Muốn Kết Hôn Tự Tự

Chương 3: Chương 3




Giơ lên thả xuống, giơ lên lại thả xuống, cánh tay như sắp rời ra, đem sơn lăn trên tường, Trử Tự Tự cảm thấy chính mình sắp chết -- mệt mà chết.

Cái tên Kinh Diệc Trạch kia, nhất định là ma quỷ, tuy rằng là cô xin anh cho cô ở lại nhà, cũng là cô chủ động mở miệng hỏi anh chuyện công việc, cũng biết được anh có mở một văn phòng thiết kế, liền dõng dạc nói ra mình cũng tốt nghiệp khoa thiết kế, mặc kệ công việc là gì cô đều có thể đảm nhận, mệt mấy khổ mấy cô cũng không sợ......Tự mình tiến cử với anh.

Nhưng cho dù là như vậy, anh làm sao có thể kêu cô đến công trường lăn sơn đâu?

Ngày hôm qua thậm chí còn gọi cô đi hỗ trợ khiêng gạch men sứ......

Anh ta là ma quỷ, nhất định là ma quỷ, bằng không cô thanh tú,dịu dàng như vậy, trẻ tuổi xinh đẹp như vậy lại bị anh kêu đến làm thô công?

Ma quỷ! Ác ma!

Dùng sơn ở trên tường viết thật to hai chữ “ma quỷ”, lại dùng sơn màu đó đem lăn trùm hết lên bức tường, Trử Tự Tự thở dài đem chổi lăn ở tay phải chyển sang tay trái, lại xoa bóp tay phải đau nhức không thôi, mệt mỏi cũng không chịu thua.

“Thế nào? Mới làm việc một giờ đã không chịu đựng được rồi sao? Còn thề son sắt nói mặc kệ công việc gì đều có thể đảm nhận, khổ mấy mệt mấy cũng không sợ?”

Nhớ tới ngày đầu tiên bắt đầu làm việc, khi anh muốn cô quét vụn gỗ cùng rác đầy trong năm mươi căn phòng lớn, anh chưng ra vẻ mặt “Đi guốc trong bụng cô , sớm biết như thế này rồi” biểu tình cùng những lời nói này, cô liền quyết định không chịu thua.

Người thở một hơi, phật thắp một nén nhang. Cô tình nguyện mệt chết, cũng không thể để anh xem thường.

Lại dùng lực sơn lên bằng tay phải, cô đem sơn lăn theo tay trái rồi hạ xuống, lại lần nữa cắn chặt răng, cố gắng lăn mặt tường. Ta lăn ta lăn ta lăn lăn lăn.

Leng keng đông, leng keng đông.

Một hồi chuông cửa đột nhiên vang lên, làm cho cô dùng sức thở ra một hơi, tạm thời nghỉ giải lao một lúc.

Cô buông chổi sơn xuống, đi đến cái khóa trước cửa, nhìn ra bên ngoài xem. Hóa ra là ông chủ ma quỷ.

Cô đứng trước cửa mở khóa, mở cửa cho anh tiến vào.

Kinh Diệc Trạch đi vào trong, chưa nói lời nào hai mày đã nhíu lại.

“Tôi không có nhàn hạ nha, đã thực sự cố gắng lăn sơn rồi.” Cô mở miệng lớn tiếng doạ người.

“Tôi không phải bảo cô mở quạt điện ra sao?” Anh nhìn thoáng qua quạt điện đặt ở bên cửa sổ, quay đầu nhìn chằm chằm cô.

“ Nó kêu to lắm, tôi nghe xong mà thật đau đầu.”

“Khẩu trang đâu?”

“Đeo khẩu trang tôi sẽ cảm thấy không thể thở được.”

“Sao cô có nhiều vấn đề vậy?” Anh nhíu mày hỏi.

“Tôi có duy trì thông gió, trừ bỏ cửa lớn, cửa sổ cùng cửa sau đều có mở ra, cho nên anh không cần lo lắng tôi sẽ bị trúng độc.” Cô không để ý đến hắn, thẳng nói với anh.

Anh nhìn cô một cái, “Tôi không phải lo lắng cô trúng độc, chỉ là không muốn gia tăng phiền toái mà thôi.” Trử Tự Tự cũng nhăn mày lại. Người này không chỉ là ma quỷ, còn thực ác độc, siêu cấp ác độc. Cô nhịn không được ở trong lòng oán thầm.

“Dừng tay một chút, tôi đưa cô đi ăn cơm trưa.” Anh nói.

“Tại sao lại muốn dẫn tôi đi? Không phải nói là không muốn gia tăng phiền toái sao?” Cô nhìn anh liếc mắt một cái, nói thầm rồi xoay người.

“Cô đang nói cái gì?” Anh hỏi.

“Không có gì.” Cô nhanh chóng trả lời, nhanh như chớp bỏ chạy vào toilet đi thay bộ quần áo lao động, lấy áo T-shirt đơn giản cùng quần bò thay thế, lại thả mái tóc lúc trước cột vào, thanh xuân vô địch tiêu sái ra khỏi toilet, lớn tiếng tuyên bố nói:”Tôi xong rồi.”

Người này tuy rằng là ma quỷ, ác ma, nhưng ở phương diện ăn uống thật ra chưa từng ngược đãi cô, luôn đưa cô đi ăn này nọ.

“Đồ của cô đâu hết rồi?” Kinh Diệc Trạch đem tường sơn sửa sang lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn hai tay trống trơn của cô hỏi.

“Cái gì?” Cô vẻ mặt nghi hoặc.

“Cô đã thay bộ quần áo lao động.”

“Ăn xong còn phải quay lại nữa mà.”

“Mang theo.” Anh nói.

“Tại sao? Chẳng lẽ không quay về làm việc tiếp sao?” Cô khó hiểu hỏi.

“Không quay lại.”

“A? Nhưng là vách tường còn chưa sơn xong nha?”

“Buổi chiều sẽ có hai thợ sơn đến đây tiếp nhận.” Nghe vậy, Trử Tự Tự nhất thời toàn bộ ngây người, há hốc mồm.

Thợ sơn?

Hay nói cách khác, làm cho cô làm việc cả buổi sáng, việc tới tay thiếu chút nữa quyết định bỏ việc, kỳ thật là có thể tìm thợ sơn chuyên nghiệp đến làm? Mà anh rõ ràng có quyết định này, lại còn gọi cô một mình ở trong này liều mình sơn?

Anh rốt cuộc là biến cô thành ngu ngốc, vẫn là ngốc tử, làm như vậy là vì muốn chỉnh cô đi?

“Anh là không phải rất muốn đuổi tôi đi? Nếu đúng vậy thì nói rõ ràng ra, không cần dùng cách này để chỉnh tôi, để tôi tự biết khó mà lui.” Cô không chuyển ánh mắt mà nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt có chút tức giận.

Anh nhìn cô một cái cảm thấy nhàm chán, chỉ nói hai chữ: “Trẻ con.”

“Cái gì?” Cô tức giận kêu lên.

“Nhanh chút đi lấy đồ của cô đi, lề mề như vậy là tôi sẽ đi trước đó.” Anh mặt không đổi sắc hạ thông điệp với cô.

Ma quỷ. Trử Tự Tự âm thầm mắng một tiếng, vội vàng chạy vào toilet lấy mấy thứ rồi lấy trong quần áo một số đồ dung cá nhân, đeo túi xách bước nhanh ra ngoài. Trong lúc chờ cô lấy đồ, anh đã đi trước ra ngoài cửa.

Kinh Diệc Trạch đứng ở cạnh cửa chờ cô, thấy cô đi ra, liền lấy chìa khóa khóa cửa nhà lại, sau đó ấn thang máy xuống lầu.

Bọn họ hiện tại đang ở trong một tiểu khu hoa viên nhỏ, giao thông thực không thuận tiện, cái này cũng chính là nguyên nhân vì sao cô rõ ràng còn đang tức giận, lại ngoan ngoãn theo sát sau anh ta.

Bởi vì nếu không đi theo anh, cô sẽ phải tự đi bộ về nhà.

“Cô muốn ăn cái gì?” Sau khi lên xe, quỷ hỏi cô.

“Tôi có quyền quyết định sao?” Cô hờn dỗi châm chọc hỏi.

“Bữa cơm này xem như hoan nghênh người mới đến, cho nên được.” Anh trả lời.

Hoan nghênh người mới đến? Trử Tự Tự nhịn không được nhướn cao lông mày: “Tôi đã làm việc được 1 tuần rồi, bữa hoan nghênh này không phải mời quá chậm sao?” cô hừ hừ nói.

“Thà có còn hơn không. Hay là muốn bỏ đi?” anh hỏi cô.

“Không được!” cô lập tức hét lớn.

Cô phản ứng thẳng thắn chọc Kinh Diệc Trạch nhịn không được khóe miệng nhướn lên.

“Nói thật, tôi hoài nghi có phải anh thật sự hoan nghênh tôi.” Cô mở miệng nói, quyết định thừa dịp này hỏi rõ ràng, miễn cho làm một đống việc không công xong rồi mới bị đuổi ra khỏi nhà.

“Vì sao cô lại có ý nghĩ này?” Kinh Diệc Trạch nhìn cô một cái, bình tĩnh hỏi.

“Quét nhà, sơn tường, chuyển gạch cùng đắp đất, sau đó đào đất trồng hoa, như thế này là đủ các loại công việc loạn thất bát tao, chẳng lẽ không đúng anh nghĩ ra thủ đoạn bức tôi biết khó mà lui, chủ động đóng gói hành lý rời đi sao?” Cô trừng mắt nhìn anh đang lái xe, chất vấn nói.

“Nếu muốn như vậy, tôi lúc trước đã trực tiếp đem cô đuổi đi, làm việc thừa này làm cái gì? Tôi ngay cả thời gian ngủ còn không có, làm sao còn có thời gian rỗi đi làm những việc như thế?” Kinh Diệc Trạch nhịn không được khẽ thở dài một hơi, cảm thấy cô thật sự là trẻ con.

“Nếu không phải, anh vì sao là ông chủ mà bắt tôi làm mấy cái công việc loạn thất bát tao lại còn mệt chết này nữa?” Cô vẫn là không tin.

“Đó là công việc tôi bình thường cũng phải làm. Ông chủ cũng làm, làm trợ lý đương nhiên cũng phải làm, không phải sao? Còn có,” Anh quay đầu nhìn cô một cái, “Là ai nói mặc kệ khổ mấy mệt mấy, mọi công việc đều có thể đảm nhận?”

Trử Tự Tự nhất thời nghẹn lời, tạm dừng vài giây mới cãi lại át lẽ phải nói: “Nhưng tôi là con gái nha.”

“Con gái thì được hưởng đặc quyền sao?” Anh hỏi lại.

Cô lại nghẹn lời hai giây, “Ít nhất...... Ít nhất không cần làm bao nhiêu công việc trong một lúc như vậy đi?” Cô nói.

Kinh Diệc Trạch lại thở dài một hơi, quyết định vẫn là cùng cô nói rõ ràng, miễn cho dù là bệnh đa nghi của cô càng lúc càng trầm trọng. Anh bây giờ cũng không có đủ sức lực đối mặt với những hoài nghi liên tiếp của cô.

“Nghe cho kĩ.” Anh nghiêm túc mở miệng nói, “Những lời này tôi chỉ nói một lần, nếu cô lần sau còn có ý kiến về mấy vấn đề này, cô cũng không cần phải oán giận tôi, trực tiếp nói với tôi là cô không muốn làmlà được rồi.”

“Công việc của tôi thực chất là chỉ có tôi làm, hiện tại có thêm cô, cũng chỉ có hai người mà thôi, cho nên việc lớn nhỏ sự đều phải dựa vào chính mình để làm, công việc tính chất hỗn độn, không thể giống đại công ty phân công cẩn thận, có người cố định phụ trách nội dung công việc được.”

“Bởi vì phòng làm việc chưa thành lập được bao lâu, đến nay còn chưa có tìm được công ty cùng hợp tác, cho nên dù là dỡ bỏ công trình, nhận công trình mới, công trình xây dựng hay công trình thuỷ điện, thường xuyên đều xuất hiện một số tình huống đột xuất. Nhưng những việc như thế, cũng không thể làm cái cớ làm trễ ngày giao công trình, bởi vì đó là vấn đề về chữ tín của công ty. Làm nghề này, danh tiếng rất quan trọng.” Anh cường điệu nói.

“Cho nên tôi nói lại lần nữa cho cô hiểu, ở công ty tôi đi làm bề bộn nhiều việc, mệt chết đi, hơn nữa mặc kệ là thoải mái hay công việc ồ ồ đến cô đều phải làm, cũng không có cách nào để tan tầm đúng giờ. Nhưng dù là vậy, cô cũng sẽ có được tiền lương rất cao, cũng sẽ có tiền hoa hồng từ các công trình. Ngoài cái này ra, cô còn có vấn đề gì nữa không?”

Trử Tự Tự ngây ngốc sửng sốt một lúc, mới ngoan ngoãn lắc lắc đầu. Cô chưa từng nghĩ tới việc đó, hóa ra anh không phải cố ý muốn đuổi cô, cũng không phải cố ý muốn giống ma quỷ như vậy, mà là tính chất công việc chính là thế.

Kỳ thật nói trắng ra, anh thực ra cũng có kinh nghiệm, cũng có khí lực, bởi vì anh cần người như vậy giúp anh phân ưu giải lao, kết quả, anh lại bị cô tay trói gà không chặt phiền toái gấp bội, không chỉ có bị bắt cung cấp chỗ ở, còn phải giúp tìm việc.

Người này không phải ma quỷ, mà là một người tốt thực lương thiện.

Hơn nữa cũng không thể nói anh mặt ác, anh bộ dạng cũng không khó nhìn, tóc thiên đoản, ngũ quan đoan chính, cằm thiên phương, ánh mắt chính trực, nhìn như có điểm uy nghiêm lại nghiêm túc, nhưng tuyệt đối không phải người có diện mạo xấu.

Trên thực tế, nếu anh có thể cười một cái, đừng luôn lạnh lùng như vậy, lại còn hơi tí là nhíu mày, thì anh sẽ trở thành một người đàn ông rất có mị lực.

“Nghĩ xong chưa?” Anh hỏi cô.

“Nghĩ cái gì?” Trử Tự Tự trừng mắt nhìn, đột nhiên hoàn hồn, không hiểu anh muốn cô nghĩ cái gì.

“Là muốn tiếp tục công việc này, hay là muốn từ chức? Nếu muốn từ chức thì nói cho tôi, tôi sẽ giả cô số tiền lương mấy ngày vừa qua.”

“Tôi...... cũng chưa nói là tôi muốn từ chức.” Cô bĩu môi, không cam lòng nói.

“Ý cô là sẽ tiếp tục làm?” anh thừa dịp xe dừng lại chờ đèn đỏ, quay đầu nhìn cô.

“Ân.” Cô đối hắn gật gật đầu.

“Không hề oán giận?”

“Tôi không có oán giận, chỉ là muốn làm rõ ràng mọi chuyện mà thôi.” Cô thì thào thấp giọng nói.

“Bây giờ muốn ăn cái gì?” Anh thở ra một hơi, trở lại chuyện chính hỏi cô.

“Cái gì cũng được đúng không?” Nghĩ đến ăn, tâm tình của cô nhất lại bay lên, ánh mắt cùng lông mi tựa hồ đều cười.

Anh gật đầu.

“Thật sự có thể chứ?” Cô hỏi lại một lần.

“Đúng.” Anh trả lời.

“Tôi muốn ăn Mc Donalds!” Cô vui vẻ lớn tiếng nói.

Đáp án này làm cho Kinh Diệc Trạch nghe xong nhất thời trợn mắt há mồm, không nói gì mà chống đỡ. “Cô là nói thật sao?” Anh quay đầu nhìn cô một cái.

Trử Tự Tự dùng sức gật đầu, cô muốn ăn Mc Donalds lâu lắm rồi.

Bởi vì hồi trước đều ở trong nhà, mẹ nấu ba bữa một ngày, cho nên có rất ít cơ hội ăn ở ngoài. Hơn nữa hồi trước kết giao với tên hỗn đản nào đó đối với thức ăn thực sự kén chọn, cho rằng Fastfood tất cả đều là đồ ăn rác, căn bản ngay cả chạm vào cũng không thèm, cũng mệnh lệnh cô không cho phép ăn, cho nên cô mới có thể thèm ăn như vậy.

Ngày đó chỉ cảm thấy hắn là nghĩ cho cô, muốn tốt cho cô, bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy tên kia thực không thể chịu được, bá đạo cùng độc tài. Tên ấy căn bản là không biết cách tôn trọng ý nguyện của người khác, thậm chí còn bắt cô phải làm những chuyện mà hắn muốn -- tên hỗn đản này, xấu xa, bỉ ổi!

Không nên nghĩ đến hắn, cái loại người này tự cho mình là đúng lại không tôn trọng cô, căn bản là không đáng để cô lãng phí một giây suy nghĩ về hắn. Không cho phép mơ tưởng, không cần suy nghĩ.

“Tôi muốn ăn Mc Donalds.” Cô lại lớn tiếng nói.

Tuy rằng không biết nói gì để chống đỡ, đành đáp ứng cô, Kinh Diệc Trạch cũng chỉ có thể nói: “Tôi biết rồi.”

Cô đang ngủ, cứ như vậy ghé vào trên bàn ngủ không chút phòng bị, còn ngáy nho nhỏ nữa.

Cô nhất định mệt chết đi. Trên thực tế, cô có thể chống đỡ được như bây giờ, thật sự làm cho anh cảm thấy thực bất khả tư nghị mà nhìn cô với cặp mắt khác xưa.

Đã qua một tuần lễ, anh thực đã bắt cô làm nhiều việc, đừng nói là cô giống như một nữ sinh hay nũng nịu, cho dù là đại nam sinh, cũng phải thừa nhận là sẽ mất kiên trì, nhưng là cô lại làm được, thật sự rất giỏi.

Anh chưa từng nghĩ tới cô có thể làm được như vậy.

Trên thực tế cô nói cũng đúng, anh xác thực có hi vọng để cô biết được khó khăn là gì. Nhưng ở phần phân công công việc, anh thề anh thật sự không có cố ý làm cô khó xử, cũng chỉ là phải làm như thế nào thì làm thế thôi, cô chính là vừa vặn chọn lúc thời điểm công việc bề bộn hỗn loạn mà xuất hiện, cho nên mới phải làm nhiều việc như vậy, lăn sơn, khuôn gạch…bao nhiêu công việc đều phải làm.

Nhưng cũng nhờ có vậy mà làm cho anh nhận ra cô bề ngoài nhu nhược mà lại có quyết tâm cùng nghị lực, thật sự rất giỏi.

Kinh Diệc Trạch thu hồi ánh mắt đang chăm chú nhìn cô, tìm tờ giấy trên bàn, viết lời nhắn bảo cô anh sẽ đi đâu, đại khái là anh sẽ trở về sau, đang định đứng dậy đi ra ngoài, trên bàn lại bỗng nhiên vang lên tiếng điện thoại.

“Linh......”

Anh nhanh chóng nhấc điện thoại lên, nhưng nguyên bản đã quấy nhiễu giấc ngủ của cô.

Cô giật mình, mở to mắt, đột nhiên thẳng lưng ngồi lên.

“Uy?” anh không tự chủ được đối với người phá hỏng giấc ngủ người khác trong điện thoại kia gầm nhẹ.

“Lão đại, là ta.” Đầu dây bên kia lên tiếng.

“Là ai?” Anh khó chịu hỏi.

“Lí Thái Minh, anh không nhận ra giọng nói của tôi à? Lão đại, như vậy tôi sẽ rất tủi thân đó.”

Lí Thái Minh? Là người cùng hợp tác trước kia trong công trình thuỷ điện, tiểu Lí?

“Ngươi có việc gì mà đột nhiên gọi điện thoại cho ta?” Anh kinh ngạc hỏi, hai người đều đã nửa năm không liên lạc đi?

“Đương nhiên là không có việc thì đâu phải gọi. Lão đại, anh bên đó có công trình gì không? Thiện tâm một chút, xin thương xót, thưởng chén cơm ăn đi.”

Kinh Diệc Trạch ngây người một chút, hỏi: “Ngươi không phải cùng bên kia có hợp đồng, làm rất tốt sao?”

“Hợp đồng tháng này hết hạn, tôi không cùng bọn họ tiếp tục ký nữa.”

“Tại sao?”

“Đương nhiên là vì anh không có ở đó, lão đại.”

“Tiểu Lí, ngươi không cần vì ta mà làm vậy.”

“Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn vì anh! Bên này một đám người tự cho mình là cao, mắt cẩu mà nhìn mọi người thành thấp kém, bọn họ nghĩ nhà thiết kế của bọn họ rất giỏi, hoàn toàn không tôn trọng mấy người chuyên nghiệp chúng ta, liền đem chúng ta ra làm công nhân cùng thô công, thật sự thực làm người ta khó chịu. Còn có, thuận tiện nói cho anh biết, lão Giang cùng Trần thúc cũng đã sớm có ý nghĩ như vậy, bây giờ chỉ chờ hợp đồng hết thời hạn, sau đó cũng sẽ vỗ mông chạy lấy người.”

Kinh Diệc Trạch có chút nói không nên lời, tiểu Lí, lão Giang cùng Trần thúc, tất cả đều là cao thủ bên ngoài, thậm chí có thể nói là đứng thứ nhất trong giới, mà nay, bọn họ cũng không mong mà đồng loạt toàn bộ chuồn đi......

“Các ngươi đều nói rời đi như vậy, bên kia không có vấn đề gì sao?” Anh nhịn không được hỏi.

“Anhkhông phải quản nhiều, lão đại, bọn họ tài đại khí thô, thanh danh vang dội, làm sao để ý những người như chúng ta? Huống hồ, anh làm gì còn thay bọn họ cái loại vô tình vô nghĩa vô tâm này lo lắng? Chẳng lẽ anh đến bây giờ đều còn không biết, người lấy đi bao nhiêu đối tác của anhlà bọn họ sao?”

Kinh Diệc Trạch khiếp sợ mở lớn hai mắt, quả thực khó có thể tin.

“ Lời ngươi nói là thật à?” Anh trầm giọng hỏi.

“ Xem ra anh thật sự không biết.” tiểu Lí ở đầu dây bên kia thở dài nói, “Lão đại, tuy rằng anh thường nói nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người, nhưng là mong anh đừng ngay cả lòng phòng bị người khác cũng không có có được không?”

Kinh Diệc Trạch đang muốn mở miệng nói cái gì, trong túi tiếng di động lại đột nhiên vang lên, nhắc nhở anh còn có một cuộc hẹn.

“ Tiểu Lí, bây giờ ta có việc, để tí nữa ta lại gọi điện thoại cho ngươi?”

“Ok.”

Dập điện thoại, anh vừa bấm số gọi một cuộc điên thoại khác vừa đưa tay lên xem đồng hồ.Anh thật sự phải đi ngay, nếu không đi, buổi hẹn cùng khách hàng sẽ muộn mẩt.

Anh một bên bắt tay vào làm việc với một vị khách hàng khác , một bên đem tờ giấy vừa rồi đưa cho Trử Tự Tự xem, sau đó buông trang giấy, cầm lấy bút lên, viết thêm trên giấy bốn chữ.

Cô tiếp tục ngủ.

Trử Tự Tự dường như không tự chủ được mặt đỏ lên, nhìn anh vừa rời khỏi phòng, cô ra đứng trước cửa, còn không quên lấy chìa khóa khóa cửa lại.

Hành động của anh thật giống như tri kỉ, làm cho lòng của cô dâng lên một cỗ cảm xúc khác thường không nói nên lời, nhưng thực ấm áp, dịu dàng,thoải mái.

Cô sờ vào trái tim của mình, không có phản ứng gì cả. Cô có phải hay không ngủ dậy mới có cảm giác kỳ quái như vậy?

Nói thật, cô hoàn toàn không biết chính mình đã ngủ khi nào.

Ăn cơm trưa xong, Kinh Diệc Trạch lần đầu tiên đưa cô đến văn phòng, ngồi trên chính chỗ của mình, sau đó anh đưa cô một bộ sưu tập những tác phẩm của anh, hy vọng cô có thể từ đó mà nhìn ra được phong cách thiết kế của anh.

Phong cách của anh cùng con người anh rất giống nhau, trầm ổn ngay thẳng mang theo sự nhã nhặn ôn nhu, làm cho người ta có cảm giác thoải mái, tựa như ở nhà.

Cũng bởi vậy, cô vừa nhìn, bất tri bất giác liền chìm vào bầu không khí thoải mái này, bị thôi miên mà ngủ thiếp đi.

Ngủ trong giờ làm đã rất tệ, xem tác phẩm của ông chủ ngủ quên mất càng tệ hơn, nếu anh vì thế mà phát hỏa với cô, thậm chí trực tiếp mở miệng muốn đuổi cô đi, cô cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái hoặc có câu gì oán hận, nhưng là...... Anh thế nhưng muốn cô tiếp tục ngủ?!

Thế này thì cô nên làm gì? Ông chủ lòng dạ không phải quá rộng lớn đi?

Ông chủ vất vả ra ngoài làm việc, viên chức lại nhàn hạ trong phòng điều hòa ngủ vô cùng tốt? Chuyện mặt dày như vậy cô không làm được, cho nên......

Ánh mắt của cô nhìn xung quanh căn phòng, nhìn đông nhìn tây, chỉ chốc lát sau liền tìm được việc có thể làm, thì chính là! Dọn phòng!

Tuy rằng lấy một người đàn ông khác ra so sánh mà nói, phòng làm việc cá nhân của ông chủ coi như ok, khá sạch sẽ, không khác mấy nhà của anh, nhưng là đàn ông dù sao vẫn là đàn ông, nhìn lại một lượt cũng không phải gọn gàng cho lắm.

Ví dụ như giá sách thì loạn thất bát tao, còn có mặt bàn bề bộn bao nhiêu thứ, và cả mạng nhện giăng đầy ở góc kia.

Thật tốt quá, may mắn có việc làm có thể cho cô lập công chuộc tội, cô cũng có thể không cảm thấy mất mặt nữa.

Cô vui vẻ đứng dậy chuẩn bị làm việc, lại ngồi xuống, trong một giây nhịn không được rên rỉ ra tiếng, “A a a......”

Toàn bộ người cô đều đau quá nha! Cơ bắp toàn thân tựa hồ đều muốn kháng khị với cô.Mấy ngày nay làm lụng vất vả quá độ, nhưng đây là công việc nha, đây là cách để trưởng thành!

Con người không thể cả đời đều sống ở trong lòng bàn tay che chở của cha mẹ, nên trưởng thành, nên đối mặt, nên học hỏi, nên thừa nhận, đều phải trải nghiệm, mới có thể biết mình có bao nhiêu hạnh phúc lại không biết quý trọng.

Bây giờ cô đã biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.