Hai người ăn cơm xong về nhà đã là hơn chín giờ tối, rõ ràng là vẫn y như ngày thường, lại cảm giác thấy có chút khác biệt, hai người bất tri bất giác đều có chút xấu hổ, cũng có chút khẩn trương.
Trử Tự Tự nghĩ không biết anh hôm nay có hôn cô không? Khi ở bãi đỗ xe, bởi vì cô khẩn trương mà đánh mất cơ hội, sau đó chính anh cũng thừa nhận mình muốn hôn cô, cho nên….Anh chắc là sẽ hôn đi? Anh sẽ hôn cô như thế nào? Cô thật khẩn trương nha.
Kinh Diệc Trạch nghĩ, đêm nay muốn ra tay với cô sao? Hay là muốn nhẫn nại? Sự khẩn trương của cô cũng lây sang anh luôn.
“Em muốn đi tắm trước không?” anh ho nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi cô, sao biết cô sợ tới mức cả người nhảy dựng lên.
“Cái gì?” Cô căng thẳng hỏi anh.
Kinh Diệc Trạch bất đắc dĩ ở trong lòng than nhẹ một tiếng. Xem ra,anh thật sự phải nhẫn nại.
“Anh hỏi em c muốn đi tắm trước không?” anh nói
“Tắm , tắm rửa?” cô lắp bắp.
“ Em không cần khẩn trương, anh sẽ không giống như con sói đói đột nhiên vồ lấy em.” Anh thở dài nói, dừng một chút, để cải thiện không khí, anh lại nói thêm: “ Va nãy anh ăn mỳ thịt bò thật no, cho nên tuyệt không thấy đói.”
Chuyện cười rất lạnh……Trử Tự Tự cười không nổi.
Nhìn cô cả người vẫn cứng nhắc, Kinh Diệc Trạch đành phải nói rõ ràng một chút, “ Tuy rằng chúng ta ở chung, nhưng trước khi em chuẩn bị tâm lý tốt, anh tuyệt đối sẽ không chạm vào em, cho nên em cứ yên tâm sống mỗi ngày thật tự tại.” Anh tỏ vẻ nghiêm chỉnh nói với cô.
Trử Tự Tự là có miệng khó trả lời.
Cô hy vọng mình có thể trầm tĩnh lại nha! Vấn đề ở chỗ là, cô khẩn trương cũng không phải do lo lắng sợ hãi anh sẽ làm gì với cô, mà là chờ mong anh khi nào sẽ đối với cô làm cái gì.
Cô chán ghét mình giống như tiểu sắc nữ bất mãn, lại không thể ngăn cản chính mình đối với anh chờ mong ảo tưởng.
A a a ~~ Thật phiền nha!
Cô cũng không phải lần đầu tiên yêu đương, vì sao trước kia đối với tên hỗn đản Tằng Thịnh Kiệt không có cảm giác này, với hắn, cô đâu có đầu óc lúc nào cũng tràn ngập sắc gì đó đâu? Cô thật muốn nổi điên!
“Em đi tắm trước.” Trử Tự Tự đột nhiên mở miệng, sau đó xoay người trở về phòng lấy quần áo liền đi vào phòng tắm. Cô mở vòi hoa sen, trước khi nước chưa ấm liền trực tiếp đứng dưới cột nước, để nước lạnh giúp mình tỉnh táo.
Nhưng ở trong phòng tắm lêu lổng nửa ngày, vẫn cứ phải đi ra gặp người.
Cô mở cửa phòng tắm đi ra, kinh ngạc phát hiện Kinh Diệc Trạch ngồi ở trên bàn ăn làm việc.
Anh có mang công việc về sao? Cô sao lại không biết nhỉ?
Trọng điểm là, nếu công việc còn chưa làm xong, lúc trước khi còn ở công ty, anh làm chi lãng phí thời gian giúp cô quét dọn nha? Thật không hiểu anh nghĩ cái gì nữa.
“Ông chủ, anh đang làm việc sao?” do dự một chút, cô vẫn là không nhịn được lên tiếng hỏi anh.
“Vừa rồi có khách hàng gọi điện muốn sửa thiết kế, công trình đã được khoán trắng, cũng đã thi công hai ngày, bây giờ còn muốn sửa, Trần thúc nhất định phát hỏa.”
Hóa ra là tình huống bất ngờ, cái này hợp lý. “Muốn sửa là nê chỉ công trình nha?”
Kinh Diệc Trạch thở dài gật gật đầu.
Trử Tự Tự líu lưỡi. Công trình đã làm, tiến độ khẩn trương, thiết kế tự nhiên đã phải đưa xuống, bây giờ muốn sửa, khó trách ông chủ muốn thở dài.
“Lại một lần làm không công.” Cô nhịn không được cũng thở dài theo, hỏi tiếp: “Em có thể giúp gì không?”
Anh lắc đầu.
Cô cũng nghĩ vậy. Tuy rằng cô có thể hỗ trợ vẽ một ít bản thiết kế đơn giản, hoặc là giúp anh lên mạng tìm số liệu, nhưng là trong nhà không có thừa máy tính cho cô dùng , không bột đố gột lên hồ nha.
“Em xem tivi, mệt phải đi ngủ, đừng để ý anh,” Anh nói.
“Anh định làm cả đêm không nghỉ sao?”
“Anh phải lo lắng đến thời gian của Trần thúc, chú cũng không phải chỉ nhận công trình của công ty chúng tầm thôi, nếu chúng ta đưa trễ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công trình kế tiếp và kế hoạch của chú ấy, anh phải cố gắng hết sức tránh cho.” Chính là bởi vì vì mọi người suy nghĩ như thế, cho nên Giang sư phó, Trần sư phó, Lí ca mới có thể thích anh như vậy, đến giúp anh vô điều kiện.
Trử Tự Tự đột nhiên cảm động lây, trông lòng ẩn ẩn vì anh mà cảm động, bội phục, còn có tâm động cùng tâm chiết.
“Anh đi tắm rửa trước đi, bản vẽ mặt phẳng đơn giản giao cho em vẽ, 3D để anh” Nhìn bộ phận hiên tại anh đang tiến hành, cô mở miệng nói.
Kinh Diệc Trạch nghĩ nghĩ, gật đầu “Cũng tốt.”
Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đồng thời thuyết minh đơn giản về những bộ phận cần sửa với cô, rồi đi tắm rửa.
Trử Tự Tự nhìn chằm chằm máy tính chuyên chú, hoàn toàn quên đi sự xấu hổ cùng khẩn trương lúc trước, đầu óc chỉ có công việc là công việc.
Trong lúc đó, di động của anh để ở bàn ăn chợt vang lên.
Cô đưa tay cầm nó đến xem, điện thoại hiển thị ba chữ “Trần Học Lưu”, cùng với tên ở trên bản thiết kế đang sửa giống nhau, đúng là tên kẻ làm hại ông chủ làm không công.
Cô khẽ cắn môi dưới, do dự một lúc, vẫn là nghe điện thoại.
“Xin chào, đây là di động của Kinh Diệc Trạch.” Cô nói.
“Xin hỏi thiết kế Kinh có đấy không?” Đối phương hỏi.
“Anh ấy bây giờ có chút việc, không thể nghe điện thoại, xin hỏi có chuyện gì ?”
“Tôi là khách hàng của anh ta.”
“Tôi biết, Trần tiên sinh, ông vừa gọi điện nói muốn sửa thiết kế.” Tuy rằng đối phương không nhìn thấy cô, Trử Tự Tự cũng nhịn không được nhe răng trợn mắt, lộ ra biểu hiện ngoài cười nhưng trong không cười.
“Phải, nhưng mà tôi vừa rồi nghĩ lại, vẫn là quyết định để y nguyên, không cần sửa tốt hơn.” Trử Tự Tự cứng họng, thiếu chút nữa nói không ra lời.
“Cái gì?” Cô xác nhận lại lần nữa.
“Có thể làm phiền cô giúp tôi nói với thiết kế Kinh một tiếng, nói tôi không thay đổi, tất cả đều để nguyên thiết kế là được. Cám ơn cô.” Nói xong, đối phương liền trực tiếp dập điện thoại.
Trử Tự Tự bỗng ngây ra như phỗng một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể phun ra một câu “Thật sự là trò cười.”
“cái gì là trò cười?” Không biết khi nào, Kinh Diệc Trạch đã tắm xong, ra khỏi phong tắm trùng hợp nghe được những lời này.
Cô quay đầu nhìn anh, sau đó căm giận bất bình đem nội dung cuộc điện thoại vừa rồi kể lại không sót một chữ cho anh nghe.
“Anh không thấy hắn ta căn bản chính là làm trò cười sao?Nếu sáng sớm ngày mai hắn mới gọi cuộc điện thoại này, vậy anh đêm nay thức đêm giúp hắn sửa thiết kế, khêu đèn đánh đêm vất vả phải tính như thế nào? Thật sự là không thể hiểu nổi!” cô thật sự càng nghĩ càng tức giận.
“Ít nhất bây giờ hắn đã gọi điện tới, mà không phải ngày mai mới gọi, không phải sao? Về điểm này, nên cảm ơn hắn.” Anh bình tâm tĩnh khí nói.
“Anh không thấy tức giận sao?” Cô đã sớm tức đến xì khói.
“Loại chuyện này nhìn mãi quen mắt, không có gì để tức giận, còn có những khách hàng tệ hơn.” Nếu không cần tăng ca đẩy nhanh tốc độ,anh đi đến thu thập mọi thứ trên mặt bàn, vừa thu thập vừa nói với cô.
“Còn có người tệ hơn?” Trử Tự Tự mở lớn hai mắt, có vẻ khó có thể tin.
Tuy rằng cô cùng anh cộng sự vài tháng, nhưng là nội dung công việc luôn luôn chỉ cần đối với anh phụ trách, không giống anh đối mặt khách hàng, đối mặt bao thương, đối mặt tất cả bài tập gian nan.
Cô nghĩ công việc của nhà thiết kế rất đơn giản, mà anh, cũng đối với cô quá tốt, thế nhưng chưa bao giờ đối với cô oán giận những chuyện loạn thất bát tao, càng chưa bao giờ giận chó đánh mèo với cô.
Ngược lại, cô nhớ rõ chính mình không chỉ một lần đối với anh phát giận, oán thán , hỏi anh có phải muốn chỉnh mình hay không, vì sao chỉ một cái thiết kế luôn đông sửa một chút, tây sửa một chút lại kêu cô làm lại một lần…
Cô chưa từng nghĩ tới, không phải anh muốn làm khó dễ cô, mà là khách hàng làm khó dễ anh, huống hồ những bộ phận anh phụ trách còn nhiều hơn bộ phận của cô rất nhiều.
“Thực xin lỗi, ông chủ.” Cô không tự chủ được mở miệng sám hối.
“Vì sao đột nhiên xin lỗi anh?” Anh nhíu mày hỏi cô.
“Em thật không hiểu chuyện phải không? Cho tới bây giờ cũng chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác thay anh nghĩ tới anh còn phải xử lý bao nhiêu chuyện, chỉ biết đùa giỡn cũng oán hận mà thôi.” Cô vì chính mình không biết suy nghĩ mà cảm thấy thẹn.
Nhìn vẻ mặt nản lòng tự chán ghét mình của cô, Kinh Diệc Trạch chỉ cảm thấy buồn cười.
“Em nghĩ quá nhiều rồi, đây vốn chính là công việc của anh.” Anh nói.
“Nhưng là anh chưa bao giờ oán giận với em hoặc đối với em giận chó đánh mèo.”
“Vì sao anh muốn giận chó đánh mèo với em?Khách hàng muốn sửa thiết kế cũng không phải lỗi của em. Còn oán giận, có vậy cũng không thay đổi được gì, không phải sao?” Anh nói như chuyện đương nhiên.
“Anh luôn luôn lý trí như thế, lạnh lung trầm tĩnh như thế sao?” Cô tò mò hỏi anh.
Anh bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát, chỉ nói một chữ đơn giản “ Không.”
Cô cũng có chút đăm chiêu nhìn anh, sau đó nhịn không được tò mò hỏi : “anh từng mất bình tĩnh khi nào? Vì chuyện gì? Cùng…” cô hơi do dự một chút “lien quan tới bạn gái trước của anh phải không?”
Anh nhìn chằm chằm cô, không nhanh không chậm trả lời: “ Không phải.”
“Đối với chuyện anh đã sớm biết trước, không có gì để tức giận.” anh nói.
“Anh đã sớm biết a?”cô kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân chối.
Anh không trả lời , xoay người đi ra phòng khách.
Cô không chút do dự lập tức đi theo anh.
“Anh khi nào thì biết? Làm thế nào biết được? Vì sao đã biết lại không có phản ứng gì? Giang sư phó nói anh còn bị bọn họ lợi dụng, thay bọn họ buôn bán khiếm tiền rất lâu.” Trử Tự Tự theo sát bên người Kinh Diệc Trạch, không ngăn được tò mò cùng kinh ngạc trong lòng, không ngừng hỏi han anh.
Cô thật sự tò mò muốn chết, tại sao tình huống không quá giống những gì Giang sư phó nói a?
Anh ngồi xuống sôpha, sau đó vỗ vỗ vị trí bên người, nói với cô: “Ngồi.”
Rất muốn nghe bát quái—hoặc là những chuyện bí mật người ngoài không biết Trử Tự Tự nhanh chóng chạy đến ngồi xuống bên cạnh anh, quả thực tựa như chấp hành mệnh lệnh.
“Em…” anh chậm rãi mở miệng, cô nhìn anh chăm chú, khẩn cấp, đợi. “Có phải đã quên một chuyện không?” anh chậm rãi nói.
Cô trừng mắt nhìn, mờ mịt hỏi: “Chuyện gì?”
“Anh nghĩ chuyện hôn em.” Cuối cùng giọng nói biến mất trong miệng cô, anh cúi đầu mạnh mẽ hôn cô.
Trử Tự Tự sợ ngây người, cô thật sự đã quên chuyên này, đã quên lúc trước mình khẩn trương bao nhiêu, xấu hổ bao nhiêu, cùng với nghĩ hôn anh sẽ có cảm giác gì.
Hóa ra đó là cảm giác hô hấp như ngừng lại, tim đập thật nhanh, hơi nóng tràn ngập làm cho đầu óc cô trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Còn có, môi anh thật mềm, đầu lưỡi thật mạnh mẽ, khi đã khiến khớp hàm cô mở ra, lưỡi anh liền lập tức tiến vào trong miệng cô càn quét, làm suy nghĩ của cô đảo loạn, cũng làm đầu óc cô choáng váng.
“giống như anh nghĩ thật ngọt.” anh dán ở cánh môi cô, thì thào nói, sau đó xâm nhập càng sâu hơn hôn cô.
Trử Tự Tự không thể suy nghĩ gì, ngoại trừ cảm thụ nụ hôn của anh, cùng với cảm giác thít chặt, nóng cháy, đầu óc choáng váng mà anh gây ra.
Lòng của cô khiêu càng lúc càng mau, hô hấp càng lúc càng dồn dập, anh tựa hồ cũng giống như vậy.
Giây tiếp theo lưng của cô đột nhiên đụng vào sôpha, mà anh nặng nề đè trên người cô, cứng rắn gắt gao giam cô trong không gian của anh , làm cô không tự chủ được khinh ngâm ra tiếng. ( đoạn này ta chem. Hắc hắc)
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên ánh mắt thâm thúy, nóng rực , khao khát nhìn cô.
“Muốn anh dừng lại sao?” giọng nói của anh khàn khàn , trầm thấp.
Cô nhìn anh, ánh mắt mờ mịt như tràn đầy sương mù, trên mặt tuy rằng đã hết động tình, nhưng đầu óc vẫn còn mê loạn, những gì anh nói cô là có nghe nhưng không hiểu chút gì.
Muốn anh dừng lại sao? Trử Tự Tự tự hỏi chính mình.
Trước kia khi cùng Tằng Thịnh Kiệt kết giao, hơn hai năm cô cùng hắn không phải không cùng nhau thân thiết, nhưng lại chưa bao giờ hoàn thành mọi chuyện, không hiểu tại sao cô luôn luôn không muốn tiếp tục, sau đó kiên quyết đẩy hắn ra.
Sau này không biết có phải do nguyên nhân này hắn cùng rất ít khi cùng cô yêu, chỉ ngẫu nhiên hôn cô một chút mà thôi, nhưng cô cũng cảm thấy đã đủ.
Nhưng mà đối với Kinh Diệc Trạch, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Trước khi anh hôn cô, đầu óc cô đều là tưởng tưởng hôn anh sẽ có cảm giác gì?
Sauk hi anh rốt cuộc hôn cô, cô lại thầm nghĩ hi vọng anh có thể tiếp tục, đừng có ngừng lại…
Hiện tại , cô hoàn toàn có thể cảm nhận được sự rung động cùng chờ mong của mình, còn có dục vọng nóng rực cùng khát vọng bức thiết của anh, nếu anh không dừng lại, cô cũng sẽ không ngăn cản anh.
Nhưng là anh lại bắt buộc mình ngừng lại, hỏi ý nguyện của cô,
Muốn anh dừng lại sao? Cô tự hỏi mình, đáp án là---
“Không. Nhưng có một chuyện em phải nói với anh.” Cô nhìn anh không chớp mắt, khàn khàn thấp giọng nói.
“Em không có kinh nghiệm.” Cô ngượng ngùng , tai đã đỏ lên.
Anh khó có thể tin mở lớn hai mắt, tựa hồ không dự đoán được điểm này, dù sao trước kia cô đã từng muốn gả cho người đàn ông kia, còn có chìa khóa nhà hắn ta, lại kết giao nhiều năm như vậy, kết quả thế nhưng…… không có kinh nghiệm?
Không phân biệt được kinh hỉ hay là kinh hách nhiều hơn, nhưng nếu có gì Kinh Diệc Trạch có thể xác định , thì phải là cô sẽ không nói dối. Thứ nhất không cần phải như vậy, thứ hai cô không phải loại người này.
“Vì sao?” anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non mềm của cô, dịu dàng hỏi.
“Em không biết. Cùng hắn chính là không nghĩ.”
“Nhưng cùng anh sẽ không?”
Cô không tự chủ được quay mặt đi, không dám nhìn anh, có chút xấu hổ.
Kinh Diệc Trạch hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm giác thỏa mãn cùng dục vọng mãnh liệt tràn đầy trong cơ thể. Anh muốn lập tức giữ lấy cô, dã man giữ lấy cô, làm cho cô hoàn toàn thuộc về anh, chỉ thuộc về anh.
Nhưng đây là lần đầu tiên của cô, anh nhất định phải nhẫn nại mới được.
“Lần đầu tiên sẽ đau.” Anh nói với cô.
Cô lại một lần nữa đem ánh mắt đặt trên mặt anh, khuôn mặt đỏ ửng, đối với anh là sự tín nhiệm hoàn toàn cùng tình yêu., “em biết.” cô nhẹ giọng nói.
Kinh Diệc Trạch không khỏi lại hít sâu một hơi. “Anh sẽ thật dịu dàng.” Anh khàn khàn hứa hẹn, sau đó đứng dậy, ôm cô vào phòng ngủ, đem cô đặt ở trên giường.
Anh nhanh chóng cởi bỏ áo của mình, lập tức lên giường gia nhập với cô.
Anh hôn cô, hôn cô giống như ở trên sôpha phòng khách, chính là càng dịu dàng hơn một chút nhiệt tình triền mien hơn một chút.
Đầu óc cô choáng váng, những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng quanh quẩn, cả người như nóng lên, tim đập gia tốc , hô hấp càng ngày càng dồn dập.
Tiếp theo, cô mơ hồ cảm giác được tay anh đi đến trước ngực cô rồi lại chuyển dần xuống, luồn vào giữa hai chân cô, làm cô không tự chủ được hơi cứng người lại.
Anh nỉ non trấn an cô, một bên hôn môi cô, hôn vành tai nhạy cảm, làm cô xao nhãng, sau đó trong nháy mắt, cô cảm thấy anh đã tiến vào cơ thể cô kiên nhẫn trêu đùa âu yếm , làm cô dần dần rơi vào trạng thái mơ màng hỗn độn, không tự chủ được cong lưng theo mỗi lần xâm nhập của anh, thở gấp không ngừng.
Khi anh chậm rãi đưa ngón tay thứ hai vào, cô cong mông, cảm giác nóng rực lại có chút đau, nhưng cảm giác này chỉ trong giây lát.
Anh càng lúc càng lớn mật đùa giỡn, bao phủ cô trong muôn vàn cảm xúc.Cô không thể suy nghĩ, chỉ biết bất lực rên rỉ, cong mông về phía anh, bản năng yêu cầu càng nhiều nhiều thêm nữa, cô chỉ có thể gắt gao ôm anh, một đợt lại một đợt vui thích tràn qua cô đem cô lên cao, cao mãi, cho đến khi cao traò thổi quét qua, cả người cô mới mệt mỏi xủi lơ.
Trong lúc hỗn độn, cô cảm giác anh tách hai chân của cô ra, tiếp theo dùng sức một cái, liền vọt vào trong cơ thể cô hợp nhất làm một.
“A!” Đau đớn bỏng rát làm cô không ngăn chặn được nhẹ kêu ra tiếng.
Anh nháy mắt ngừng lại, dát ách, trầm thấp nói với cô: “Thực xin lỗi.”
Cô nhẹ nhàng đưa tay,ôm anh thật chặt. Là có chút đau, nhưng không đau đớn như tưởng tượng, chính là cảm giác có điểm kỳ quái, có một loại khát vọng không hiểu nổi, muốn đong đưa theo bản năng.
Anh hoàn toàn yên lặng bất động, làm cô nhịn không được nhẹ nhàng vặn vẹo cái mông, lập tức nghe được anh hít sâu một hơi
Nhưng anh vẫn như trước cả người bất động, không dám lộn xộn chút nào.
Mà cô vừa mới đong đưa, không biết mình va chạm vào cái gì, nhưng lại cảm nhận được vui thích ngắn ngủi, vì thế, cô nhịn không được lại khẽ động đậy.
Tiếp theo, chỉ nghe thấy anh gầm nhẹ, sự tự chủ hoàn toàn sụp đổ, rồi đột nhiên anh ở trong cơ thể cô mãnh liệt động đậy, va chạm, lực đạo to lớn, tốc độ cực nhanh, cơ hồ làm cho cô không thở nổi.
So với vừa rồi khoái cảm càng nhanh chóng bén nhọn, chồng chất ở trong cơ thể cô, làm cho cô dồn dập thở dốc, ôm chặt lấy anh lực đạo càng lúc càng lớn, mười ngón tay bám chặt lấy cánh tay anh.
Cô hoàn toàn không có khả năng khống chế chính mình, theo anh mỗi lần xâm nhập mà yêu kiều kêu ra tiếng. Anh không chút lưu tình một lần lại một lần đem chính mình đẩy mạnh vào cơ thể cô, cho đến khi tiếng thét khàn khàn chói tai nổ tung khỏi cổ họng cô, anh dùng sức một lần cuối cùng thẳng tiến vào chỗ sâu nhất trong cô, phát ra tiếng gầm thô rát trầm thấp, đổ gục trên người cô.
Anh hô hấp dồn dập, cô cũng như vậy.
Hai thân thể trần trụi bên cạnh nhau, hai con tim nhảy lên kịch liệt, “bình ..bình…bình” thật lớn tiếng không thể phân biệt rõ là ai.
Trong phòng một mảnh trầm tĩnh, ngoại trừ tiếng tim đập dồn dập cùng tiếng hít thở, không có tiếng động khác.
Một lát sau, anh bong nhiên xoay người, vươn tay ôm người bên cạnh vào trong lòng, hôn môi của cô.
“Thực xin lỗi, vẫn làm em đau.” Anh khàn khàn giọng áy náy nói.
Cô cảm thấy toàn thân vô lức ngoại trừ thở dốc, không có cách nào hưởng ứng.
Lại qua một hồi lâu, cô mới ngượng ngùng thấp giọng nói: “Kỳ thật không có đau như tưởng tượng.”
“Anh biết.” Kinh Diệc Trạch trả lời ngoài ý muốn, làm Trử Tự Tự nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, tuy rằng anh đưa lưng về phía cửa phòng, đưa lưng về phía ánh sáng chiếu vào từ phòng khách, cô nhìn không rõ biểu hiện trên mặt anh, nhưng biết miệng anh đang khẽ nhếch.
“anh thực vui vẻ sao?” cô không tự chủ được bật thốt lên hỏi.
“Đương nhiên, vui vẻ lại thỏa mãn.” Anh nói xong, hôn cô một cái thật vang.
Trử Tự Tự tự nhiên lại đỏ mặt, đột nhiên cảm thấy thật thẹn thùng, không chút nghĩ ngợi liền đem đề tài quay trở lại chuyện đang bàn luận lúc trước.
“Anh làm sao mà biết em không như vậy….” cô e lệ nói, không dám nói hết câu.
“Bởi vì em động.”
“Bởi vì em động?” cô ngơ ngác lặp lại, trong thời gian ngắn hoàn toàn không hiểu anh có ý tứ gì.
“Sợ em rất đau, anh hoàn toàn không dám lộn xộn, nhưng em lại động trước không phải sao? Còn không chỉ một lần.” anh dán ở bên tai cô, sàn sạt, ái ái muội muội nói với cô.
Cô trong nháy mắt cả người đều nóng đỏ lên, vừa thẹn vừa quẫn lại không biết phải làm sao, chỉ có thể đem hai má vùi vào trong lòng anh, làm còn rùa đen rút đầu.
“Anh thích em nhiệt tình.” Anh hôn lỗ tai cô.
“Đừng nói nữa.” Cô thẹn thùng rên rỉ nói.
Anh không ngăn chặn được cười khẽ ra tiếng, sau đó dịu dàng cam đoan với cô: “Lần tới sẽ không đau như vậy.”
Cô không biết nên nói cái gì, chỉ có thể đem mình càng vùi sâu trong lòng anh.
“Tự Tự.” anh ôm cô trầm tĩnh trong chốc lát,bỗng nhiên nhẹ giọng kêu.
“Gả cho anh được không?” như thế nào cũng không dự đoán được anh lại đột nhiên cầu hôn mình, Trử Tự Tự ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt mở lớn,kinh ngạc nói không ra lời.
“Không muốn sao?” Anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt cô, dịu dàng hỏi.
Cô nhìn anh không chớp mắt, một lúc lâu sau mới có thể mở miệng nói chuyện: “Không phải, chính là rất, quá mức đột ngột…” Cô không tự giác lắp bắp, kinh ngạc vô cùng.
Động tác của anh luôn luôn nhanh chóng như vậy sao?
Vừa mới xác định mình là bạn gái anh, anh liền cầm tay cô, hôn môi cô, lại sau đó, trên giường trở thành người phụ nữ của anh, anh hiện tại nhưng ngay cả cầu hôn cũng đã làm.”
Anh là thật sự sao?
Bọn họ vừa mới bắt đầu kết giao thôi, không phải sao?
Một tia nghi ngờ làm cho cô nhịn không được chậm rãi ngồi dậy, lấy tay che lấp sự trần trụi của mình, chuyên tâm nhìn khuôn mặt nửa sáng nửa tối của anh, còn thật sự mở miệng hỏi: “Vì sao? Vì đây là lần đầu tiên của em sao?”
Anh cũng ngồi dậy, còn mở đèn đầu giường, làm cho cô có thể thấy rõ vẻ mặt anh. Vẻ mặt anh vô cùng ngiêm túc, còn mang theo chân tình, mang theo vô hạn dịu dàng cùng tình yêu.
“Bởi vì anh yêu em.” Anh nhìn cô không chớp mắt, nói.
Trong nháy mắt, hô hấp của Trử Tự Tự ngừng lại, cũng không biết vì sao mình lại như vậy, tuy rằng cảm thấy muốn mỉm cười, mũi lại muốn ngẹt, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
“Gả cho anh được không?” anh lại dịu dàng hỏi cô.
Cô mỉm cười với anh, nụ cười mang theo nước mắt trả lời anh---
“Được.”