Bà Còm đăng ở Wattpad
Hai nhà cách nhau rất gần, từ nhà này xoay người đi vài bước là đến cổng nhà mình.
Cũng chính vì vậy mà Minh Cẩm không bế con qua, Lục Phi luôn ngủ rất say, rời đi năm ba phút hẳn là không thành vấn đề, bế bé theo ngược lại làm bé ngủ không ngon.
Lúc Minh Cẩm mở cổng vô tình liếc mắt về phía bụi cây gần đó, chợt phát hiện một bóng dáng khập khễnh hấp tấp lẩn trốn khiến bụi cây lay động.
Đông Viên được xây dựng trong khu rừng nên trước cửa nhà nào cũng có cây cối xanh um tươi tốt. Lúc trước khi mới khởi công xây nhà, Lục Trạm còn đặc biệt hỏi ý Minh Cẩm có muốn giữ lại cây cối bên ngoài hay không.
Minh Cẩm cảm thấy một ngôi nhà nông thôn nên có cây cối nhiều mới đẹp, vì thế không chịu chặt cây xung quanh, giữ lại để mùa xuân hưởng hương hoa, mùa hè hưởng bóng mát.
Dù Minh Cẩm không quen thuộc với thân hình của Tiểu Văn, nhưng từ bộ dáng khập khễnh có thể nhìn ra manh mối. Tuy Đông Viên có nhiều người tàn tật nhưng phụ nữ không bị, duy nhất một nữ tử chân cẳng không linh hoạt chính là Tiểu Văn bị ngã gãy chân.
Lúc này Tiểu Văn chạy tới gần nhà mình làm gì?
Tim Minh Cẩm thót lại, vội đẩy cổng vào nhà, thuận tay cài then thật chặt.
Vài bước phóng vào buồng thấy được Tiểu Phi vẫn nằm trong nôi ngủ ngon lành, dường như không chịu bất kỳ quấy nhiễu gì, lại nhìn sợi tóc nàng cài trên màn phủ nôi không có dấu vết động qua, lúc này Minh Cẩm mới thở phào nhẹ nhõm.
Hồi nãy nàng còn cảm thấy mình lo lắng như vậy là quá mức thần kinh, đứng ở cửa nhà Mạc tẩu tử là có thể nhìn thấy nhà mình rất rõ ràng, hiện giờ mới biết mình bất cẩn biết bao nhiêu.
Coi bộ Tiểu Văn thấy nàng một mình ra ngoài nên muốn lẻn vào, ai ngờ nàng tặng đồ xong lập tức trở về, vì thế không kịp vào nhà.
Nhưng rốt cuộc làm sao nó biết lúc này mình ra khỏi cửa? Là ngẫu nhiên gặp được hay rình mò đã lâu? Chỉ một mình nó hành động hay còn có người khác giúp đỡ?
Minh Cẩm ôm Tiểu Phi vào lòng, mãi đến khi cảm nhận được thân thể ấm áp mềm mại của cục cưng trong ngực, nghe nhịp tim của bé đập vững vàng, nàng mới ổn định tinh thần, trong lòng vẫn còn hồi hộp. Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra, nàng thật sự quên mất trong Đông Viên còn có quả bom hẹn giờ.
Con khốn Tiểu Văn rốt cuộc muốn làm gì?
Minh Cẩm định thần xong thì cơn giận dần dần dâng lên, nàng nhíu mày, cúi đầu trầm ngâm.
Vốn dĩ Lục Trạm tính ra tay với Tiểu Văn, nhưng vụ Xuân Sinh lại có điểm chết vô đối chứng, vì thế không tìm được thời cơ tốt để xuống tay.
Nghe nói lúc ấy Tiểu Văn nước mắt nước mũi giàn giụa đẩy hết trách nhiệm cho Xuân Sinh, nói rằng nó chỉ nhắc tới với Xuân Sinh vụ Lục Trạm muốn cưới vợ, là do chính Xuân Sinh đầu óc vặn vẹo ghen ghét Lục Trạm. Mọi người đều biết mấy năm nay Xuân Sinh có khúc mắc với Lục Trạm, không có bất kỳ ai nguyện ý tin tưởng thiên thần nhỏ mà mình chăm chút bỗng biến thành quỷ dữ giết người, việc này rốt cuộc không thể tìm được chứng cứ định tội Tiểu Văn.
Lục Trạm ở Đông Viên coi như có uy tín, nhưng cũng vì thế mà không thể lôi Tiểu Văn ra trừng trị.
Nói cách khác, nếu không thể nắm được nhược điểm của Tiểu Văn, không có chứng cứ cụ thể, bọn họ không cách gì động đến một sợi lông tơ của nó, cùng lắm chỉ cấm túc răn dạy vài câu, tương đương với không trừng phạt.
Lúc trước Minh Cẩm cũng không nghĩ tới phải diệt cỏ tận gốc, chỉ cần Tiểu Văn không còn tác quái thì nàng cũng không muốn trở mặt với Sở Hoài Uyên. Nàng mới dọn đến đây không bao lâu, vẫn nên hòa thuận sống chung với cư dân Đông Viên cho thỏa đáng. Nhưng hôm nay xảy ra chuyện này lại làm nàng hạ quyết tâm, nếu Tiểu Văn muốn động vào cục cưng của nàng, đây chính là chạm vào điểm cực hạn, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào nhắm vào Lục Phi.
Vì sự an toàn của bé con sau này, vì cuộc sống yên ổn của chính mình trong tương lai, Minh Cẩm bắt buộc phải tìm mọi cách để Tiểu Văn chui đầu vô lưới.
Không có chứng cứ? Vậy thì tạo ra chứng cứ!
Chỉ cần con khốn kia vẫn có ý đồ xấu muốn gây rối, vậy thì Minh Cẩm vẫn có thể nghĩ ra biện pháp tìm được nhược điểm của nó!
Hết thảy đều không thể sốt ruột, hiện tại Lục Trạm không ở nhà, hai mẹ con ở Đông Viên thấp cổ bé họng, cho dù bắt được nhược điểm cũng thực dễ dàng để Tiểu Văn bóp méo sự thật, nếu lỡ có sai lầm gì khiến Tiểu Văn cắn ngược một miếng thì càng không xong.
Minh Cẩm siết chặt nắm tay, nhân lúc Lục Trạm còn chưa có trở về, nàng sẽ bắt đầu tỉ mỉ tính kế.
Kể từ ngày đó, Minh Cẩm không bao giờ dám để Lục Phi ở nhà một mình, cho dù khoảng cách gần đến mấy cũng bế bé cùng nhau ra vào. Vừa vặn sau khi nàng ở cữ đã béo lên một chút, bồng nhóc con nặng trĩu đi tới đi lui coi như giảm cân.
Tiểu Phi vốn dĩ đã dính Minh Cẩm, hiện tại được Minh Cẩm bế suốt ngày càng như cá gặp nước. Vừa lúc Lục Trạm không ở nhà, nhóc con bèn nghênh ngang vào buồng xâm chiếm vị trí của ông già mình, mỗi ngày sung sướng vô biên. Không biết nhóc học được từ đâu mà để lại dấu cắn dầy nước dãi lên khắp gối chăn của cha bé, xem như đóng dấu địa bàn của mình, gương mặt bụ bẫm còn muốn học vẻ hung dữ của Lục Trạm. Khoái chí khi Minh Cẩm suốt ngày ôm nhóc kêu cục cưng, nhóc càng không kiêng nể gì.
Ngày thường khi Minh Cẩm làm việc nhà luôn đặt Lục Phi vào một một rổ tre lớn. Đó là lúc trước Minh Cẩm đòi Lục Trạm đan cho nàng định dùng đựng trái cây, hiện tại cũng đủ lớn để đặt em bé vào, bên trong trải vải bố mềm thật dày, Lục Phi nằm ngủ nước dãi chảy ròng.
Cũng kể từ ngày đó, cho dù Minh Cẩm ở trong nhà vẫn không để Lục Phi rời khỏi tầm mắt mình, nàng đi đến phòng nào thì sẽ mang Lục Phi tới phòng đó. Nhóc con đang ở độ tuổi thích lăn lộn, nàng ở nhà một mình vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng. Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad.
Khi Lục Trạm về nhà thấy ngay Minh Cẩm đang tất bật trong phòng bếp mồ hôi đầy trán, bên cạnh là Tiểu Phi đang có ý định bò ra khỏi rổ, một cẳng chân nhỏ thò qua mép rổ, bàn chân mang vớ trắng nhỏ xíu đã đụng được mặt đất. Cũng may Minh Cẩm đã có chuẩn bị, lót một tấm thảm mỏng dưới rổ nên vớ không bị dơ.
Lục Phi tiếp xúc được với mặt đất càng thêm hưng phấn, cười khúc khích giơ tay đập xuống thảm, mắt thấy sắp sửa ngã ra ngoài.
Lục Trạm bay người đến, vừa vặn chụp được nhóc con bụ bẫm.
Minh Cẩm bị động tĩnh của Lục Trạm làm cho giật bắn mình, tay run rẩy suýt nữa lật luôn miếng bánh bột ngô xuống đất, vội vàng xúc ra khỏi chảo bỏ vào mâm bên cạnh, xoay người thấy ngay Lục Trạm vẻ mặt hoảng sợ nhìn cục cưng không ngừng uốn éo trong tay mình muốn cách xa.
Có lẽ mùi mồ hôi trên người Lục Trạm quá nặng, Lục Phi nhăn tít mũi nhỏ, vẻ mặt tức giận tay đấm chân đá muốn đẩy lão cha ra.
Lục Trạm sợ nhóc làm đau chính mình, giơ Lục Phi lên cao, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nhóc con quá mức hiếu động.
“Phải làm sao đây?” Lục Trạm đổ mồ hôi.
“Giao cho em.” Minh Cẩm tiếp nhận bé con, ôm vào lòng đong đưa vỗ về rồi lại thả bé vào rổ.
“Tại sao nấu cơm còn phải mang theo nó bên người?” Lục Trạm có chút bất mãn, “Đừng chiều hư nó.”
“Bé mới bao lớn, còn chưa biết gì đâu,” Minh Cẩm lắc đầu, “Đặt ở trong phòng lỡ rơi xuống giường thì phải làm sao, cứ để trước mắt nhìn yên tâm hơn.”
Lục Trạm hừ một tiếng nhưng vẫn trìu mến vuốt ve gương mặt bầu bĩnh của nhóc con nhà mình, chọc cho Lục Phi vô cùng bất mãn, vụng về xoay người để lại cho lão cha cái mông nhỏ.
“Làm phản rồi,” Lục Trạm cười mắng, “Còn dám ghét bỏ ông già nó.”
“Trên người của chàng đầy mùi mồ hôi,” Minh Cẩm cười nguýt Lục Trạm, giơ tay nhấc lên ấm nước bên cạnh, “Mau đi tắm rửa!”
“Thằng nhóc này học theo nàng, chẳng có chút nam tính nào.” Lục Trạm lầu bầu nhưng ngoan ngoãn đi theo Minh Cẩm vào gian cách vách.
Minh Cẩm thích sạch sẽ, khi xây nhà đã đặt biệt thiết kế một phòng tắm riêng sát gian bếp, bên trong còn dựa theo yêu cầu của nàng đặt một thùng gỗ thật lớn, trên bếp luôn có sẵn nước ấm, có thể tắm rửa bất cứ lúc nào.
“Bé con mới bao lớn,” Minh Cẩm cười cãi lại, “Huống chi, sạch sẽ ngăn nắp vốn là phẩm chất tốt đẹp, không quan hệ gì đến nam tính hay nữ tính.”
Lục Trạm bĩu môi không nói gì, lột vài cái là cởi hết quần áo, bước vào thùng tắm.
Một đường phong trần mệt mỏi, trở về có thể ngâm mình trong nước ấm thật sự rất thoải mái, chỉ là trong thôn trước nay không ai nỡ xài nước phí như vậy, cũng không ai nguyện ý mỗi ngày dọn dẹp nước tắm và lau chùi phòng tắm, mà Lục Trạm nhà mình thân thể khoẻ mạnh không ngại gánh nước, Minh Cẩm thì nguyện ý hao tốn công sức để được tắm rửa.
Tuy mới lấy nhau một năm mà hai người cứ như đôi vợ chồng già, Minh Cẩm thấy Lục Trạm tùy tiện cởi quần áo cũng không hề đỏ mặt, ngược lại đi qua vốc nước giúp chồng gội đầu.
Lục Trạm thoải mái dựa vào cạnh thùng gỗ, nhìn Lục Phi ở gian ngoài đang tò mò quan sát mình, cảm thấy mỹ mãn thả lỏng thân thể.
“Mọi chuyện thuận lợi cả chứ?” Minh Cẩm vừa túm gọn lại mái tóc mới gội xong vừa hỏi, “Còn phải đi kinh thành nữa không?”
“Mọi việc đều ổn.” Lục Trạm lười biếng đáp, “Không nhất định phải đi nữa, nếu bọn họ có việc dĩ nhiên tìm đến ta.”
“Chàng đồng ý điều gì?” Minh Cẩm lo lắng, “Không phải lại muốn làm chuyện nguy hiểm đấy chứ?”
“Chuyện không nguy hiểm thì người ta cũng không cần tìm ta.” Lục Trạm giơ tay nhéo má Minh Cẩm, cười nói, “Yên tâm đi, những vụ đó đều là chuyện nhỏ, so với chiến trường còn không bằng một góc.”
“Dù sao cũng là chuyện nguy hiểm,” Minh Cẩm lo lắng sốt ruột, “Cẩn tắc vô áy náy.”
“Biết rồi.” Lục Trạm nhịn không được thò lại gần nhẹ nhàng hôn một cái giữa hàng mày đang nhíu lại của Minh Cẩm, “Ta cho rằng trước tiên nàng sẽ hỏi hôn sự của Minh Lan.”
“Em đã vì bọn họ mà làm chàng chịu thiệt thòi, thành công hay không em chả quản nữa.” Minh Cẩm cúi đầu nói, “Sau khi chàng đi, em vẫn lo lắng vô cùng...”
Nàng chưa nói xong thì Lục Trạm đã mạnh mẽ nâng cằm nàng lên, cúi người lấp kín môi nàng.
Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn mà hai người như đã thật lâu không gặp mặt. Minh Cẩm bất chấp bị nước thấm ướt vạt áo, vòng tay ôm cổ Lục Trạm. Lục Trạm đứng dậy trong thùng gỗ, siết chặt eo Minh Cẩm, dùng sức ép nàng vào ngực mình.
Tiếng hít thở của Minh Cẩm trở nên dồn dập, ngửa đầu đón nhận nụ hôn của Lục Trạm, tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve cổ chàng.
Lục Trạm sắp bế Minh Cẩm lên thì nghe “Óe” một tiếng, Lục Phi khóc lớn.
Minh Cẩm và Lục Trạm đưa mắt nhìn nhau, Minh Cẩm phản ứng theo bản năng giơ tay đẩy ra Lục Trạm, xoay người ngoái nhìn về phía phòng bếp.
Chỉ thấy trong phòng bếp Tiểu Phi định trèo ra khỏi rổ khiến rổ bị lật úp, ông tướng con ngã chổng vó giãy giụa, tiếng khóc rung trời.