Tuy Lục Trạm không dối gạt Minh Cẩm điều gì nhưng có một số chuyện cũng không nói rõ cho nàng -- đám du mục hung hãn kia căn bản không hiểu quy củ trong kinh thành cứ thế bao vây Triệu phủ, Lục Trạm đương nhiên báo cáo cho thượng cấp, còn “không cẩn thận” khiến rất nhiều quan chức nhỏ biết được.
Các quan lại trong kinh thành sắc mặt đều xanh mét, cũng đúng thôi, kẻ địch bị đánh bại mà còn kiêu ngạo đến vậy! Điểm mấu chốt là, sau trận chiến có rất nhiều binh lính không được phong thưởng không muốn về quê trồng trọt bèn phân cho các phủ làm thị vệ, nếu bọn ngoại bang tới phủ tìm người trả thù, gây náo loạn lên còn có thể sống bình yên hay sao?
Trong triều đình quan văn chiếm số đông, trước nay rất kiêu căng ngạo mạn, hiện giờ tất cả đều hoảng loạn làm nhóm võ tướng cảm thấy vui vẻ vô cùng. Nếu những quan văn kia chú ý nhiều hơn đến tin tức từ quan võ, bọn họ sẽ biết chuyện này Thư Nhã không thể làm một cách ngốc nghếch như vậy.
Năm xưa Lục Trạm giả mạo Hoài Viễn tướng quân đã chết trận, dẫn dắt tướng sĩ chiến đấu một tháng khiến đám Man tộc ở biên cảnh nghe danh sợ vỡ mật, còn kính sợ hơn nhiều so với danh tiếng của các tướng quân ngồi trong lều chỉ huy. Chỉ là sau khi chiến tích của họ thản nhiên bị cướp đoạt, Lục Trạm bất chấp tất cả muốn đòi lại công bằng cho vị Tướng quân đã qua đời khiến các võ quan liên can rất đau đầu. Cuối cùng, bàn tay Trấn Tây tướng quân vung lên, gắt gao đè ép toàn bộ thông tin về Lục Trạm, lúc này mới làm mọi người không có ấn tượng gì với những chiến công của Lục Trạm, cho rằng chỉ là một binh lính xuất ngũ tầm thường mà thôi.
Thư Nhã đâu phải đồ ngốc, đâu phải tất cả thị vệ đều đáng giá để cô ả nhắm vào như vậy ngoại trừ Lục Trạm -- nếu tương lai hai nước khai chiến lần nữa, Lục Trạm và nhóm người xung quanh chàng nhất định sẽ là một mối đe dọa cực đại.
Mấy thông tin này đều bị người nào đó cố ý ém nhẹm, các quan văn chỉ biết Công chúa Thư Nhã nhận ra một binh lính năm xưa bỗng lên cơn thần kinh muốn báo thù cho huynh đệ của thị vệ bên người.
Lần đầu tiên Triệu lão gia được chú ý đến thế, các quan văn đều cảm thông như bản thân mình cũng bị, đồng loạt bày tỏ sự phẫn nộ tột độ về vấn đề mất mặt này, trong triều trên dưới nhất trí chưa từng có. Ngay cả khi bàn luận có nên xuất quân đánh giặc hay không mà triều đình vẫn cãi cọ rất nhiều lần, thế nhưng loại chuyện phát sinh trước cửa nhà mình thì lại đoàn kết vô cùng. Dù sao chiến tranh cách kinh thành quá xa, chuyện như thế này lại ngay trước mũi.
Vụ này nhanh chóng truyền đến tai Hoàng đế, chẳng những Công chúa Thư Nhã mà cả Tự Phong đều bị Hoàng đế điểm danh phê bình: Ở kinh thành mà dám làm càn như vậy, chẳng lẽ không để Hoàng đế trong mắt?
Một câu phán ra khiến phe phái Tự Phong hết hồn hết vía, trước giờ ra vẻ đáng thương lập nhiều công trạng đều bị sự việc này xóa sạch. Một đám quan viên cũng cảm thấy bất mãn với Thư Nhã: Mẹ kiếp, ngươi sắp gả cho người Hán chúng ta sao còn phát điên gì nữa?! Mặc dù ngoài miệng không nói như vậy nhưng trong mắt tất cả mọi người đều viết như thế, ngay cả Quý phi nương nương cũng trong tối ngoài sáng cảnh cáo Thư Nhã đừng ngu xuẩn làm xằng làm bậy nữa.
Thư Nhã có miệng khó cãi, lại không thể nhắc nhở các quan viên: Người mà tôi đang nhắm vào chính là hiền tài bị các vị ngược đãi đấy! Cô ả uất nghẹn đến mức mỗi ngày phải lên núi đi săn để phát tiết cảm xúc, làm cho mấy ổ gà rừng trong kinh đô không thể sống yên.
Chuyện này được bình ổn với vận tốc ánh sáng, nhưng vết máu trên người Lục Trạm đêm đó đã để lại ấn tượng rất sâu trong đầu Minh Cẩm.
Thân phận Lục Trạm tuy đã thành người thường, hơn nữa sắp sửa về quê làm ruộng, nhưng Minh Cẩm vẫn cảm giác được hơi thở nguy hiểm. Vị Lão tướng quân kia rất quan tâm đến Lục Trạm, khi Lục Trạm gặp nguy hiểm còn mời hai người họ đến nhà mình tránh nạn, nghênh đón phiền toái vào gia môn. Nếu ông ta không phải lão Phật gia có tâm địa Bồ Tát, vậy chính là tương lai còn tính toán dùng Lục Trạm, vì thế lúc này mới ra tay lung lạc nhân tâm.
Một tướng quân xông pha chiến trường chỉ huy giết chóc, nếu nói ông ta ăn chay niệm Phật ai tin cho nổi? Ít nhất Minh Cẩm không thể nào tin tưởng chuyện này.
Vậy chỉ còn một lý do: Một khi biên cảnh lại có chiến tranh, Lục Trạm rất có khả năng phải trực tiếp đối mặt với nguy hiểm, mà nàng, một nữ lang, chỉ có thể bất lực trơ mắt đứng nhìn, không thể làm gì được.
Minh Cẩm đương nhiên không muốn ngồi chờ chết, nàng nhanh chóng bắt đầu suy nghĩ nhất định phải làm gì đó, cho dù không giúp được Lục Trạm thì ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình, không cần ngáng chân Lục Trạm.
Học võ hiển nhiên đã chậm, nàng không cho rằng bộ não của mình có thiên phú làm những động tác vừa nguy hiểm vừa khó khăn, trong khi chạy trốn mà có đủ sức để bám theo là đã quá lắm rồi.
Phòng ngự tốt nhất chính là tiến công, Minh Cẩm cân nhắc những lời này, mua về một đống sắt vụn đồng nát, bắt đầu nghiên cứu vấn đề tự thân phòng vệ.
Thật hiếm có thể sáng chế ra thứ gì có lực sát thương, đủ giết chết kẻ địch tới gần, rồi kỹ thuật phải không khó đến mức làm không được.
Thời buổi này đã có hỏa dược, kiến thức qua sự lợi hại của chất nổ khiến Minh Cẩm suy nghĩ rất nhiều biện pháp, một trong số đó là pháo hoa pháo trúc, nhưng thứ nhất cần có thời gian để châm lửa đốt cháy, thứ hai ôm loại pháo này không đủ an toàn, một khi có người ném mồi lửa vào nàng thì trước tiên nổ tung chính mình.
Đây là những tri thức mà nàng không nghĩ tới rất nhiều năm, Minh Cẩm bỗng oán than năm xưa sao mình không học về ngành quân giới, tự nhiên đi học ba cái kỹ thuật thông tin nhìn không thấy sờ không được làm chi, hiện tại xuyên tới nơi này chả dùng được chút nào.
Tuy về mặt kỹ thuật có khó khăn, Minh Cẩm vẫn dựa vào ấn tượng cân nhắc chế ra một loại súng kíp nhỏ dùng một lần. Đời trước nàng đã từng thấy thành phẩm được trưng bày trong viện bảo tàng, dù không có khả năng làm được lợi hại giống hiện đại, nhưng nơi này vẫn có đồng có chì có hỏa dược, phần cứng cơ bản đã sẵn sàng, đâu có lý do gì để không xem xét khả năng thực hiện.
Thứ Minh Cẩm nghĩ đến là loại súng kíp đơn giản nhất. Một ống ngắn bằng đồng thau có một đầu bịt kín, độ dày và đường kính của thành ống dựa trên những bức ảnh và ký ức khi đi thăm viện bảo tàng. Một lỗ nhỏ được tạo ra ở một bên của đầu bịt kín để gắn một phễu nhỏ đựng hỏa dược. Khi bắn, chỉ cần đốt hỏa dược trong phễu để châm ngòi cho hỏa dược trong lòng súng bắn ra đạn chì. Phễu hỏa dược có thể bịt kín bằng một lớp sáp là được.
Phiền toái nhất chính là dụng cụ để bóp cò khai hỏa, Minh Cẩm suy nghĩ vài phương án. Dùng diêm châm lửa tuy đơn giản nhất nhưng nàng không biết cách chế diêm sinh, hơn nữa diêm sinh vừa chậm lại không dễ dàng dập tắt. Tốt nhất là dùng đá lửa đánh vào nhau để xẹt ra tia lửa châm hỏa dược, tuy nhiên chế tạo khá rắc rồi. Cuối cùng Minh Cẩm quyết định chọn cách đánh chùy, kỹ thuật khó nhất chỉ là một miếng sắt có độ đàn hồi vừa đủ.
Hỏa dược là pháo trúc mua ở tiệm bán pháo. Hôm Tết Minh Cẩm đã từng xem Minh Thụy đốt pháo trúc, trong đó có một tiệm đặc chế pháo trúc nổ lớn vô cùng, Minh Thụy rất thích nhưng Minh Lan lại chê nổ ù cả tai. Minh Cẩm cân nhắc một chút, cảm thấy dùng pháo trúc này là đủ rồi.
Đạn chì dễ chế tạo hơn nhiều, chỉ cần một viên chì tròn, quấn một lớp vải bố tẩm dầu, dùng thanh gỗ chọc vào nòng súng, nếu có thể rút ra được thì đỡ tốn tiền.
Nói chung, thứ này tuy giống súng lục nhưng thật ra chẳng có bao lớn uy lực, không có thiết bị nhắm, lại vì phòng ngừa nòng súng nổ tung nên dùng đồng thau thật dày thật nặng, nhiều nhất chỉ có thể bắn vào mục tiêu cách nàng hai mét, còn không có cách gì thay hỏa dược lắp đạn chì trong khoảng thời gian ngắn, coi như là một khẩu súng chỉ dùng một lần.
Ưu điểm lớn nhất là âm thanh rất to, một tiếng nổ mạnh có thể hù dọa nhiều người! Trong trường hợp khẩn cấp lôi ra dùng chắc hẳn oai phong, có thể đối phó với kẻ địch tới gần khi Lục Trạm không thể phân tâm chắc không thành vấn đề, về phần sản xuất quy mô để dùng trong chiến tranh thì hoàn toàn là chuyện khôi hài.
Thực tế lại một lần khiến Minh Cẩm cảm thấy không nói nên lời, nhưng nàng không thể xoay chuyển gì được. Không có kỹ thuật và năng lực mà có thể làm ra một món đồ thoạt nhìn hoành tráng như vậy đã không dễ. Đây xem như là biện pháp cuối cùng nàng dùng để cứu mạng mình, dù gì có nó còn tốt hơn không có gì.
Minh Cẩm suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy không bỏ sót thứ gì bèn bắt tay vào làm, tìm thợ đúc đồng, rồi tìm các vật liệu khác, hy vọng trước khi bọn họ về quê gom đủ tất cả những thứ cần dùng. Đợi khi về đến nơi sẽ thực nghiệm và cải tiến thêm vài lần, ước chừng có thể đặt trong phòng để tự vệ.
Tất nhiên không phải mang theo trên người, là một bà chủ gia đình, Minh Cẩm đại để không thể dễ dàng rời nhà, đã vậy thứ này còn nặng, bên trong chứa hỏa dược, mang đi khắp nơi thật không tiện chút nào. Ghé vào chơi với bà còm ở wattpad nhé!
Sau một ngày bận rộn, Minh Cẩm đã thu xếp xong mọi thứ cần thiết trước khi rời đi, cuối cùng cũng yên tâm lên đường. Đây là lần đầu tiên nàng lấy hết can đảm để phát minh sáng tạo sau ngần ấy năm xuyên tới nơi này, không phải vì kiếm tiền mà hoàn toàn để tự vệ. Minh Cẩm phát hiện chính mình đã cách sự toàn năng của một cõi người xuyên không càng lúc càng xa. Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad.
Triệu phủ cách phủ tướng quân không xa cũng không gần, Lão tướng quân phái người đánh xe tới đón bọn họ. Minh Cẩm và Lục Trạm ngồi vào trong xe, bàn luận câu được câu mất.
“Ta nghe nói,” Lục Trạm bỗng lên tiếng, tay vẫn đỡ vai Minh Cẩm, “Nàng tìm người làm chút đồ gì đó?”
“Ừ.” Minh Cẩm gật đầu, nàng vốn định làm xong thành phẩm bước đầu thì mới báo cho Lục Trạm, ai ngờ chàng ta phát hiện nhanh như vậy. Vì thế nàng cũng không giấu giếm, báng súng gỗ còn cần Lục Trạm giúp đỡ hoàn thành, trong nhà có sẵn thợ mộc, không lý gì phải tìm người khác.
“Em muốn chế ra một ống phóng hỏa phòng thân, trước tiên phải thử xem có làm được không.” Minh Cẩm dựa vào lồng ngực Lục Trạm, ngáp một cái.
“Nàng sức yếu, lại chưa từng học võ công, sao có thể sử dụng ống phóng hỏa gì chứ!” Lục Trạm nói thẳng không cho mặt mũi, “Nếu thật đưa nàng binh khí, sợ đến lúc đó bị người đoạt lấy làm nàng bị thương.”
“Cũng đúng,” Minh Cẩm gật đầu, đây là sự thật, nàng không cãi gì được, chỉ có thể sảng khoái thừa nhận.
Lục Trạm vốn tưởng rằng Minh Cẩm sẽ tranh luận với hắn, ai ngờ nàng thành thật đồng ý, không khỏi có chút kinh ngạc, hồi lâu mới hỏi: “Vì sao? Nàng không tin ta sẽ bảo hộ nàng chu toàn?”
“Em không muốn kéo chân sau của chàng.” Minh Cẩm vòng tay ôm choàng lấy Lục Trạm, cảm nhận hơi ấm từ chàng.
“Không sao cả, chân ta thô.” Lục Trạm cười, “Nàng cứ việc kéo tự nhiên.”
Minh Cẩm hờn dỗi lườm chàng ta một cái, vùi mặt vào ngực chồng. Xe ngựa đi rất chậm, cứ đong đưa lắc lư khiến nàng có chút mệt mỏi.
“Trở lại Đông Viên là an toàn.” Lục Trạm lại nói, giơ tay vuốt ve mái tóc Minh Cẩm.
Minh Cẩm không cho là đúng, Đông Viên ở trong trạng huống thế nào khỏi cần phải nói, chỉ nhìn một Sở Hoài Uyên với hai bộ mặt là có thể tưởng tượng người Đông Viên không dễ chọc. Nàng dám giao tánh mạng cho Lục Trạm, không đồng nghĩa với việc nàng có thể dễ dàng giao mạng mình cho người nàng không tin tưởng.
“Em chỉ dựa theo ý tưởng của mình để chế tạo một món đồ đặc thù để phòng thân, đến lúc đó chàng giúp em thử xem sao.” Minh Cẩm hơi mỉm cười, không để ý tới lời Lục Trạm.
Lục Trạm nhìn Minh Cẩm, hồi lâu mới biết nàng lại tái phát tính tình bướng bỉnh nên không hề nói thêm gì, chỉ gật đầu thốt lên một chữ: “Được.”
Minh Cẩm cong khóe môi, lại ngáp một cái.
“Mệt à?” Lục Trạm quan tâm hỏi, Minh Cẩm luôn luôn tràn đầy năng lượng, thế mà hôm nay cứ ngáp liên tục, không giống Minh Cẩm thường ngày.
“Chàng còn dám hỏi.” Minh Cẩm đỏ mặt, trừng mắt lườm Lục Trạm một cái, lại vùi đầu vào ngực chồng: “Chúng ta đi chậm chút nhé, em muốn ngủ một lát.”
Lục Trạm dở khóc dở cười nhìn Minh Cẩm trong lòng mình: “Chỉ vài bước nữa là tới kinh thành, làm sao đủ cho nàng ngủ một giấc?”
Minh Cẩm mặc kệ Lục Trạm trêu ghẹo chỉ thở đều đều, hiển nhiên đã ngủ say.
Lục Trạm nhìn gương mặt mệt mỏi của Minh Cẩm, đơn giản kêu xe ngựa ngừng lại ven đường, ôm Minh Cẩm chặt hơn.