Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 51: Chương 51: Vấn đề bữa sáng




Sáng sớm hôm sau, Lục Trạm như thường lệ ra ngoài tập thể dục buổi sáng, cả hai đều thuộc loại không ngủ nướng, trời chưa sáng đã thức dậy, trông rất tỉnh táo và sảng khoái.

Minh Cẩm nhìn theo chàng ta ra cửa, cảm thấy cơ thể mình sắp bị rỉ sét bèn ở trong phòng làm mấy động tác thể thao khuỵu gối, vươn vai, sau đó mới bắt đầu dọn dẹp phòng ốc rồi ra cửa suy nghĩ vấn đề bữa sáng.

Hứa tẩu tử đứng trước cửa nhà nhìn Minh Cẩm cúi đầu phát ngốc, nhẹ giọng đằng hắng vài tiếng.

“Tẩu tử,” Minh Cẩm vội ngẩng đầu, cười nói, “Chào buổi sáng.”

“Ừ.” Hứa tẩu tử gật đầu, coi bộ hài lòng với biểu hiện của Minh Cẩm, hơi nhếch khóe môi, “Ta nấu cơm sáng, lát nữa ngươi đem về ăn.”

“Đâu thể nào không biết ngượng như vậy,” Minh Cẩm cảm thấy chính mình đẩy đưa thật dối trá. Hai vợ chồng vừa dọn tới đây, trong nhà không có một hột gạo, nếu không nhờ Hứa tẩu tử nói vậy, nàng thật đang lo nghĩ có nên ra ngoài tìm mua chút gì về ăn hay không?

Hứa tẩu tử quả nhiên không kiên nhẫn xua tay: “Đêm qua mới đến, biết hôm nay các người khẳng định không chuẩn bị, sáng sớm đã nấu rồi.” Nói xong xoay người vào nhà, mang sang một cái tô lớn chứa đầy bánh bao trắng múp míp, trực tiếp nhét vào tay Minh Cẩm.

Minh Cẩm biết Hứa tẩu tử thẳng tính bèn đưa tay nhận lấy, cảm kích nói: “Ta sẽ không khách sáo, đa tạ tẩu tử lo lắng.”

“Trong nồi ở phòng bếp có cháo, tự đi múc nhé.” Hứa tẩu tử lại dặn một câu rồi quay về phòng.

Khi Lục Trạm trở về, trong tay cầm một bao giấy dầu đựng đầy thức ăn căng phồng, vào phòng lại thấy trên bàn bày bánh bao và cháo. Minh Cẩm đang ở bên kia mở rương hành lý xếp đồ vào tủ, thấy chồng trở về vội buông đồ xuống cười tủm tỉm ra đón.

“Nàng làm cơm sáng?” Lục Trạm cực kỳ kinh ngạc, chẳng lẽ nương tử khéo léo đến mức không cần nguyên liệu cũng có thể nấu ăn?!

“Lúc nãy Hứa tẩu tử cho đấy,” Minh Cẩm cười lắc đầu, “Chàng tưởng em là cô Tấm hay sao.”

“Cô Tấm nhà ai?” Lục Trạm nhướng mày.

“Không,” Minh Cẩm lắc đầu, đón lấy đồ ăn sáng trong tay Lục Trạm, đẩy chàng ta đến bên chậu nước rửa tay, “Lại quậy ra một thân mồ hôi.”

Lục Trạm bị đẩy đi phía trước, vẻ mặt lộ ra ý cười, thuận tay tiếp nhận khăn vải Minh Cẩm đưa qua.

Minh Cẩm nhìn động tác vô cùng tự nhiên của Lục Trạm, chợt phát hiện vừa rồi giọng điệu của hai người rất thân mật, động tác ăn ý như thể phu thê nhiều năm, mặt hơi nóng lên vội xoay người mở ra gói giấy dầu.

Lục Trạm động tác rất nhanh, Minh Cẩm còn không kịp lấy đồ trong bao giấy dầu ra là anh chàng đã sà đến cạnh bàn, giơ tay cầm một chiếc bánh bao cắn ăn ngon lành.

Minh Cẩm thầm an ủi chính mình, dù gì cũng không trực tiếp trở về lập tức thò tay lấy bánh bao, có thể trước khi dùng cơm nhúng “móng vuốt” vào nước lau lau thì đã không tệ, đâu thể yêu cầu một anh chàng đại quê mùa quá nhiều.

Khi Lục Trạm đang ăn cũng không quên Minh Cẩm, chỉ vào mấy món trên bàn nói: “Xem nàng thích ăn thứ gì?”

Minh Cẩm cầm chiếc bánh mè nướng, cắn một miếng, thơm phức ngon miệng, nhịn không được híp mắt cười: “Cái này không tệ.”

Lục Trạm chộp tay Minh Cẩm nhét vào miệng mình toàn bộ miếng bánh nướng còn dư trên tay nàng, khóe môi dính chút hạt mè, gật gật đầu, làm như thật nhận xét: “Khá ngon.”

Minh Cẩm nhìn tay trống trơn, lại cầm một miếng bánh chưng. Nàng chưa kịp đưa vào miệng thì Lục Trạm lại há miệng rộng cắn hơn phân nửa, vẻ mặt thỏa mãn nhai nuốt.

“Còn có trên bàn kìa.” Minh Cẩm nóng nảy, há mồm nhét vào hết miếng bánh chưng còn dư lại, nghẹn thiếu chút nữa trợn trắng mắt, vội vàng uống một ngụm nước đưa xuống.

Lục Trạm ở bên cạnh cười nghiêng ngả: “Nàng ăn từ từ.”

Minh Cẩm cũng cảm thấy mình đôi co với chàng ta như vậy thật trẻ con, trợn mắt lườm một cái, cúi đầu húp cháo.

“Nàng ăn không hết cứ đưa cho ta, nếm thêm mấy thứ,” Lục Trạm thấy Minh Cẩm cúi đầu không để ý tới mình, cho rằng nàng bị chọc giận, thấp giọng dỗ, “Xem nàng thích thứ nào, lần tới ta lại đi mua.”

Lục Trạm là người không biết nói lời dịu dàng, cho dù ngày thường quan tâm săn sóc cũng thích dùng phương thức cộc lốc hay hung hãn để biểu đạt, rõ ràng là chuyện tốt mà chàng ta lại rất dễ dàng khiến người tăng huyết áp. Thế nhưng không hiểu sao Minh Cẩm lại thích cách biểu đạt của chàng, cảm thấy dáng vẻ tướng công của mình thực độc đáo, rất có hình tượng, còn cảm thấy vô cùng đắc ý.

Người này bình thường hay chơi xấu lại không nghiêm túc, bỗng nhiên nói một câu dỗ dành lại có thể khiến tim nàng tan chảy. Minh Cẩm vừa thấy lòng mềm nhũn vừa thầm mắng chính mình: Ở trước mặt Lục Trạm luôn chịu không nổi một ánh mắt, chỉ cần một câu là đủ làm nàng binh hoang mã loạn.

Nếu Lục Trạm quyết ý làm thùng rác, Minh Cẩm đương nhiên không khách khí, mỗi thứ đều ăn một miếng đến khi rốt cuộc ăn không nổi mới ôm bụng ngồi thở.

Minh Cẩm nhìn bữa sáng vẫn còn bày đầy nửa cái bàn mà phát sầu: “Hình như quá nhiều.”

“Không nhiều lắm đâu.” Lục Trạm cười, tốc độ nhanh hơn, thực mau ăn hết hơn phân nửa, hiển nhiên vừa rồi cố tình chậm lại.

Minh Cẩm lại nhíu mày: “Sức ăn của chang rốt cuộc bao nhiêu?”

“Chính ta cũng không biết,” Lục Trạm húp miếng cháo, “Ngày thường không bao giờ chú ý, có nhiều ăn nhiều, có ít ăn ít, không có số lượng nhất định.”

“Như vậy không tốt.” Minh Cẩm nhíu mày càng chặt, “Hiện tại chàng ỷ vào tuổi trẻ, già rồi sẽ chịu khổ.”

“Già rồi hãy nói,” Lục Trạm không thèm để ý, rồi chợt ngừng động tác, cười ha hả, “À, già rồi không thể liên lụy nàng.”

“Biết thì tốt.” Minh Cẩm hất cằm, lên mặt dạy bảo chọc chọc vào ngực Lục Trạm, “Đừng ăn kiểu vậy, không thể vì quét nồi mà ăn đến mức bội thực.”

Lục Trạm nhịn không được giơ tay kéo Minh Cẩm ôm vào lòng, chôn mặt trong hõm vai nàng bật cười ra tiếng, hồi lâu mới thấp giọng hỏi: “Ta nhớ rõ nàng ở nhà ăn cơm chưa bao giờ nói chuyện.”

“Đó là ở Phó gia,” Minh Cẩm cũng vươn tay ôm Lục Trạm, “Em cảm giác chàng không thích những quy củ đó. Hơn nữa nhà mình ít người, nói chuyện rôm rả so với trầm mặc tốt hơn nhiều.”

Lục Trạm lại bật cười, đứng dậy dặn Minh Cẩm: “Đêm nay ta không về, khi nàng đi ngủ nhớ cài cửa cẩn thận, có chuyện gì thì sang bên cạnh tìm Hứa gia.”

“Ừ.” Minh Cẩm đáp ứng, đưa Lục Trạm đến cửa, bỗng sinh ra vài phần lưu luyến không rời.

Lý thị tới rất trễ, mãi đến khi mặt trời lặn mới vào sân, không cần uống nước lôi kéo Minh Cẩm đi ngay, “Mau lên nào, nếu không kịp phải đợi tới ngày mai.”

Minh Cẩm cảm thấy kỳ quái: “Sao thế?” Gặp phu nhân cũng không cần sốt ruột như lửa đốt vậy chứ?

“Vốn định sáng sớm đưa muội qua đó, ai ngờ sáng sớm hôm nay cô nương vừa ra cửa thì Giang thiếu gia lại tới phủ, phu nhân mới tiễn vị tôn thần này về, bây giờ vừa lúc rảnh rỗi,” Lý thị cười giải thích, “Ta sợ muội sốt ruột, bằng không ngày mai đi gặp cũng được thôi. Nhưng hôm nay đúng lúc có công việc tốt còn chưa giao cho ai làm, nếu chờ tới ngày mai sợ không còn nữa.”

“Công việc tốt?” Minh Cẩm sửng sốt.

Lý thị cũng hơi kinh ngạc: “Muội đi gặp phu nhân không phải vì muốn tìm chút việc làm thêm, giúp đỡ chi tiêu trong nhà hay sao?”

Minh Cẩm bật cười, hiển nhiên vị tỷ tỷ này đã hiểu lầm, tưởng nàng yêu cầu đi gặp phu nhân để tìm việc làm, có lòng tốt muốn giúp nàng nên mới nóng ruột như lửa đốt mà bôn ba.

Được Lý thị nhắc nhở, Minh Cẩm thật ra cũng muốn tìm chút việc trong phủ để làm, rốt cuộc để nàng mỗi ngày canh nhà thật quá chán. Thân là bà chủ gia đình, ngoại trừ may vá thì các việc khác nàng đều không thích lắm, đặc biệt chán ghét phòng bếp dầu mỡ dơ bẩn.

Nhớ tới Hứa tẩu tử vừa nghiêm khắc vừa cưỡng hãn ở chung trong viện, sau này cuộc sống của nàng phỏng chừng sẽ rất khổ sở, chi bằng tìm một việc thanh nhàn trong phủ để làm, hai vợ chồng đều được bao cơm, bữa sáng thì Lục Trạm mua về, khỏi phải xuống bếp.

Minh Cẩm thầm đưa ra quyết định, không nói toạc chỉ gật đầu đồng ý: “Vậy chúng ta đi nhanh thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.