Bà Còm đăng ở Wattpad
Lục Trạm là người đàn ông thuộc phái hành động nhanh nhẹn dứt khoát, từ khi quyết định dọn đến Đông Viên, chỉ trong vòng hai ngày là đã thu dọn đồ đạc thỏa đáng, sáng sớm ngày thứ ba mang theo Minh Cẩm ngồi xe ngựa về nhà mới.
Lục lão nương thẹn trong lòng nên kêu Diệp Tử đi theo giúp đỡ việc nhà.
Diệp Tử vốn chịu không nổi Lục Đại tẩu mắng chửi cả ngày, vui vẻ theo Minh Cẩm lên xe ngựa.
Xe ngựa xóc nảy trên đường núi, Minh Cẩm bị lắc lư có chút váng đầu, đơn giản nhắm mắt lại không ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Nàng còn có thời gian cả đời để thưởng thức vẻ đẹp nơi này, hiện tại vì cục cưng của mình, nàng vẫn nên nghỉ ngơi ổn thỏa thì tốt hơn.
Nhà mới đã xây xong, bên trong chỉ có vài món đồ nội thất lớn, những thứ khác vẫn chưa kịp làm. Trong sân còn vài đống gỗ nằm rải rác đều dùng vải bố che lại, mặt trên phủ đầy tuyết.
Đông Viên được xây dựng trong rừng cây dưới chân núi, nhìn thoáng qua đã thấy nơi này còn thô sơ hơn trong thôn rất nhiều, nhà cửa cũng không dày đặc như trong thôn.
Một tướng nên công chết vạn người.
Dưới điều kiện y tế lạc hậu như thời đại này, bị thương tật trên chiến trường mà còn có thể sống sót trở về đã là rất hiếm.
Minh Cẩm chưa kịp thưởng thức phong cảnh của núi xa rừng gần, ngay lập tức được Diệp Tử và Lục Trạm thật cẩn thận dìu vào phòng.
Trong phòng thực ấm, hiển nhiên đã sớm có người thu dọn. Trên giường trải đệm chăn mới tinh, chất liệu vải tuy hơi thô nhưng đường may mịn màng tinh xảo, mặc dù đệm chăn rất dày nhưng được vuốt phẳng phiu, rõ ràng bỏ công rất nhiều, vừa nhìn đã thích vô cùng.
Mọi người mới ngồi xuống thì một người phụ nữ trung niên gầy gò và một người đàn ông cao to tiến vào.
“Bên ngoài lạnh quá nhỉ?” Người phụ nữ nhìn Minh Cẩm, có vẻ rụt rè, “Vừa rồi ta đi nhóm lửa, không kịp ra nghênh đón mọi người.”
“Đây là Đại tỷ và tỷ phu.” Lục Trạm cười giới thiệu cho Minh Cẩm.
Minh Cẩm sửng sốt, vội vàng định đứng dậy đáp: “Làm phiền tỷ tỷ và tỷ phu quá.”
Nàng còn chưa kịp nhấc người đã bị người phụ nữ cuống quít ấn xuống. Trong khoảnh khắc hai đôi tay giao nhau, Minh Cẩm cảm giác được làn da sần sùi và dày đặc vết chai, ngay cả đôi tay của Lục Trạm cũng không khủng khiếp đến thế.
“Mau đừng khách sáo.” Ánh mắt chị cả lộ ra vẻ kinh hoảng. Dường như cảm giác làn da trơn mịn của Minh Cẩm bèn nhanh chóng rút tay về, ngượng ngùng nói, “Thân mình đệ muội nặng nề, hãy nghỉ ngơi thật tốt. Trong nhà có nước ấm mới đun...”
Chị vừa nói vừa đi đến bên cạnh bàn, rót nước cho mọi người rồi cười bảo: “Ta đang hầm canh, để ta bưng lại đây cho đệ muội.”
“Không cần...” Minh Cẩm còn chưa nói xong thì chị đã nhanh như chớp chạy ra cửa.
Người trong phòng hoàn toàn trầm mặc. Anh rể xoa xoa đôi tay, hàm hậu cười cười: “Ta cũng ra ngoài làm việc, mọi người cứ ngồi nghỉ.”
“Tỷ phu để muội ra giúp đỡ.” Diệp Tử đứng dậy.
“Đừng đừng,“ Anh rể có vẻ khiếp sợ, muốn giơ tay kéo Diệp Tử lại nhưng không dám, mồ hôi đầy đầu, “Muội cứ ngồi đi, để đó ta làm được rồi.”
Diệp Tử thấy trong ánh mắt anh rể đầy vẻ khẩn cầu, cô nàng cắn môi dậm dậm chân, xoay người đi đến bên cạnh chậu nước đứng ngây ngốc.
Anh rể mỉm cười, lui ra cửa.
Minh Cẩm nhíu mày, nàng đã từng suy đoán chị cả sẽ là kiểu người thế nào? Một cô gái có cam đảm bỏ trốn với người yêu, hơn nữa trong điều kiện gian nan cùng trượng phu sáng lập ra Đông Viên, khí phách và đảm lược này chắc hẳn thuộc về một nữ tử cực kỳ kiêu hãnh đĩnh đạc, đâu thể nào là người phụ nữ nhút nhát, rụt rè, lại còn áy náy trước mắt?
Diệp Tử đứng bên cạnh chậu nước, bả vai run rẩy, hiển nhiên đang khóc.
Sắc mặt Lục Trạm cũng không tốt, khó xử nhìn thoáng qua Minh Cẩm rồi thở dài, chưa hề lên tiếng.
“Diệp Tử.” Minh Cẩm nhẹ giọng kêu.
Diệp Tử cuống quít chùi nước mắt, quay đầu lộ ra đôi mắt đỏ hoe, hỏi Minh Cẩm: “Gì thế ạ?”
“Ta có may cho tỷ tỷ một bộ quần áo,“ Minh Cẩm hơi mỉm cười, giống như không thấy đôi mắt đỏ hoe của em chồng, “Để trong cái rương bên cạnh muội kìa, giúp ta lấy ra được không?”
“Ồ.” Diệp Tử chớp chớp mắt, hồi lâu mới phản ứng lại, vội vàng khom người mở chiếc rương.
“Bộ đồ đặt trên cùng đấy,“ Minh Cẩm chỉ huy Diệp Tử, “Màu xanh đá.”
Diệp Tử gật đầu, lấy ra bộ quần áo đi đến bên người Minh Cẩm đưa cho nàng.
“Cũng chưa biết kích cỡ có phù hợp hay không.” Minh Cẩm giũ ra, giơ lên ngắm nghía.
“Ta thấy khá tốt.” Lục Trạm cười nói, “Trước đó ta cho nàng kích cỡ không sai biệt lắm đâu.”
“Ừ,“ Minh Cẩm gật gật đầu, quay sang nhờ Lục Trạm, “Chàng đi kêu Đại tỷ lại đây để tỷ ấy ở trong phòng thử xem sao, nếu không vừa thì em sửa lại ngay.”
Lục Trạm nhìn Minh Cẩm, mỉm cười gật đầu, xoay người rời đi.
Minh Cẩm thấy Lục Trạm đi rồi cũng không nói lời nào, cúi đầu uống một ngụm nước vừa rồi chị cả rót cho, nước vẫn hơi nóng, chỉ có thể vừa thổi vừa uống nhưng lại làm ấm người.
Diệp Tử cũng không nói gì, ngồi ở giường bên kia phát ngốc, ánh mắt toát ra chút sầu lo.
Thực mau nghe được tiếng chị cả bên ngoài.
“Không cần không cần đâu...”
“Tỷ vào đi nào,“ Giọng Lục Trạm truyền tới, “Minh Cẩm không ăn tỷ được đâu.”
“Coi đệ nói năng kiểu gì kìa.” Chị cả dường như có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc đẩy cửa đi vào, trong tay còn bưng một chén canh bốc khói.
“Đại tỷ.” Minh Cẩm không chờ chị cả nói mấy câu khách sáo, giành trước vẫy tay kêu, “Mau vào phòng sưởi ấm nào!”
“Ôi,“ Chị cả chần chờ một lúc lâu mới đặt tô lớn trong tay lên bàn, dè dặt ngồi xuống mép giường đất.
Minh Cẩm thản nhiên giơ tay kéo chị đến bên cạnh mình, phát hiện thân thể chị cứng đờ rồi dần dần thả lỏng một chút.
“Trước đó vẫn chưa tới thăm Đại tỷ, là tụi muội thất lễ.” Minh Cẩm cúi người xin lỗi, “Muội làm tặng Đại tỷ bộ đồ, nếu Đại tỷ không giận tụi muội thì hãy thử xem có vừa người hay không.”
Chị cả sửng sốt trong chốc lát, hốc mắt cũng đã ươn ướt, hồi lâu mới làm bộ lơ đãng chùi khóe mắt, cười nói: “Được.”
Diệp Tử lập tức đứng lên lại đây cầm lấy bộ quần áo, đưa chị ra sau bình phong thay đồ.
Minh Cẩm nhìn thân ảnh mơ hồ sau bình phong, thở dài.
Vừa rồi nàng chưa phản ứng kịp, lúc này rốt cuộc hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Trong suy nghĩ của Minh Cẩm, việc bỏ trốn vốn là biểu tượng của lòng dũng cảm, nhưng đối với chị cả lại là vết nhơ đáng xấu hổ nhất, không chỉ đánh vào một mình chị ấy mà còn vào toàn bộ Lục gia.
Hèn chi Lục Đại tẩu to gan gây náo loạn ở Lục gia như vậy mà Lục lão nương vẫn nhẫn nại chịu đựng.
Hèn chi Lục lão nương dùng hai thái độ khác nhau để đối xử với mình và Lục Đại tẩu, bởi vì mình không chỉ là tiểu thư dòng dõi thư hương, mà còn là một người vùng khác không quen biết.
Về phần Diệp Tử rõ ràng đã tới tuổi định hôn nhưng vẫn chưa nghe Lục gia đề cập đến việc này, hiện giờ ngẫm lại, có lẽ là do chuyện của chị cả trước đây mà trong thôn không ai muốn cưới con gái Lục gia.
Gông xiềng đạo đức trầm trọng như thế vẫn luôn đè trên người chị cả và anh rể, chưa bao giờ có cơ hội thở dốc, thậm chí còn đang kéo dài không ngừng. Đời này chỉ sợ hai vợ chồng chị cả không thể trở về trong thôn, không thể gặp thân nhân. Thông thường chị chồng luôn kén cá chọn canh với em dâu, thế nhưng chị cả lại sụp mi cụp mắt với Minh Cẩm, giống như sợ làm mất lòng nàng.
Điều duy nhất khiến mọi người cảm thấy an ủi là anh rể không hề bỏ rơi chị cả, vẫn luôn ở bên chị ấy, ở cùng chị ấy trong Đông Viên sinh con đẻ cái, cùng chị gánh chịu sự lên án và khinh thường của người trong thôn.
Chỉ cần anh rể hơi động một chút tâm tư muốn rời đi, chẳng khác nào đẩy chị cả vào cõi địa ngục vạn kiếp bất phục. Bỏ rơi chị cả đối với anh rể là một loại giải thoát, rốt cuộc anh ấy là đàn ông, cho dù quá khứ có xảy ra chút chuyện như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến tương lai của anh ấy, sẽ không ảnh hưởng đến gia đình anh ấy.
Minh Cẩm không khỏi cảm thấy kính phục người đàn ông to lớn thật thà chất phác này.
Diệp Tử và chị cả thấp giọng thì thầm gì đó với nhau, giọng nói nghẹn ngào, sau đó là khe khẽ khóc thút thít.
Qua một hồi lâu, hai người mới từ sau bình phong đi ra, mắt mũi đều sưng đỏ. Minh Cẩm giả vờ như không để ý, cười nói với chị cả: “Mau tới đây để muội nhìn xem nào.”
“Bộ đồ này,“ Chị cả vuốt ve những bông hoa thêu trên áo, cười thẹn thùng, “Thật là đẹp!”
“Tỷ tỷ thích là tốt rồi,“ Minh Cẩm ngắm nghía, quả nhiên rất vừa người. Nàng vốn lo kích cỡ có thay đổi nên chọn kiểu dáng rộng rãi, cho dù có mập hơn hay gầy đi cũng không ăn nhằm gì, “Về sau làm phiền tỷ tỷ giúp đỡ tụi muội.”
“Không sao không sao,“ Chị cả cuống quít xua tay, dừng lại một chút rồi vội gật đầu, “Đương nhiên đương nhiên.”
Diệp Tử ở bên cạnh bật cười: “Tỷ, tỷ đang nói gì vậy?”
Chị cả càng thêm ngượng ngùng, vội xoay người ra sau bình phong thay ra bộ đồ mới: “Ta đi nấu cơm cho mọi người.”
“Muội muốn ăn ba món chay do tỷ làm.” Diệp Tử mè nheo chị cả.
“Biết rồi.” Giọng chị cả rốt cuộc mang theo một tia ý cười, “Một lát sẽ có ngay.” Dứt lời xoay người ra cửa.
Vào bữa cơm chiều, chị cả và anh rể từ chối ở lại, nói phải về nhà ăn. Diệp Tử rốt cuộc nhịn không được nổi giận, hét to với chị cả rồi lại khóc lóc nói xin lỗi. Hai chị em ôm nhau vừa khóc vừa cười.
Minh Cẩm ở bên cạnh nhìn, cũng nhịn không được hốc mắt bắt đầu cay xè.
Cuối cùng mọi người vẫn cùng nhau ăn cơm chiều. Tay nghề của chị cả đỉnh hơn Lục lão nương, một bàn đồ ăn thơm ngọt ngon miệng, Minh Cẩm nhịn không được ăn thêm nửa chén cơm.
Để làm dịu bầu không khí, Lục Trạm nói thẳng nên sớm lại đây để tỷ tỷ bồi bổ cho Minh Cẩm. Minh Cẩm cũng phối hợp trêu ghẹo vài câu, chọc cho mọi người tan hết bi thương cùng nhau cười ha hả.
Chị cả và anh rể thấy Minh Cẩm không có bất kỳ vẻ khinh rẻ hay coi thường, dần dần thả lỏng hơn. Anh rể còn uống một chén rượu, đỏ mặt dựa vào góc nhà nhìn vợ mình cười ngây ngô.
Hai người họ đã thành thân thật lâu, lại trải qua rất nhiều sóng gió và khúc chiết, Minh Cẩm là người ngoài cuộc mà vẫn có thể thấy rõ ràng sự ngọt ngào và viên mãn giữa hai vợ chồng chị.
Đáng giá nhắc tới chính là cậu bé Tiểu Thư con trai duy nhất của chị cả và anh rể. Đó là một tiểu shota rất xinh đẹp, lại vô cùng ngoan ngoãn trầm tĩnh, khi Minh Cẩm cho quà cũng không mừng rỡ như điên, chỉ toát ra một chút tò mò đối với thai phụ, thỉnh thoảng nhìn lén cái bụng tròn xoe của nàng.
Chút động tác nhỏ này không thể qua mắt được Minh Cẩm, nàng cân nhắc một chút rồi quyết định mượn cái bụng của mình kéo gần quan hệ với Tiểu Thư.
Khi Tiểu Thư lén nhìn một lần nữa, Minh Cẩm vẫy tay kêu nhóc, hơn nữa còn cười tủm tỉm cho phép cậu nhóc sờ sờ bụng mình. Cậu nhóc rốt cuộc không thắng nổi sự tò mò, thật cẩn thận vuốt ve một phen, sau đó mở to đôi mắt cho Minh Cẩm nụ cười ngọt ngào, làm nàng khoái chí đến nỗi muốn hôn một cái lên gương mặt nhỏ trắng nõn.