Muốn Em Yêu Anh Thêm Lần Nữa

Chương 8: Chương 8




Edit: Vũ.

Beta: Khả Tịch Nguyệt.

Bên ngoài, trời đã bắt đầu đổ mưa, Tống Đàn Vũ bây giờ đang cực kỳ phiền muộn. Cậu vốn là muốn đi gặp người đối tác bàn chuyện làm ăn, kết quả bởi vì tên Đỗ Du kia bận đi tán gái nên đến muộn. Để cậu chờ ở lề đường, vào lúc trời mưa thế này, cậu chỉ có thể đứng nhờ ở hàng quán hay lề đường để trú mưa.Thật bất hạnh làm sao!

Diệp Mặc vẫn đứng ở một bên, tài xế đại thúc nói xe đang sửa chữa, chập tối mới đến nên Diệp Mặc vẫn yên lặng chờ.

Sau đó hắn lấy điện thoại di động ra, đeo tai nghe nghe nhạc để giết thời gian.

Di động của Tống Đàn Vũ đột nhiên reo, nhìn màn hình thì thấy người gọi đến là Đỗ Du.

” Cậu đang ở chỗ khỉ ho cò gáy nào vậy hả?! ” Cậu bắt đầu phát tiết nói.

” Thật xin lỗi a, vì trời đang mưa nên bị kẹt xe.” Đỗ Du bất đắc dĩ nói: ” Có lẽ sẽ không tới được, cậu xem gần đó nếu có trạm tàu điện ngầm thì đi tạm nhé.”

” Đỗ Du, cậu biết tôi không có mang theo dù mà.” Tống Đàn Vũ áp chế cơn giận của mình, nói.

” Vậy thì đành đến muộn vậy!” Đỗ Du trả lời qua loa rồi cúp máy.

” TMD nhà ngươi! ” Tống Đàn Vũ thô bạo mắng một câu, bên cạnh dù ồn ào đến đâu, Diệp Mặc vẫn mặc kệ mà nghe nhạc.

*TMD: con mẹ *….*, tham khảo thêm tại google-sama.

Diệp Mặc liếc mắt nhìn Tống Đàn Vũ, còn Tống Đàn Vũ thì không chú ý tới ánh mắt của người này, hiện tại cậu đang suy nghĩ xem trạm tàu điện gần đây nhất là ở đâu.

Diệp Mặc nhìn tài xế đại thúc đang lái xe đến, lại nhìn qua cậu một chút rồi nói với Tống Đàn Vũ: ” Dù này cho anh.”

Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, còn chưa kịp nhìn dáng vẻ thì đối phương đã đem dù quăng xuống đất, chạy lên xe.

Xe phi nhanh rời đi, Tống Đàn Vũ nhìn này cây dù màu trắng có chút không hiểu. Nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều lập tức cầm dù đi đến trạm tàu điện gần nhất, cậu không muốn ấn tượng đầu tiên của đối tác lại là chuyện giờ giấc bị kéo dài, nếu không việc làm ăn sẽ khó khăn.

Đỗ Du tới trễ, nhìn qua thấy cậu không bị ướt sũng như chuột lột liền có chút thất vọng. Đỗ Du anh đây chính là hi vọng, Tống Đàn Vũ không cần mỗi lần đều gây chú ý như vậy, mỗi lần hợp tác với phái nữ, họ đều sẽ bắt đầu quyến rũ Tống Đàn Vũ.

Đỗ Du nhìn bên ngoài, nghĩ thầm, tại sao lúc nào người được quyến rũ đều là cậu a!

” Tôi nghĩ lần hợp tác này sẽ rất vui vẻ.” Đối tác vừa cười với Tống Đàn Vũ vừa đưa tay ra.

Tống Đàn Vũ cũng nghĩ vậy, nắm chặt tay đối phương gật gật đầu.

“Anh có muốn đi ăn cơm không?” Người đối tác hỏi.

Tống Đàn Vũ nhìn trời mưa bên ngoài, đột nhiên nhớ tới cây dù lúc nãy thì lắc đầu nói: ” Thật thất lễ, hiện tại tôi không có thời gian, nhưng cậu bạn Đỗ Du này của tôi nhất định rất tình nguyện đi thay tôi.”

Người đối tác liếc mắt nhìn Đỗ Du, cười nói: ” Không có thời gian thì thôi, vậy chúng ta để lần sau cũng được.” Sau đó liền cùng vệ sĩ của mình rời đi.

Đỗ Du một mặt ghét bỏ nói: ” Người phụ nữ kia vừa nhìn tôi rồi khó chịu sao?”

” Cậu quá bĩ khí.” Tống Đàn Vũ ôn hòa nói: ” Người như thế đa phần mọi người đều không thích.”

” Không sai, bởi thế họ yêu thích loại người ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử như cậu.”

” Tôi chính là chân quân tử.” Tống Đàn Vũ cười nói : ” Lái xe đưa tôi trở về.”

” Vâng, Tống tổng.” Đỗ Du bất đắc dĩ đi lấy xe.

Tống Đàn Vũ từ tay người phục vụ nhận lấy cây dù không rõ là của ai, đột nhiên có chút hối hận, không nhìn thấy rõ dáng vẻ người kia. Nhìn bóng lưng, hẳn là một nam sinh đi, trông cũng thật là thiện lương.

Diệp Mặc hắt xì một cái, nghĩ thầm, lần này xem ra thật sự bị cảm rồi, nên nhanh uống một ít thuốc rồi đi ngủ thôi.

Khi Diệp Mặc đi học, phần lớn mọi người đều tránh né.

Hôm trước ở cổng chính trường học cùng Hạ Trà nháo nhào nên bây giờ tất cả mọi người đều cảm giác Diệp Mặc không chỉ có lạnh lùng, thực ra phải nói hắn là người lãnh huyết mới đúng. Hạ Trà, một thiếu nữ ở bên cạnh hắn suốt bốn năm, cuối cùng cứ như vậy mà không có kết quả, ngẫm lại làm cho người khác đau lòng, huống chi Hạ Trà còn xinh đẹp như vậy.

Hơn nữa vào một ngày đó, Diệp Mặc lạnh lùng như vậy, khiến người ta chân thật cảm thấy người này dường như hoàn toàn không có cảm tình nữa rồi.

Tống Hi Đông nhìn Diệp Mặc, đột nhiên cảm giác Diệp Mặc có chút đáng thương. Bị tất cả mọi người xa lánh, không có bằng hữu. Ngoại trừ gương mặt khiến người ta yêu thích, dường như những người khác sẽ không thích bất kỳ điểm nào khác của hắn.

Hơn nữa Tống Hi Đông còn biết rõ về chuyện kia, rõ ràng cô gái đó không hề có quan hệ gì với hắn, ngược lại, lại bị tất cả mọi người cho rằng tất cả lỗi sai là do hắn. Lúc Tống Hi Đông còn đang học sơ trung thì cũng xảy ra một chuyện tương tự như vậy, có một nam sinh theo đuổi cô, cô không thèm để ý tới, sau đó nam sinh kia tự sát, tất cả mọi người đều cho rằng là do cô, dồn dập làm cho cô chuyển trường. Đồng thời vào lúc đó, vì bảo vệ chính mình, cô xây dựng cho bản thân thành hình tượng một cô gái biết điều, tiếp đó còn cố tình làm nhan sắc xấu đi một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.