cá mặn: chỉ người lười chỉ muốn ăn ngủ nghỉ, lười làm lười tranh chấp cái gì cũng lười, nhưng vẫn có ăn
“Công tử! Công tử ———!”
“ Lão gia ngài tạm thời tha cho công tử đi, công tử sức khoẻ không tốt, buông tha người đi.....”
Tiếng kêu bén nhọn mang theo thanh âm nức nở, Giang Quyện bừng tỉnh từ trong mơ, y còn không kịp phản ứng, đã bị người ta hung hăng kéo một cái, ngã ra đất.
Đau, đau quá!
Đầu óc hỗn độn của Giang Quyện miễn cưỡng thanh tỉnh một chút.
“Giang Quyện ta mặc kệ ngươi đồng ý hay là không, nhưng người phải đến Ly vương phủ chắc chắn là ngươi.” Người đàn ông trung niêm mặc quan phục, vẻ mặt chán ghét nói: “Ngươi đừng quên, ngươi là người đã đem Tiểu Niệm đẩy ngã xuống hồ.”
Ly vương phủ? Tiểu Niệm? Hắn đang nói gì vậy?
Giang Quyện càng nghe càng thấy quen tai, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác không ổn.
Ngừng lại một chút, trung niên nam nhân liếc qua nha hoàn khóc đến mặt mũi nhem nhuốc “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn gả đến Vương phủ, chuyện của ngươi cùng Tiểu Niệm liền coi như chưa từng xảy ra.”
Người này ngữ khí khinh miệt, tư thái cũng cao cao tại thượng, dường như việc mình chấp thuận để cho Giang Quyện gả vào Ly vương phủ đã là trời cao ban ân.
Giang Quyện: “......”
Y đã hiểu.
Đây không phải bộ “ Sau khi trọng sinh liền thành đoàn sủng” mà em họ giới thiệu tối qua sao.
Lúc ấy y sắp lên bàn giải phẫu, xác suất phẫu thuật chữa khỏi bệnh tim thành công chỉ vỏn vẹn 10%. Giang Quyện ngoài miệng vô lo vô nghĩ, trên thực tế trong lòng vẫn là khẩn trương, y buổi tối trằn trọc không ngủ được, em họ đi theo chăm sóc liền nói: “Anh, em đang đọc tiểu thuyết, bên trong có một tên pháo hôi cùng tên họ với anh, anh có muốn đọc cùng không?”
Dù sao cũng mất ngủ, Giang Quyện liền hỏi em họ tên truyện, pháo hôi ở chương 1 đã kéo đầy thù hận, Giang Quyện nói: “Hiện tại anh mày có nên học thuộc nội dung toàn truyện hay không nhể, phòng ngừa ngày mai có khi lại xuyên thư?”
Em họ cười không thở được, Giang Quyện lại đọc tiếp mấy chương.
《 Sau khi trọng sinh thành đoàn sủng 》 là đam mỹ sảng văn. Mở đầu là vai chính trọng sinh, đời trước An Bình Hầu khuynh tâm với y, nhưng vai chính quyết không để ý, sau này bị hạ chỉ bắt gả cho Ly vương, cuối cùng buồn bực mà chết, trái ngược là vị An Bình Hầu kia, bởi vì thời cuộc rung chuyển mà lại lên làm Đế vương.
Sống lại lần nữa, vai chính nỗ lực xoay chuyển cốt truyện, cũng tiện tay công lược được người cha Lễ Bộ thượng thư, con ông cháu cha cùng trường, cùng với vài vị hoàng tử trong cung, nghiễm nhiên mà trở thành đoàn sủng.
Mà bây giờ, vai chính đã chịu chấp nhận lời thổ lộ của An Bình Hầu.
Vị nhân vật chính này, tên gọi là Giang Niệm, cũng chính là Tiểu Niệm.
Còn vị pháo hôi trùng tên với Giang Quyện, An Bình Hầu từng có một hôn phu, cũng chính là y.
Vai chính chết không gả cho Ly vương, vì vậy cần phải có người thay thế hắn gả đi. Trong bản gốc, vị hôn phu của Giang Quyện ngay lúc này lại yêu cầu y giải trừ hôn ước, y dưới sự tức giận đem vai chính đẩy mạnh xuống hồ, cho nên y phải xui xẻo thay hắn lấy công chuộc tội.
Giang Quyện nghĩ rất nghiêm túc, lông mi buông xuống, trông lại có chút nhu thuận.
Giang thượng thư nhìn đến ngẩn người, ngay sau đó nhíu nhíu mày.
Giang Quyện này, nhìn bề ngoài thành thật, tâm tư lại ác độc.
Giang thượng thư xưa nay coi thường đứa con trai này. Y từ nhỏ đã ở nông thôn, được ông ngoại nuôi nấng, lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, lên không được mặt bàn, nếu không bởi vì bệnh tim nghiêm trọng, yêu cầu tìm thầy trị bệnh, Giang thượng thư căn bản không có khả năng muốn đem y nhận về, đứa con trai này, chỉ làm ông thấy mất mặt.
Mà bây giờ, Giang thượng thư thái độ với y lại càng thêm phần phiền chán, nói tiếp: “Đúng rồi, hầu gia vừa tới đây một chuyến. Ngươi sắp gả vào Ly Vương phủ, hắn không tiện gặp mặt ngươi, nhờ ta đưa lại cho ngươi tín vật định tình của hai người, lại thay hắn chuyển lời tới ngươi một câu.”
Dứt lời, một khối ngọc bội được ném tới hướng Giang Quyện, Giang thượng thư cũng tiếp tục mở miệng.
“—— Ta với Giang Niệm đã ở bên nhau, hai bên không chung đường. Hôn ước đã giải, ngọc bội cũng không cần lại giữ lại,mong ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Ngọc bội sắp rơi xuống đất, Giang Quyện cuống quít ôm về trong lòng, nhanh chóng đỡ nó —— từ hôn thì từ hôn, ngọc bội là vô tội, màu sắc xinh đẹp như vậy, ném vỡ thì quá tiếc đi.
Giang thượng thư lại tưởng hắn chưa chết tâm, giở giọng cảnh cáo: “Giang Quyện, ngọc bội dù có còn hay không, sau này ngươi đã là Ly Vương phi, đừng có quấn quýt si mê An Bình Hầu.”
Giang Quyện chỉ lo kiểm tra ngọc bội, Giang thượng thư thấy y vuốt ngọc bội không hé răng lấy một câu, lại hỏi y: “Giang Quyện, ngươi có điều gì bất mãn à?”
Giang Quyện được hời một khối ngọc bội, đương nhiên không có bất mãn. Nhưng nếu là với “Giang Quyện” trong sách, thì đúng là có nhiều bất mãn đấy.
Hiện giờ không nhắc đến An Bình Hầu về sau như thế nào, trong cung đã có lời đồn, vị Ly Vương này, là một tên ma ốm, nhưng nhưng tính tình lại tàn bạo, vui buồn thất thường, làm việc hoang đường đến cực điểm, thậm chí còn tự tay giết hại mẫu phi của mình!
Còn chưa nói đến, “Giang Quyện” trong sách từ nông thôn đến đến kinh thành, xác thực là bởi vì y cùng An Bình Hầu có hôn ước, nên y rất coi trọng vị hôn phu này. Vì thế, Giang Quyện không tiếc thân mình giả bệnh cũng phải vào kinh.
Không nhầm đâu, y thật sự không có bệnh tim, cùng lắm là từ lúc sinh ra thì hơi yếu ớt thôi, bệnh tình càng không đến mức cần tới trình độ đại phu kinh thành chữa trị cho.
Dựa theo cốt truyện, xuất phát từ sự sợ hãi với Ly vương, lại thêm việc bị An Bình Hầu từ hôn, còn nghe được những lời xát muối vào tim như thế, lần lượt đả kích, “Giang Quyện” nản lòng nhụt chí mà cắn lưỡi tự sát.
Chỉ là “Giang Quyện” không biết, ngày thứ hai sau Đại hôn, Ly vương đã qua đời rồi.
Đây cũng là cốt truyện mà đời trước của vai chính gặp phải, Vương phủ không có Vương gia, vai chính mỗi ngày tự do tự tại, quý nhân trong cung muốn đem hắn gả vào cũng là vì muốn mang thêm may mắn, không có công lao cũng có khổ lao, ngày ngày quan tâm hắn, nhưng mà vai chính không thích cuộc sống như vậy, cả ngày rầu rĩ không vui, lâu ngày mới đau buồn thành bệnh, sau đó có được cơ hội trọng sinh.
Giang Quyện khi đọc tới đoạn này, đã cảm thấy thật quá làm màu, thắc mắc từ tận đáy lòng mà hỏi em họ: “Người như nào sẽ không muốn làm một “cá mặn” ăn không ngồi rồi?”
Em họ đáp lại: “Nhân vật chính mà anh, phải làm nên nghiệp lớn, sao có thể trở thành sâu gạo lười biếng được!”
Giang Quyện chân thành mà nói: “Nếu anh xuyên thư, sẽ thành thành thật thật mà đi theo đúng nội dung truyện, Vương gia đã ngỏm, anh mày sẽ là đệ nhất cá mặn, sung sướng tựa thần tiên.”
Kết quả......
Hiện tại hắn thật sự xuyên thư.
Giang Quyện lâm vào trầm tư.
“Giang đại nhân, Giang đại nhân ——!” Bà mối vội vàng chạy tới, toàn thân mang theo phúc khí “Giờ lành đã tới, Tam công tử phải gả tới Vương phủ rồi.”
Giang Quyện nghe vậy, bỗng chốc nâng mắt lên, ánh mắt sáng tới kinh người, bà mối nhìn hắn mà ngẩn ra.
Thiếu niên dung nhan cực đẹp, dù chỉ là một thân quần áo nhạt màu, cũng không giấu được nổi một phần nhan sắc. Vừa mới cùng người va chạm, tóc tai có chút rối bời, buông xuống trên vai, màu da thiếu niên rất trắng, càng tăng thêm vẻ gầy yếu, phảng phát cảm giác gió thổi là bay.
Mọi người đều nói Tam công tử Thượng thư phủ từ nông thôn đến, cả người đều mang ý vị quê mùa, cùng với một nông dân bình thường không khác biệt là bao, hôm nay vừa gặp, như thế nào lại trông như, như...... Tiên giáng xuống trần?
Thật sự là vị thần tiên công tử này đem Nhị công tử đẩy ngã xuống hồ sao?
Hỉ bà trong lòng hoang mang nói thầm. Đừng nói là bà, kể cả Giang thượng thư cũng có chút sững sờ, chỉ cảm thấy ánh mắt của Giang Quyện thật trong trẻo, khác hẳn với sự tối tăm ngày trước.
Nhưng ông cũng không có để ở trong lòng, chỉ hừ lạnh một tiếng, “Như thế nào? Ngươi có điều gì muốn nói?”
Giang Quyện cố sức mà nắm lấy vạt áo ông, nói ra lời đầu tiên từ khi xuyên thư đến giờ: “Mau, đỡ ta lên, đừng để lỡ giờ lành.”
Giang thượng thư: “???”
Ông kéo vạt áo ra, lui về phía sau một bước, dường như coi Giang Quyện là thứ đồ gì đó bẩn thỉu, hận không thể né ra xa ba thước. Giang thượng thư chỉ coi hắn là chịu đả kích quá nặng, nên bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, không cho là thật: “ Người đâu, đem Tam công tử mang lên kiệu.”
Trong phủ Ly vương, giăng đèn kết hoa, pháo nổ vang trời, vô cùng náo nhiệt.
Kiệu hoa một đường lay động, Giang Quyện ngồi ở bên trong cầu Trời khấn Phật, vắt óc nghĩ lại tình tiết truyện.
Trong sách miêu tả Ly vương không nhiều lắm, ngoại trừ ma ốm, còn có hai từ để hình dung hắn.
Hung hãn, tổn hại nhân luân.
tổn hại nhân luân: làm trái với luân thường đạo lý, trái đạo đức
Đến mức mà trong hôn lễ, “Giang Quyện” còn chưa rước tới cửa đã cắn lưỡi tự sát, nhưng may mắn ở đời trước của vai chính, có một đoạn ký ức.
—— “Ly vương là một nam nhân sâu không lường được, hắn khiến người ta sợ hãi, càng làm người ta khủng hoảng. Giang Niệm nhớ rõ bản thân mình từ lúc xuống kiệu luôn cúi đầu, không dám nhìn trộm dù chỉ một chút, cả một đường đều kinh hồn táng đảm, đáng sợ hơn là Ly vương trên đường thế mà phát bệnh, Giang Niệm thấy hắn giết rất nhiều tôi tớ người hầu, máu chảy thánh sông.”
Giống như một tên man rợ.
Giang Quyện chỉ đành tự an ủi chính mình.
Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.
Đây không phải việc gì quá lớn, tên này sống còn không quá được 3 chương, sợ hãi cái gì chứ haha.
“Tân nhân đến ——!”
Bà mối cao giọng kêu, người Ly vương phủ vội vàng đến đón chào không ngớt, Giang Quyện hít sâu một hơi, bị người nâng xuống kiệu, hai chân vừa chạm đất, bên tai vang lên tiếng xé gió, là một mũi tên phóng tới.
Giang Quyện đơ tại chỗ, mũi tên sượt qua vành tai hắn, làm đứt một sợi tóc dài, ghim trên kiệu đằng sau lưng hắn.
Giang Quyện sắc mặt tái nhợt ——dọa chết bảo bảo rồi. Y theo bản năng ngẩng đầu, kết quả lại có hai tiếng “vèo, vèo” hai mũi tên lại hướng chỗ y bay tới. Cả đầu Giang quyện lúc này chỉ có một ý nghĩ
Có người muốn ám sát ta!
Đang lúc căng thẳng, Giang Quyện đối mắt với một đôi mắt cười.
Nam nhân thân hình mảnh khảnh vững vàng, như trúc như hạc. Màu da tái nhợt nhưng đổi lại màu môi lại rất hồng hào, một thân trường bảo màu đen thêu chỉ vàng, nhan sắc vốn là rất tùy ý, nhưng khí chất lại ôn nhã, hai bên xung đột tạo nên dáng vẻ vô cùng tự phụ.
Thân phận của hắn vừa nhìn là biết.
Ly vương, Tiết Phóng Ly.
Thấy Giang Quyện nhìn về phía mình, Tiết Phóng Ly không để ý gì mà gật đầu chào hỏi, kéo cung, thả tay, lần thứ hai hướng về phía Giang Quyện bắn ra một mũi tên.
“Vèo ——!”
“Vương gia, đủ rồi, đủ rồi!” Quản gia Vương phủ nhỏ giọng nói, “Tam tiễn định càn khôn, ba mũi là đủ rồi.”
Tiết Phóng Ly thu tay lại, đem cung tên giao cho quản gia, chậm rãi đi tới phía Giang Quyện.
“Bổn vương nghe nói, tân nhân hạ kiệu phải hướng kiệu hoa bắn tên, dùng để đuổi đi đen đủi, nhưng bổn vương đã lâu chưa luyện tài bắn cung, vừa rồi có một mũi tên không chính xác.” Tiết Phóng Ly ngữ khí ôn hòa, “Dọa ngươi rồi?”
Giang Quyện ngơ ngác mà không trả lời.
Đây là Ly Vương?
Hung hãn tổn hại nhân luân Ly vương?
Ngừng lại một chút, Tiết Phóng Ly lại thành khẩn nói: “Tam công tử, là bổn vương đường đột.”
Giang Quyện: “???”
Nửa ngày sau, Giang Quyện mới chậm rì rì mà lắc đầu: “Ta không sao.”
Tiết Phóng Ly thấy vậy, nhưng điệu bộ vẫn là rất áy náy: “Tam công tử không có việc là tốt. Bổn vương mới nhớ tới Tam công tử có bệnh tim, chịu không được kinh hách, nên cùng Tam công tử nói trước mới đúng.”
Lời vừa cất ra, hắn lại cười một chút, một vẻ thanh phong minh nguyệt, chi lan ngọc thụ.
Giang Quyện: “......”
Có phải hay không có cái gì đó sai sai?
Giang Quyện không nói gì, thần sắc mê mang không thôi, Tiết Phóng Ly lại thong thả ung dung nói: “Lại nói tiếp, bổn vương nghe nói Tam công tử gả vào Ly phủ, không phải xuất phát từ ý nguyện, nếu ngươi thật sự không muốn......”
Giang Quyện lập tức phục hồi tinh thần lại, ngay lập tức nói: “Không có không muốn, ta là tự nguyện!”
Y thật sự là tự nguyện tới làm góa phụ, so vàng còn thật hơn!
Tiết Phóng Ly ngẩn ra, rũ mắt nhìn hắn, thiếu niên ngữ khí kiên định, ánh mắt cũng sáng lấp lánh, không nhìn ra được một chút nào là miễn cưỡng, ngược lại rất hăng hái chờ mong.
Hăng hái chờ mong?
Vị Tam công tử Thượng thư phủ này, không sợ hắn?
Tiết Phóng Ly khẽ nhướng mày.
Một lúc sau, Tiết Phóng Ly hướng Giang Quyện đưa một bàn tay, cười như không cười nói: “ Tam công tử, vậy chúng ta liền đi bái đường vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Ý tưởng đầu tiên UwU:
Gián đoạn nổi điên công x Người đẹp thiện tâm thụ ( có tình tiết chữa trị). Công thích hương thơm trên người thụ, phải đặt bên người mới ngủ được.