Muốn Ly Hôn? Không Có Cửa Đâu!

Chương 9: Chương 9: Nhận nhà




***

Thừa dịp Kiều Cảnh Thành đang ngồi ở phòng khách xem TV, Thẩm Trì mở cửa phòng ngủ chính, nhanh chóng lấy quần áo ra đi tắm rửa.

Nam nhân đang chăm chú nhìn điện thoại, nghe tiếng đóng cửa phòng ngủ phụ của Thẩm Trì, lập tức ném di động đi.

......

Sáng hôm sau khi Thẩm Trì tỉnh lại đã nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài, anh cẩn thận lắng nghe, là lão mẹ nhà mình.

Thẩm Trì hoảng hốt ngồi dậy, không xong rồi, đưa tay vò loạn tóc lên.

Quả nhiên, anh vừa ra khỏi cửa thì mẹ đi tới, "Tình huống như thế nào vậy? Cảnh Thành nói không cẩn thận đụng vào tay con? Có chảy máu không?"

"A?" Thẩm Trì không hiểu những lời này là có ý gì.

"Còn a cái gì? Hai đứa cho dù tân hôn cũng nên khắc chế, cánh tay này của con vừa bị thương nặng như vậy, về sau còn muốn còn tay ăn cơm không?" Kỷ Nhu tức giận trừng mắt.

Thẩm Trì sờ gáy, trên mặt xuất hiện hai rặng mây đỏ khả nghi, giờ mới hiểu ra vì sao Kiều Cảnh Thành nói như vậy, "Anh ấy đâu rồi mẹ?"

Kỷ Nhu kéo anh ngồi xuống bàn ăn, "Hình như có việc gì gấp, trực tiếp tới công ty rồi."

Thẩm Trì theo bản năng cúi đầu nhìn điện thoại, không có tin nhắn mới nào.

"Cảnh Thành cũng thật là săn sóc con, hai đứa ai nói muốn phân phòng ngủ trước? Giường lớn như vậy, cũng không cần thiết phải phân phòng ngủ." Mẹ Thẩm vừa múc cháo ra vừa nói, "Ngủ không ôm không phải là được rồi sao?"

Bị mẹ nhà mình nói vậy, Thẩm Trì đỡ trán.

"Sao mới sáng sớm mẹ đã sang đây? Ba đâu rồi?" Anh sợ mình nói nhiều sai nhiều, bắt đầu nói sang chuyện khác.

"Còn không phải do vội vàng muốn chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa sao? Cánh tay của con bị như vậy thì đừng có ra ngoài ăn, không thì không biết khi nào mới khỏi, con cũng đừng có trộm ra ngoài ăn, nếu muốn sớm quay lại phòng phẫu thuật thì nghe lời mẹ."

Thẩm Trì ngoan ngoãn gật đầu, "Con biết rồi."

Trên đường đi làm, Thẩm Trì không ngừng liếc di động, đáng tiếc ngoại trừ tin nhắn trong nhóm công việc thì không có tin nhắn riêng nào khác.

Chẳng lẽ Kiều Cảnh Thành thật sự không sợ anh nhỡ miệng nói sai điều gì?

Ngẫm lại thì, cứ cho là anh nhỡ miệng thì cha mẹ cũng là cha mẹ của anh, không liên quan gì đến người khác.

Đến trước cổng bệnh viện anh hít sâu một hơi, vốn dĩ ước nguyện ban đầu đồng ý kết hôn là muốn cuộc sống của mình được tự do, hiện tại rối rắm đủ thứ chuyện, gần như chẳng thay đổi được gì, anh sờ sờ cái bụng đã ăn uống no căng.

Cũng tốt, chỉ cần không phải nghe lão mẹ thúc giục kết hôn, cũng không ở gần nữa là được rồi.

Những chuyện khác không cần phải nghĩ nhiều, da mặt dày lên một chút, muốn làm gì thì làm, Thẩm Trì tự trấn an bản thân mình.

Không ngờ một phen đấu tranh tư tưởng này của anh đã bị các fangirl canh giữ ở cổng viện chụp lại phát tán.

Ảnh chụp Thẩm Trì nhíu mày, đỡ trán, cắn ngón tay, cười ra tiếng đều có đủ cả.

Một loạt biểu cảm bị một đại fans "Chiếu Lượng Nhĩ Đích Mỹ" toàn năng thu hết vào camera.

Toàn bộ buổi sáng đi làm của anh bị cư dân mạng thay phiên nhau cào bàn phím.

Chúng Hoa Gia Khuê Nữ: [Ơ, bác sĩ tiểu ca ca nhà chúng ta gần đây hình như không còn cao lãnh nữa?]

Đậu Bì Đậu Bì Đậu: [Ha ha, cũng không biết là đang não bổ cái gì, nhìn bộ dạng rất kịch liệt nha ~]

6666: [ĐM, fans bạn gái muốn biến thành fans mama, trông đáng yêu quá thể.]

.....

Kiều Cảnh Thành cầm một ly rượu, đứng ở trên tầng cao của tòa nhà thương mại cao nhất thành phố, sắc mặt cực thối, hơi lắc ly rượu trong tay, nhìn người xe như nước dưới đường.

Sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa.

"Cảnh Thành, bên ngoài đang rất bận, cậu ở đây phiền não chuyện gì đó?" Bạn tốt thường xuyên tới giúp hắn Mạnh Thụy Thư đẩy cửa đi vào.

Kiều Cảnh Thành đút tay vào túi quần, cà vạt trên người không biết đã vứt đi đâu, tay áo sơ mi cũng bị hắn vén lên tới khuỷu, thoạt nhìn cảm xúc rất không tốt.

"Làm sao vậy?" Hắn đặt ly rượu xuống bàn, nhìn người đang tới gần.

"Còn không phải là do không tìm thấy cậu sao? Cuộc họp sắp diễn ra rồi, người lại không thấy đâu." Mạnh Thụy Thư nói, "Nếu đã quay về tiếp nhận thì nên sớm làm quen đi."

Kiều Cảnh Thành nhíu mày, nhìn dáng vẻ là hiểu hắn không thích nhắc tới việc này.

"Được rồi, không nói nữa."

Mạnh Thụy Thư nhún vai, nói chung là vẫn vừa lòng với Kiều Cảnh Thành trước mặt này, nếu hắn vẫn là Kiều Cảnh Thành trước kia tuyệt đối sẽ không thể ngồi vững ở vị trí này được.

"Không nói nữa không nói nữa, nhưng mà ngày mai có một cuộc họp cổ đông, cậu tuyệt đối không thể vắng mặt." Mạnh Thụy Thư nhắc nhở.

Nam nhân dựa vào bàn làm việc, không vui gật đầu.

Mạnh Thụy Thư nhìn bộ dạng này của hắn, cân nhắc vài giây mới nói: "Ngày hôm qua vẫn ổn mà, chẳng lẽ... là do bác sĩ nhỏ kia của cậu?"

Kiều Cảnh Thành liếc mắt nhìn cậu ta một cái.

Mạnh Thụy Thư cười: "Tôi biết rồi, đã kết hôn còn không chịu mang người về cho tôi xem, giữ kín bảo bối như vậy hả?"

Nam nhân ngồi xuống ghế sau bàn làm việc: "Tóm lại, cậu đừng có tới làm phiền cậu ấy, tôi cũng không muốn để bên chỗ cha mẹ tôi biết."

"Được được được, cậu nói cái gì thì chính là cái đó, nhưng... cũng đừng giấu lâu quá." Người trước mặt nhắc nhở hắn.

Ánh mắt Kiều Cảnh Thành thâm trầm, không biết là đang nghĩ gì, "Rất nhiều người biết chuyện tôi kết hôn sao?"

Mạnh Thụy Thư cười to, "Cậu nói xem? Không phải đùa chứ cậu quay về có biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm, sớm đã truyền đi xa rồi."

Kiều Cảnh Thành cảm thấy hơi đau đầu, "Được rồi, tôi đã biết, cậu ra ngoài bận gì thì bận đi."

Mạnh Thụy Thư gõ gõ lên mặt bàn, "Tôi sẽ ra ngoài làm việc, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là một đặc trợ của cậu, sản nghiệp của cậu lớn như vậy một mình mình giữ không nổi, đầu cậu cũng đâu phải là không dùng được, cho cậu thời gian một tháng, nhanh nhanh thích nghi hoàn toàn đi, còn rất nhiều việc khác đang chờ tôi."

"Ừ..."

Giờ cơm trưa, Kỷ Nhu gọi điện thoại tới hỏi Kiều Cảnh Thành có về nhà ăn cơm không, không rảnh thì để bà chuẩn bị cơm mang tới cho làm cho hắn và Thẩm Trì.

Kiều Cảnh Thành vội làm động tác suỵt với thư ký, "Không cần phiền vậy đâu bác gái, cháu về ăn cơm là được, bác và bác trai ăn chưa?"

"Về nhà rồi nói, chúng ta cùng đi ăn, tiện mang con đi nhận nhà luôn." Kỷ Nhu dịu dàng nói.

Kiều Cảnh Thành cười: "Được, cháu chuẩn bị về ngay."

Nhận nhà?

Hắn cong cong khóe môi, cũng là việc cần làm.

Kiều Cảnh Thành vừa ra ngoài Mạnh Thụy Thư đã đi tới, "Ê, cậu đi đâu vậy? Buổi chiều có đi làm không?"

Hắn vỗ vai Mạnh Thụy Thư, "Gặp mẹ vợ, người anh em, thay tôi mấy tiếng, buổi chiều có thể tôi sẽ tới muộn."

Mạnh Thụy Thư cạn lời, "Ngày thường chưa bao giờ thấy cậu ân cần với bác gái như vậy."

Kiều Cảnh Thành chỉ cười không nói, hắn đương nhiên sẽ không nói ra tình cảnh của mình hiện tại, mẹ ruột không quan trọng, mẹ vợ mới là con đường hữu hiệu nhất.

.....

Thẩm Trì với một bên cánh tay không tiện vẫn có thể bận đến mức chân không chạm đất.

Giờ cơm trưa đã qua, anh vẫn còn đang đứng trong phòng phẫu thuật xem lão Du mổ chính, lúc đi ra đã qua hai tiếng.

Vừa ra liền gặp Hi Văn đưa tới một hộp cơm, "Này, bác gái gửi cho cậu."

Anh hữu khí vô lực nhận lấy, "Ừ... Các cậu ăn hết chưa?"

"Ăn cả rồi." Hi Văn nhìn lướt xung quanh, nhỏ giọng bát quái, "Ngày hôm qua ông xã của tôi nói cậu kết hôn? Hôm nay đại soái ca đưa bác gái tới đây chính là vị kia nhà cậu hả?"

"Hả?" Thẩm Trì kinh ngạc nhìn cô.

"Hả cái gì mà hả? Tôi biết cậu muốn giữ bí mật, cậu cứ nói với tôi thôi, có đúng hay không?" Hi Văn chọc chọc tay Thẩm Trì, "Tinh Tinh vẫn luôn dò hỏi tôi nhưng tôi chưa nói gì cả."

Thẩm Trì nhíu mày suy nghĩ một lát, cúi đầu nhìn di động.

Quả nhiên, có tin nhắn của Kiều Cảnh Thành.

Kiều: [Mẹ làm cơm cho cậu, bên trên có canh ngao, uống hết đi.]

Thẩm Trì giật giật khóe miệng, động thủ phản hồi.

Thẩm Trì: [Cảm ơn, anh đưa mẹ tới bệnh viện?]

Hi Văn thò mặt qua nhìn: "Kiều? Ồ, đây là tên người đó hả?"

Thẩm Trì bất đắc dĩ gật đầu.

"Uống hết đi!" Hi Văn đọc thành tiếng, "Ôi Chúa ơi, quá bá đạo rồi!"

Thẩm Trì sâu kín nhìn cô, "Bá đạo thì có gì mà cậu hưng phấn vậy?"

Mắt Hi Văn sáng lấp lánh: "Đương nhiên hưng phấn rồi, bá đạo tổng tài bá đạo yêu nha!"

Thẩm Trì trợn mắt kinh ngạc, quyết định không đứng đây tám nhảm nữa, ôm hộp cơm của mình về phòng riêng.

Kiều: [Ừ, một mình bác đi không an toàn.]

Thẩm Trì vuốt ve màn hình điện thoại, cảm thấy những suy nghĩ dư thừa tối hôm qua của mình chỉ là mây bay, dù sao đây cũng chỉ là một người sống chung với cậu dưới một mái hiên mà thôi.

Thẩm Trì: [Làm phiền anh rồi, nếu anh thấy mẹ tôi liên lạc với anh nhiều quá thì nói cho tôi biết, tôi sẽ giải quyết bà ấy.] Hai người bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác, đây là kết quả mà Thẩm Trì ngộ ra.

Kiều: [Ừ.]

Nhìn thấy chữ "ừ" này, Thẩm Trì nhíu mày, trên đời anh ghét nhất kiểu đang nói chuyện nghiêm túc thì chỉ trả lời một chữ như "ừ", "à".

Ném điện thoại sang một bên, trong lòng thầm nghĩ, lần sau nếu còn để tôi nhìn thấy tin nhắn một chữ này thì mặc kệ là đẹp cỡ nào soái cỡ nào, tuyệt đối ly hôn, lập tức ly hôn!

Nhưng mà suy nghĩ đó cho đến buổi chiều lúc tan tầm nhìn thấy Kiều Cảnh Thành đã biến mất không thấy tăm hơi, Thẩm Trì cúi đầu nhìn di động, không có tin nhắn mới, Kiều Cảnh Thành cũng không nói buổi chiều sẽ đến bệnh viện.

Anh hoài nghi, người này đang tới đón mình về nhà à?

Thẩm Trì nhìn trái nhìn phải, xác định đồng nghiệp đã về bớt nhiều, không có ai khả nghi mới đi về phía Kiều Cảnh Thành.

Thẩm Trì gõ gõ cửa sổ xe hắn, cửa kính trượt xuống, lộ ra khuôn mặt của Kiều Cảnh Thành.

"Có việc gì à?"

"Bác gái muốn buổi tối chúng ta về nhà ăn cơm." Kiều Cảnh Thành đáp.

"Về nhà?" Thẩm Trì khó hiểu, "Nhà nào?"

"Nhà của bác trai bác gái." Nam nhân trả lời.

"Cho nên anh sang đây đón tôi cùng về?" Thẩm Trì há hốc mồm, trình tự gặp cha mẹ đã làm qua rồi mà?

"Cậu nói xem?" Kiều Cảnh Thành hỏi lại.

Thẩm Trì đi vòng qua, ngồi vào ghế bên kia, "Thật ngại quá, hình như ba mẹ tôi hơi phiền toái rồi, trước đó tôi không hề biết bọn họ sẽ như vậy."

Kiều Cảnh Thành liếc mắt nhìn anh, không nói gì.

Thẩm Trì lo lắng mở miệng nói thêm: "Lần sau nếu bà ấy lại gọi điện cho anh thì anh cứ nói là đang bận làm việc, thoái thác là được rồi, tôi sẽ giải thích lại sau."

"Cậu nghĩ thật chu đáo." Kiều Cảnh Thành cười như không cười, "Bọn họ dù sao cũng là cha mẹ cậu, kết hôn đã đủ lừa gạt họ rồi."

Thẩm Trì nhíu mày, không hiểu ý những lời này, chẳng lẽ đang nói anh bất hiếu à?

"Không phải là tôi sợ ảnh hưởng đến công việc của anh sao?"

"Trên hợp đồng nói đây là nghĩa vụ của chúng ta." Kiều Cảnh Thành nhắc nhở, "Không có cảm tình nhưng ý thức trách nhiệm vẫn phải có."

Thẩm Trì: "...Xin lỗi, là tôi suy nghĩ nhiều rồi."

*** Hết chương 9

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.