“ Thủ lĩnh , người lại bị thương ?”
Từ “lại” này cậu ta cắn răng nhấn mạnh . Đúng vậy , cô đã vì anh mà bị thương rất nhiều rồi , từ tâm lẫn thân . Nhưng sự thật là do co tự nguyện , không phải sao ?
Lãnh Tâm dịu dàng mỉm cười . Bàn tay thon dài ôm lấy miệng vết thương đang chảy máu của mình , khuôn mặt trắng bệnh nhìn 1 cô gái trong số đó , giọng nói nhẹ nhàng :
“ Giúp tôi đi “
Tất cả mọi người thở dài bất đắc dĩ . Đôi mắt mang theo lửa giận nhàn nhạt , tại sao Lãnh Tâm cô ấy lại phải vì một tên cạn bã như thế mà bảo vệ mình cơ chứ ? Nói đúng ra thì tất cả những người ở đây chưa từng được nhìn thấy cánh tay của cô , toàn thân kín mít từ đầu đến cuối cũng chỉ vì hắn ta ( mọi người có thể hiểu chỗ này không ? Hiểu được thì cho ta bái 1 lạy nha)
******
Sự đau đớn đằng sau gáy khiến anh mở mắt , nhíu mày nhìn Bạch Nhược đang chăm sóc cho mình , hắn nhẹ giọng :
“ Có chuyện gì xảy ra vậy ??? “
Nghe thấy tiếng nói trầm ấm từ trên giường truyền tới , cô gái nở một nụ cười dịu dàng , đôi mắt sưng đỏ thấm đẫm nước mắt
“ Anh Dạ , em cũng không biết nữa , chỉ biết rằng khi em và bác gái thấy anh thì khi ấy anh đã ngất “
Nhìn đôi mắt sưng đỏ thấm đẫm nước mắt kia , anh đau lòng lau đi . Nhẹ nhàng ôn Bạch Nhược vào lòng , anh nhỏ giọng trấn an
Ở đằng sau , khuôn mặt ả nở nụ cười dữ tợn : Sao mày lại không chết đi ? Bạch Dạ
“ Con trai , con có sao không ? Vừa về đến nhà , mẹ và Nhược Nhược nhìn thấy con bất tỉnh nằm đó , chúng ta sợ muốn chết “
Phong phu nhân sợ hãi chạy đến . Khuôn mặt già nua như già đi mấy chục tuổi , trông thật sự là lo lắng
“ Con không sao đâu ạ “
Bạch Nhược quay người lại , nhẹ nhàng cười với bà : Càng nhìn càng thấy người con dâu bà chọn đúng là rất hợp với con trai bà
“ Bác gái , chờ sau khi anh Dạ khỏi , chúng ta tiến hành đi “
“ Được được , nhược Nhược , theo ý con hết “
Dịu dàng ôm con dâu tương lai của mình vào lòng , bà hạnh phúc cười thật lớn