Đêm nay, tôi đã biết được một bí mật vô cùng quan trọng, tôi có
cảm giác trái tim mình như đang bị bóp nghẹt đến ngạt thở. Bắc Kinh giờ
đã vào xuân, trời đang ấm bỗng chốc trở lạnh, tôi có cảm giác như cái
lạnh bắt đầu ngấm từ gan bàn chân lên đến tận con tim.
Giữa tôi và Bắc có một vật ngăn cản, bản thân tôi cũng không biết đó là
vật gì, song cả hai chúng tôi đều biết, nó đang tồn tại, chúng tôi đang
cố gắng phá vỡ vật ngăn cản đó. Một điều rất rõ ràng là, Bắc rất muốn dỗ dành tôi, nhưng so với trước kia, lời nói của anh không còn bừa bãi
nữa. Anh không biết rằng tôi rất thích vẻ hoang dã phong trần đó, vẻ
ngông nghênh đó đã khiến bao cô gái phải chết mê chết mệt. Về sau này,
tôi cũng rất thích những người đàn ông có tính cách này. Ví dụ như Thẩm
Quân chẳng hạn.
Tôi luôn nghĩ rằng, sau khi yêu Bắc tôi không thể yêu được người nào
khác. Vậy mà vài năm sau tôi gặp Thẩm Quân và chúng tôi đã yêu nhau,
chung sống cùng nhau mà chẳng có gì khó khăn. Thậm chí chúng tôi chưa hề nói với nhau ba chữ “anh yêu em” hoặc “em yêu anh”. Chúng tôi sống với
nhau vô cùng thoải mái, nhưng trong 5 năm yêu Bắc, tôi đã khóc đến cạn
nước mắt.
Ngay đến khi bản thân tôi cũng còn phải tự hỏi, sao mình hồi đó lại
khóc nhiều đến thế, chỉ cần Bắc hơi làm phật ý tôi là tôi lại khóc mãi
không thôi, khóc không biết trời đất, khóc nhiều đến nỗi tôi còn tưởng
mình đã biến thành Tần Hương Liên. Sau này, gặp những người đàn ông
khác, tôi rất ít khi khóc, kể cả khi gặp Thẩm Quân. Tôi từng nói rằng,
nước mắt của em đã chảy hết từ thời em yêu điên cuồng nhất.
Đó là phần sau của câu chuyện tôi kể, lúc đó tôi khác hoàn toàn so
với tôi thời xưa. Tôi nhớ lại hồi học đại học, cuộc sống của tôi dường
như chỉ có hai người là Bắc và Hiểu Lối, Bắc làm tôi rơi lệ, còn Hiểu
Lối lại ở bên tôi những lúc tôi vui vẻ, buồn rầu. Khi lên đại học năm
thứ 3, tôi và Hiếu Lối thân nhau đến mức nhiều người đã phải đặt dấu
chấm hỏi, có người thắc mắc, Hiểu Lối xinh đẹp quyến rũ thế sao không
tìm bạn trai nhỉ? Chắc chắn là do tâm lý có vấn đề. Người đưa ra thắc
mắc này chính là Hồng Yến, có lần cô ta đã hỏi nhỏ tôi rằng. Tiểu Bạch
này, cậu và Hiếu Lối vui chứ?
Vui chứ? Tớ không hiểu.
Ngốc thế, Hồng Yến mắng tôi, này đồng chí, có phải cậu với Hiếu Lối là ấy không? Thú vị chứ?
Tôi chửi Hồng Yến, biến mẹ cậu đi! Thật đúng là vớ vẩn! Bọn tớ vẫn bình thường đó chứ.
Câu nói đó cứ ám ảnh mãi tôi, tôi cũng không hiểu tại sao trái tim Hiếu
Lối lại không hề rung động? Cô ấy khiến bao cậu con trai phải thèm rỏ
nước dãi, trông cô quyến rũ như một đóa hoa hồng, nhưng không hiểu sao
cô lại không hề có chút hứng thú gì với con trai?
Trần Tử Phóng vẫn rất nặng tình, miệt mài theo đuổi Hiếu Lối, nhưng
tất cả những gì anh làm đều không chiếm được cảm tình của cô. Sau này,
Trần Tử Phóng lại tổ chức thêm một cuộc triễn lãm tranh nữa, anh đã vẽ
một cô gái khỏa thân, và cô gái đó chính là Hiếu Lối. Vì chuyện đó mà
Hiếu Lối đã nổi trận lôi đình, cô xông vào phòng tranh của Tử Phóng mắng anh xối xả. Trần Tử Phóng chỉ vẽ Hiếu Lối không hề sai một li. Có lần
đi tắm, tôi đã được tận mắt chứng kiến cảnh Hiếu Lối khỏa thân, một cơ
thể tuyệt trần và hoàn mỹ làm sao!
Em không thể ngăn cản một người đàn ông thưởng thức cái đẹp! Trần Tử
Phóng đã phải thốt lên như vậy Trần Tử Phóng, một chàng trai với bím tóc tết đằng sau, gương mặt trắng xanh kèm thêm một chút e dè nhưng lại vô
cùng phóng khoáng. Đúng vậy, Trần Tử Phóng là một người đàn ông vô cùng
hấp dẫn. Tôi nghĩ, nếu tôi không chọn Bắc thì tôi sẽ chọn Tử Phóng làm
người yêu, hình như cuộc đời tôi sinh ra là để yêu những người đàn ông
có cá tính đặc biệt như vậy. Cơ thể của họ đều toát lên một vẻ tự do và
lãng mạn khiến tôi không thể kìm chế được lòng mình.
Đương nhiên, khi tôi tâm sự với Bắc về những suy nghĩ kì quái này,
anh đã mắng tôi, em đúng là một kẻ háo sắc đa tình. Bắc thổ lộ, từ trước đến nay anh chưa hề rung động trước một cô gái nào cả, tôi là người duy nhất khiến trái tim anh phải run rẩy. Lúc đó, tôi cảm thấy vô cùng sung sướng và mãn nguyện, bạn cũng biết đấy, tất cả phụ nữ trên thế giới, dù nhan sắc có nghiêng nước nghiêng thành hay chỉ là người bậc trung, thậm chí vô cùng xấu xí, đều thích người mình yêu yêu mình thật lòng, có
người còn lầm tưởng rằng, mình là người tuyệt mỹ giai nhân, người yêu
mình suốt đời chỉ yêu một mình mình mà thôi. Chẳng có người đàn bà nào
là không nghĩ như vậy. Khi tôi nhắc đến từ đàn bà đó, Bắc thường véo mũi tôi và bảo, Tiểu Bạch, gì mà suốt ngày em cứ leo lẻo đàn bà, đàn bà
vậy. Em cũng đã là người đàn bà của anh rồi phải không! Nghe Bắc nói vậy mặt tôi liền đỏ bừng lên, tôi mắng anh là gã lưu manh, Bắc bảo, anh mãi mãi sẽ là một kẻ lưu manh, tương lai sau này mình có một cậu quý tử,
anh sẽ nói với nó rằng, nhờ có bố lưu manh nên mới đào tạo được mẹ con
ra như thế đấy.
Trần Tử Phóng chẳng bao giờ nói những lời như vậy, phần lớn anh thường
nhìn Hiếu Lối với ánh mắt say đắm, vẻ si mê đó giống như người ta hút
thuốc phiện vậy. Tôi thường khen Tử Phóng trước mặt Hiếu Lối rằng, Trần
Tử Phóng tuyệt vời thế còn gì, đàn ông có chí khí như thế là hiếm lắm
đấy, mà tương lai Từ Phóng sẽ trở thành một họa sĩ nổi tiếng, cậu sẽ trở thành phu nhân của họa sĩ, giống như phu nhân của Từ Bi Hồng hoặc
Trương Đại Thiên đấy, thế thì tuyệt quá còn gì. Hiếu Lối nói tôi là
người hay để ý chuyện của người khác, cô ấy vẫn một mực làm theo ý mình, vẫn âm thầm đi lại một mình, hết xuân lại đến hạ, hết thu lại sang
đông, cô vẫn chỉ đến trường đại học Bắc Kinh rủ tôi đi ăn cơm, đi học
cùng, và đi dạo hết vòng này đến vòng khác xung quanh hồ Vị Minh trong
trường đại học Bắc Kinh.
Khi lên năm thứ 3 đại học, Phần Na đến chỗ chúng tôi một lần.
Đây là lần đầu tiên Phần Na và Hiếu Lối gặp nhau sau nhiều năm chia tay. Hình như giữa họ đã có cái gì đó quá xa lạ, tôi giống như nhịp cầu nồi
liền hai bên, tôi kể cho Phần Na nghe chuyện của Hiếu Lối và kể cho Hiếu Lối nghe chuyện của Phần Na, còn họ thì lại rất ít liên hệ với nhau.
Phần Na đến Bắc Kinh với người đàn ông đó, và cô đã dành ra một chút thời gian đến tìm chúng tôi.
Trong mắt Phần Na, người đàn ông có cái tên Tiểu Dao đó chẳng khác gì một vị thần.
Chúng tôi chưa bao giờ gặp Tiểu Dao nhưng Phần Na kể, anh ấy phong độ
đầy mình, ánh mắt mơ màng tựa mây khói, nghe vậy cả tôi và Hiếu Lối cùng bật cười, không ngờ Phần Na lại dùng một từ văn vẻ như vậy để miêu tả
Tiểu Dao, thế nào là ánh mắt tựa mây khói? Trong mắt Phần Na, trông Tiểu Dao giống một kỵ sĩ áo trằng cưỡi trên một chú bạch mã thời cổ đại ấy.
Tôi và Hiểu Lối không tỏ thái độ gì về anh chàng Tiểu Dao này cả.
Phần Na mở ví ra, trong ví có một tấm ảnh nhỏ của Tiểu Dao, quả đúng là
một anh chàng khôi ngô lãng tử, anh ta mặc cả bộ quần áo trắng, ánh mắt
dịu dàng. Không biết anh ta là người như thế nào mà Phần Na lại say đắm
đến thế?
Phần Na rít nhẹ một hơi thuốc rồi nói, Tiểu Dao đã có vợ rồi, tớ chẳng
quan tâm đến chuyện này đâu, anh ấy vợ thì có rồi, vấn đề quan trọng là
tớ yêu anh ấy, có một số đàn ông là thế đấy, dù làm vợ bé của người ta,
nhưng mình vẫn cảm thấy thích.
Tôi nghĩ đúng là Phần Na đã mù quáng quá mức. Trước tình yêu người phụ
nữ nào cũng dễ biến thành người mù quáng, trong mắt họ chẳng có ai khác, chỉ có duy nhất hình bóng một người.
Hôm đó tôi đã mời mọi người uống rượu, sau đó chúng tôi đến một nhà hàng ở gần trường đại học Bắc Kinh ăn cơm Tứ Xuyên, mọi người đều nói tôi bị điên nên mới ăn nhiều đồ cay như thế. Đúng là như vậy, tôi đã ăn với vẻ đầy thích thú, mọi người chỉ ăn được vài miếng đã phải liên tục uống
nước mát, lúc đi vệ sinh tôi đã gửi cho Bắc một tin nhắn nói: cô vợ
Trùng Khánh của anh đã làm cho hai cô bạn bị cay xè một trận rồi!
Đúng là Phần Na và Hiếu Lối đã bị cay một trận đã đời, Phần Na nói từ
trước tới giờ cô chưa bao giờ ăn đồ gì cay như thế, một cân cá tẩm ớt
phần lớn chỉ mình tôi ăn hết. Cuối cùng Hiếu Lối tổng kết một câu, đúng
là thuyền theo lái gái theo chồng thật.
Vì đồ ăn Tứ Xuyên nên hai cô bạn tôi chưa thấy no, và thế là ba chúng
tôi lại bắt taxi đến Tam Lí Đồn, Hiếu Lối tuyên bố, lần này để tớ mời,
chúng ta uống gì nhẹ nhàng thôi, uống bia nhé.
Tôi cũng không còn nhớ hôm đó chúng tôi đã uống hết bao nhiêu bia, chúng tôi chỉ uống bia Corona. Chúng tôi bắt đầu ôn lại những kỉ niệm hồi
xưa, những cây cầu ở Tô Châu, Mà Quân, rượu Ngũ Lương Dịch, tiệm cắt tóc gội đầu người đẹp, căn phòng trên gác hai nhà Phần Na, cuối cùng cả ba
chúng tôi đều khóc, ai cũng bảo thời gian trôi nhanh thật! Thoắt một
cái, chúng tôi đã lớn bằng ngần này rồi, hai người cũng đã có người yêu. Sau khi uống say, Phần Na hỏi chúng tôi, các cậu có dám chơi trò nói
thật mạo hiểm không? Chúng tôi trả lời sao lại không dám chơi chứ.
Thực ra so với Phần Na, cho dù trong chuyện này tôi và Hiếu Lối có lão
luyện thế nào đi chăng nữa thì chúng tôi vẫn là những đứa con nít, chỉ
qua vài lời, cuối cùng tôi cũng hiểu Phần Na muốn biết điều gì.
Phần Na muốn biết hiện giờ chúng tôi có còn trong trắng không?
Tôi đã kể cho Hiếu Lối và Phần Na nghe đêm tôi trao cái quý giá nhất của đời người con gái cho Bắc, dĩ nhiên những lời tôi kể không thật lãng
mạn, nhưng đối với tôi, mỗi lần nhớ lại đêm hôm đó là lòng tôi lại cảm
thấy vô cùng rạo rực, xao xuyến. Tôi không hề thấy ngại khi kể ra chuyện đó, bởi tôi và Bắc yêu nhau thật sự, đó chỉ là một bữa tiệc linh đình
của cơ thể hai con người mà thôi.
Phần Na và Hiếu Lối đều say sưa lắng nghe, đúng vậy, tôi không còn trong trắng nữa, tôi đã trao cái quý giá nhất của đời người con gái cho người mà tôi yêu thương nhất. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tự hào về
điều đó.
Phần Na hỏi Hiếu Lối, Hiếu Lối trả lời bằng giọng rất bình tĩnh, cho tớ một điếu thuốc.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hiếu Lối hút thuốc, trông cô rất
sành điệu, gợi cảm. Tôi nhìn Hiếu Lối trong sự thẫn thờ. Nếu nói dáng vẻ Phần Na hút thuốc mang một vẻ phong trần, thì nhìn Hiếu Lối hút thuốc
lại rất gợi cảm, những lúc đó nhìn cô chỉ muốn hôn cô, qua làn khói
thuốc trông cô rất quyến rủ. Tôi thầm nghĩ, Hiếu Lối quyến rũ quá, có
bao nhiêu chàng trai theo đuổi cô, gã nào mà chẳng háo sắc huống hồ đây
lại là một tuyệt thế giai nhân.
Tớ cũng không còn! Hiếu Lối nói.
Tôi bất ngờ đến nỗi làm rơi cốc rượu xuống đất, bởi Hiếu Lối nói cô ấy không còn trong trắng nữa.
Hiếu Lối trả lời bằng giọng rất thản nhiên, đúng vậy, tớ không còn trinh nữa!
Tại sao vậy? Tôi ngạc nhiên đến mức đứng phắt dậy và nói. Hiếu Lối,
cậu đừng nói năng lung tung nhé, hôm nay cậu uống quá nhiều rồi đấy.
Hiếu Lối nhìn tôi rồi kể, hồi học lớp bảy, một lần tớ đến phòng tự học
để học bài thì bị hai tên côn đồ hảm hiếp, chỉ đơn giản vậy thôi.
Hiếu Lối chỉ nói đơn giản mấy chữ như vậy, nhưng đối với tôi nó thì đó
là một việc tày đình. Trời ạ, thảo nào cô ấy không thích đàn ông, thậm
chí là vô cùng căm ghét đàn ông. Hiếu Lối nói tớ chỉ thích ở bên con gái thôi, họ đem lại cho tớ một cảm giác an toàn.
Tôi biết, Hiếu Lối đã mắc chứng bệnh tâm lý vô cùng trầm trọng. Sau đó
Hiếu Lối đã khóc và bảo, cô ấy rất muốn gìn giữ sự trong trắng, kể từ
khi bị hãm hiếp cô ấy luôn cảm thấy cơ thể mình bẩn thỉu nên cô không
muốn tiếp xúc với bất kỳ ai, tôi là người duy nhất an ủi được Hiếu Lối.
Trời ạ! Tôi sững người, tôi không thể ngờ một cô gái đẹp quyến rũ thế mà lại mắc phải chứng bệnh tâm lý nghiêm trọng đến thế, nếu cứ đà này
có lẽ Hiếu Lối trở thành người đồng tính luyến ái mất.
Đêm nay, tôi đã biết được một bí mật vô cùng quan trọng, tôi có cảm giác như trái tim mình bị bóp nghẹt đến ngạt thở. Bắc Kinh đã vào xuân, trời đang ấm bỗng chốc lại trở lạnh, tôi có cảm giác như cái lạnh bắt đầu
ngầm từ gan bàn chân lên đến tận con tim.
Hiểu Lối, thực sự tớ rất mong cậu hạnh phúc, cho dù chỉ tìm được một
người đàn ông bình thường để yêu, cậu phải được biết hương vị ngọt ngào
và đẹp đẽ của tình yêu.
Trong lòng, tôi thầm cầu mong điều đó đến với Hiếu Lối.
Đến khi chúng tôi thanh toán tiền thì đã là hai giờ sáng, chúng tôi
sững người khi biết rằng mình đã tiêu hết gần một nghìn Nhân dân tệ,
thực ra ba đứa cũng chỉ uống mười mấy chai bia Corona mà thôi. Không
biết ví tiền của Phần Na đã bị ai vét sạch từ lúc nào, trong ví chỉ còn
lại mỗi một tấm ảnh với ánh mắt mơ màng đang cười, có lẽ là do lúc Phần
Na khoe ảnh Tiểu Dao với chúng tôi và cất ví không cẩn thận nên đã bị kẻ trộm đưa vào tầm ngắm. Phần Na vốn có rất nhiều tiền, tôi và Hiếu Lối
dự định hôm nay sẽ chiêu đãi cô ấy, nhưng giờ thì đúng là ngại quá, hai
đứa tôi vét hết tiền trong túi cộng lại mới được có sáu trăm Nhân dân
tệ. Chúng tôi nói khó mãi nhưng chủ quán vẫn không chịu, họ bảo không
trả đủ tiền thì đừng hòng rời khỏi quán.
Phần Na rút điện thoại di động gọi cho Tiểu Dao.
Bốn mươi phút sau, Tiểu Dao đến.