anh sẽ làm sao?" Tống Hi Đông hỏi cậu.
Tống Đàn Vũ nhìn Tống Hi Đông, sau đó lo lắng hỏi: "Hi Đông em làm gì mà hỏi vấn đề này? Lẽ nào em..."
"Không có, chỉ là hỏi một chút." Tống Hi Đông cười nói, "Anh sẽ làm sao?"
Tống Đàn Vũ thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng em gái mình thích người đã mất nữa chứ.
"Đại khái sẽ rất thương tâm, có thể cả đời đều suy nghĩ về hắn." Tống Đàn Vũ nói, "Hẳn là như vậy đi."
"Ừm." Tống Hi Đông gật gật đầu, sau đó bắt đầu ăn cơm.
Xin lỗi Diệp Mặc, cô không có biện pháp trợ giúp một người lúc nào cũng có thể sẽ chết, cô đây chỉ hi vọng anh trai hạnh phúc, cho nên cô không giúp Diệp Mặc được.
Cô không có cách nào giao anh trai cho Diệp Mặc, không có cách nào để anh trai tránh đi thương tâm.
Hai người cơm nước xong, tiếp tục đi dạo phố, kết quả là Tống Đàn Vũ trả tiền, ví tiền của cậu lập tức viêm màng túi. Cũng may nhà cậu có tiền, nếu không tuyệt đối sẽ bị cô em gái này làm cho tán gia bại sản.
"Anh, áo sơ mi này đẹp thật." Tống Hi Đông cầm một áo sơ mi trắng cho Tống Đàn Vũ ướm thử, "Cái này em trả tiền, coi như đáp lễ cho anh vậy."
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Cái này còn không thể so sánh với một đống đồ của em nữa." Tống Đàn Vũ nhìn đồ trong tay, nói, "Bỏ đi, ai bảo anh là anh trai của em chứ."
"Cũng trễ rồi, chúng ta trở về thôi!" Tống Hi Đông cười, đem áo sơmi đã gói kỹ đưa cho Tống Đàn Vũ nói, "Chia tay rồi thì sau này không nên suy nghĩ nhiều nữa, sống thật vui vẻ là được rồi."
Tống Đàn Vũ nhìn Tống Hi Đông, sau đó cười, sờ đầu cô nói: "Ừm, cái này em không cần lo lắng."
Tống Hi Đông không nói gì nữa, Tống Đàn Vũ giúp cô bắt xe, để tài xế đưa Tống Hi Đông về nhà, còn mình thì chậm rãi trở về.
Khi về đến nhà, Ha Ha ở cửa chờ cậu, cậu có chút uể oải sờ đầu Ha Ha nói: "Tao về rồi đây, mày đói bụng không!"
"Gâu." Ha Ha đáp một tiếng.
"Vậy thì đói tiếp đi." Tống Đàn Vũ quăng Ha Ha một câu, Ha Ha tựa hồ nghe hiểu liền kêu một tiếng "A ô ~" biểu thị mình đang bất mãn.
"Được rồi, cho mày một chút thức ăn này." Tống Đàn Vũ đóng kỹ cửa, sau đó đi vào bên trong tủ chứa đồ lấy thức ăn cho chó ra, đổ vào trong chén Ha Ha.
Ha Ha biểu thị không vui, Tống Đàn Vũ ghét bỏ nói: "Mày có thức ăn, còn được ăn là tốt lắm rồi, không được náo loạn nữa, tao mệt mỏi rồi."
Ha Ha nhìn Tống Đàn Vũ, sau đó vô cùng oan ức ăn thức ăn cho chó, nó chỉ muốn ăn thịt. Ha Ha nghĩ, lúc nào Diệp đại thiếu gia mới trở về chứ? Hắn mà không trở lại, thì mình cũng không có thịt để ăn.
Tống Đàn Vũ tắm xong đi ra, sau đó cầm lấy máy sấy ở đầu giường, yên lặng mà sấy tóc.
Sấy tóc được một lúc, cậu đột nhiên bật khóc.
Cậu thật sự bị đá rồi, quả nhiên những lời Diệp Mặc nói đều là lừa người, cái gì mà yêu cậu chứ, căn bản không đáng tin mà. Nói đi là đi, ngay cả một cú điện thoại cũng không có.
"Tên lừa đảo, tên lừa gạt." Tống Đàn Vũ nghẹn ngào mắng, "Sao tôi lại yêu cái thằng nhóc này, cái đồ vô lại kia có gì đáng giá mà sao tôi lại yêu chứ."
Ha Ha tiến vào gian phòng cậu, nhìn chủ nhân đang khóc, nó cũng khổ sở, liền bò vào trong ngực chủ nhân, thỉnh thoảng liếm tay chủ nhân một chút, cố gắng an ủi.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Vẫn là Ha Ha tốt nhất." Tống Đàn Vũ sờ sờ đầu Ha Ha, nói, " Nếu sau này mà tao nhìn thấy Diệp Mặc lần nữa, nhất định phải đánh hắn một trận ra trò."
"Gâu gâu gâu!" [ chủ nhân, người đánh không lại Diệp đại thiếu gia. ]
"Được rồi, tao đánh không lại hắn. Vẫn nên trốn đi thì hơn, điều đó sẽ giúp tao quên đi mình từng thực sự yêu hắn."
"Uổng uổng." [ chủ nhân, Diệp đại thiếu gia có lẽ sẽ không buông tay người đâu. ]
"Sau mấy ngày nữa tao sẽ tìm một cô bạn gái đẹp đẽ đáng yêu, đem cô ấy về đây, làm nữ chủ nhân của mày."
"Gâu gâu gâu gâu." [ chủ nhân, người mà tìm bạn gái, Diệp đại thiếu gia sẽ trực tiếp nổi ghen đó. ]
"Ha Ha, mày nói cái gì, tao nghe cũng không hiểu." Tống Đàn Vũ vẻ mặt ta đây thật không hiểu.
Ha Ha duỗi móng vuốt ra, sau đó đặt trên tay Tống Đàn Vũ, kêu thiệt lâu.
[ chủ nhân, Diệp đại thiếu gia rất hung hăng, người không nên chọc hắn, sẽ bị hắn làm đến không xuống giường được đó nha. Hắn còn để ta giám sát người, không cho người tìm bạn gái, nếu để hắn biết được, ta cũng sẽ bị ăn mất... ]
(ý là cầy tơ bảy món ý:)) _said by Vũ)
Nhưng mà, quan hệ giữa một người một chó rõ ràng không thông, Tống Đàn Vũ tự mình nói với mình, dự định khỏe lại rồi sẽ quên đi Diệp Mặc, Ha Ha chỉ có thể nhìn trần nhà ngửa mặt lên trời sủa to.
Tống Đàn Vũ bắt đầu bận bịu công tác, cuối cùng Vu Cảnh Bạch cũng tuyên bố tin tức thu mua Du Diệp, Du Diệp chính thức trở thành một thành viên của tập đoàn Diệp Thị.
Vu Cảnh Bạch cũng đã sắp xếp tân Tổng giám đốc đến Du Diệp, chỉ là còn cần thêm thời gian. Đồng thời còn giảm biên chế, Tống Đàn Vũ cũng từ chức Chủ tịch xuống thành Tổng giám đốc, nhưng Vu Cảnh Bạch suy nghĩ một chút, lại để cho Tống Đàn Vũ làm bộ trưởng phòng thư ký.
Tống Đàn Vũ hỏi cậu ta tại sao, chức vị này bình thường chỉ có nữ nhân mới làm.
Vu Cảnh Bạch trả lời như thế này: Anh tương đối quen thuộc công việc ở Du Diệp, tổng giám đốc là một tân nhân, có nhiều chuyện sẽ không hiểu rõ, vì thế muốn cậu cố gắng giúp đỡ một chút, chờ tới khi tổng giám đốc mới quen thuộc hệ thống kinh doanh của Du Diệp, cậu cũng có thể lên làm tổng giám đốc lại.
Tống Đàn Vũ cảm giác như vậy cũng không tệ, suy cho cùng cậu chỉ hi vọng Du Diệp càng ngày tốt hơn.
Cậu hỏi Vu Cảnh Bạch tổng giám đốc mới tới là người nào, lúc nào đến.
Vu Cảnh Bạch nói loanh quanh, tuy người quản lý của Diệp thị tuổi rất trẻ, nhưng thủ đoạn rất thông minh.
Vu Cảnh Bạch đã nói như vậy, Tống Đàn Vũ cũng không tiện hỏi thêm. Tân tổng giám đốc không đến, thư ký là cậu đây đặc biệt nhàn, liền bắt đầu sự nghiệp tìm bạn gái.
Vừa vặn nhận được điện thoại của Hàn Chí Kiệt, nói em gái hắn đã sắp xếp một liên hội nghị (kiểu buổi xem mắt tập thể ấy), muốn cậu cùng đi.
Lập tức Tống Đàn Vũ lôi kéo em gái mình đi liên hội nghị.
Tuy Tống Hi Đông không vui, nhưng vì chuyện đại sự cả đời của anh trai cô, hay là để anh ấy đi xem một chút, để tránh khỏi Tống Đàn Vũ bị nữ nhân lừa gạt.
Liên nghị có bốn nam năm nữ, bên nam ngoại trừ Tống Đàn Vũ với Hàn Chí Kiệt còn có hai bạn học nữ trước đây của Tống Đàn Vũ, ngoài Lê Tiểu Giai còn có nữ đồng sự trong công ty của Lê Tiểu Giai ( coi như là nhân vật ABC đi) và Tống Hi Đông là trường hợp ngoại lệ.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Mấy người ở bên trong phòng riêng, vừa bắt đầu thì đơn giản giới thiệu, kết thúc phần giới thiệu xong mỗi người đều có mục đích của chính mình. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, như Tống Hi Đông đây hoàn toàn không coi trọng bất luận người nào, ngược lại còn được Hàn Chí Kiệt coi trọng.
"Tống tiên sinh hát thử không?" Lê Tiểu Giai hỏi cậu.
"Hả, tôi hát không hay lắm." Tống Đàn Vũ vô cùng bất đắc dĩ nói, "Hàn Chí Kiệt hát rất êm tai đấy."
"Hắn không rảnh, đang cùng em gái anh tán gẫu rồi." Lê Tiểu Giai cười, nói, "Hay chúng ta cùng song ca hát "Tiểu tình ca" đi."
"Được rồi." Tống Đàn Vũ cười nói, "Vậy thì hát đi!"
Giọng Tống Đàn Vũ tương đối thấp trầm, hát vô cùng có từ tính, Tống Hi Đông quay đầu lại liếc mắt nhìn Tống Đàn Vũ. Nói thế nào đi nữa, Tống Hi Đông cảm giác, Tống Đàn Vũ hát rất không để ý, hơn nữa còn không thấy hoà hợp với bầu không khí này.
"Đây là một bản Tiểu tình ca đơn giản, chúng ta hát đến trong lòng phức tạp..." Tống Đàn Vũ cùng song ca với Lê Tiểu Giai đoạn này, không tính là êm tai nhưng cũng có thể được xem là hay.
Tống Hi Đông nghĩ, Tống Đàn Vũ với cô gái tên Lê Tiểu Giai này cũng có thể thử qua lại xem sao.
Vào lúc này Hàn Chí Kiệt lại bắt đầu làm phiền Tống Hi Đông, Tống Hi Đông thật sự muốn một cước đá văng người này ra. Đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên, cô thật sự cảm thấy phải đặc biệt cảm tạ người gọi điện thoại cho mình mới được.
"Xin lỗi, tôi phải ra ngoài nghe điện thoại." Tống Hi Đông cầm điện thoại ra phòng khách.
Tống Hi Đông nhìn màn hình điện thoại di động, mặt như gặp mộng, sau đó lập tức nhận cuộc gọi.
~~ end chương 79~~
P/s: eeeee, lâu rồi mới quay lại đây, mau mau vào hố lại đi nào ~ các ái phi nhớ lên fanpage của nhà để xem thông báo của nhà nha~ mau mau cmt đặt vé thị tẩm cho các chương tiếp theo đi nà~
#KoreansApologizeToVietnam