Muôn Nẻo Đường Yêu

Chương 20: Chương 20




Tôi không thể gặp anh chàng này nữa, trên người anh ta có một ma lực đáng sợ, người tôi yêu là Cố Vệ Bắc, tôi phải xứng đáng với tình yêu của mình, tình yêu của chúng tôi không thể xảy ra bất trắc nào cả.

Tất cả mọi việc đều do chuyện chữ trinh gây nên Hôm đó là sinh nhật của Hiểu Lối, Trần Tử Phóng mua hoa và nhẫn đến để cầu hôn Hiểu Lối, Hiểu Lối rất cảm động vì mấy năm qua cô đã thực sự cảm nhận được sự si tình của Tử Phóng, đã bao lần Tử Phóng định đi quá giới hạn, nhưng anh đều bị Hiểu Lối từ chối kịch liệt. Tất cả những gì diễn ra của tối hôm đó vẫn tựa như một giấc mơ.

Nào, mình uống tí rượu nhé. Tử Phóng nói với Hiểu Lối.

Tử Phóng mang đến hai chai rượu vang Trường Thành, anh cố tình làm như vậy, anh muốn chuốc cho Hiểu Lối say.

Tớ không biết là mình uống nhiều từ lúc nào, Hiểu Lối kể với tôi qua điện thoại, tớ chỉ biết là mình uống quá nhiều, tớ thấy đầu ù ù một hồi, giống như hút thuốc phiện vậy. Sau đó Tử Phóng rút trong túi ra một món quà, đó là một chiếc áo con màu đỏ hiệu Triumph. Anh bảo, nào, anh mặc cho em nhé.

Đúng vậy, anh ấy đã nói thế.

Giọng anh rất ấm, hơi ấm đó phả bên tai Hiểu Lối, ánh mắt Tử Phóng sáng rực, đê mê, như con thú sắp lên cơn vậy.

Tử Phóng vẫn mong có một ngày được tận mắt chiêm ngưỡng cơ thể Hiểu Lối, đó là một mơ ước lớn lao của anh. Trong mắt anh, không có người nào có thể trong trắng, thánh thiện như thiên sứ hơn Hiểu Lối, mặc dù thế giới vẫn là muôn hình vạn trạng, trai thanh nữ tú nhiều vô kể, mặc dù bên cạnh Hiểu Lối có rất nhiều người đàn ông có tiền, có quyền theo đuổi cô, nhưng đối với anh, Hiểu Lối là một đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Trong giây cuối cùng khi Tử Phóng cởi chiếc áo cuối cùng của Hiểu Lối, chút lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu Hiểu Lối đã mách bảo cô đấy là Tử Phóng, không thể – Hiểu Lối hét lớn.

Họ bắt đầu giằng co nhau, một người đòi hỏi, một người không chịu cho.

Tử Phóng không hiểu nguyên nhân tại sao, anh hỏi, tại sao em lại muốn làm liệt nữ giữ mãi chữ trinh như thế hả, thời buổi này còn ai lập bia cho em nữa đâu? Em tưởng cái đó có thể bán được một trăm vạn à?

Không, Hiểu Lối bất ngờ nói, Trần Tử Phóng… em không còn trong trắng nữa.

Từ lâu Hiểu Lối đã rất do dự, cô không biết có nên kể chuyện này cho Tử Phóng nghe không. Cô nghĩ, nếu đã yêu nhau thì cô không thể lừa dối anh, có tình yêu sẽ có sự bao dung, nếu được như vậy thì cô mới có thể trút bỏ gánh nặng về tâm lí, lúc đó cô đã nghĩ như vậy.

Câu nói đó thực sự đã khiến Tử Phóng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Bốn năm nay, anh luôn coi Hiểu Lối là nữ thần riêng của mình, coi cô là người con gái trong trắng nhất, nhưng giờ đây người con gái đó đã nói với anh rằng, Trần Tử Phóng, em không còn trong trắng nữa!

Cuối cùng thì Hiểu Lối – cô gái tốt bụng, thanh cao đó đã nói ra sự thật, cô đã kể lại cơn ác mộng diễn ra từ nhiều năm trước đó, nói ra mọi nỗi lo sợ trong lòng mình, vẻ mặt Tử Phòng rất khó có thể miêu ta bằng lời, ngại ngùng, khó xử, ghê tởm, nhưng,… không không, tất cả đều không phải, đó là vẻ mặt rất khó miêu tả, giống như viên ngọc tuyệt mĩ nhất trong trái tim đã bị vỡ tan, tưởng đó là viên hổ phách mười phân vẹn mười, kết quả lại là hoa tàn liễu rụng.

Nếu hôm đó Tử Phóng vẫn đòi hỏi ngông cuồng như lúc trước, hoặc giá anh không nói gì đến chuyện đó nữa, hoặc giả anh cứ nói thẳng là muốn chia tay thì Hiểu Lối đều có thể chấp nhận, đằng này anh không làm bất cứ điều gì cả, anh chỉ nói, vậy…vậy hả.

Sau đó, anh bỏ đi.

Hôm sau, Tử Phóng lại đến, vẫn như mọi bận, anh mang đến cho Hiểu Lối những đồ ăn mà cô thích.

Hôm sau nữa, anh vẫn đến, vẫn nói chuyện như bình thường, anh kể chuyện mình bán được bao nhiêu tranh.

……

Nhưng anh không còn hôn cô, không còn quấn quýt, bám riết lấy cô như trước nữa. Cuối cùng Hiểu Lối đã quỵ ngã thật sự, cô đã hiểu ra rằng, khi người đàn ông không còn hứng thú với cơ thể người đàn bà nữa thì tình yêu cũng không còn nữa. Tình yêu của cô, vẫn chưa bắt đầu đã kết thúc. Chuyện đó đã trở thành nỗi ám ảnh lớn trong lòng Tử Phóng, cho dù tương lai họ có lấy nhau thì cũng sẽ không thể có hạnh phúc.

Thậm chí anh còn không mang chiếc nhẫn đó đến.

Hiểu Lối chuyển nhà, chuyển công ty, cô rời tòa soạn tạp chí đó và đến một công ty khác. Hiểu Lối gọi điện thoại cho tôi và nói rằng, tất cả mọi chuyện đều giống như một giấc mơ vậy, cậu tưởng đó là hiện thực, nhưng thực ra đó chỉ là giấc mơ mà thôi.

Trần Tử Phóng cũng gọi điện cho tôi, và khóc. Anh nói, Tiểu Bạch, tại sao lại như vậy? Em thử nói xem tại sao ông trời lại vô tình đến vậy?

Tử Phóng không đi tìm Hiểu Lối, anh biết mình không thể yêu được nữa, anh không coi trọng chữ trinh, điều anh không thể chấp nhận là Hiểu Lối đã từng bị người ta thay nhau hãm hiếp, hai gã đàn ông đó đã làm tan vỡ giấc mơ của anh. Thà rằng Hiểu Lối từng có người yêu. Thà rằng cô đã từng lên giường với họ. Tất cả những điều này đều không quan trọng, chỉ cần hai người yêu nhau thật lòng là họ có thể trao cho người mình yêu tất cả mọi tình cảm, tất cả những điều này anh đều có thể thông cảm. Nhưng anh không thể chấp nhận chuyện một viên ngọc đã từng bị vỡ và để lại vết nứt. Anh cầm sao Xử Nữ, anh bảo, anh không thể chấp nhận sự khiếm khuyết, anh rất yêu cô ấy, chính vì yêu nên anh mới lựa chọn rời xa.

Tôi chửi Trần Tử Phóng, anh sẽ hủy hoại cả cuộc đời Hiểu Lối cho mà xem! Anh có biết là cô ấy khó khăn lắm mới yêu anh được không? Chắc chắn là anh sẽ hủy hoại đời cô ấy! Tại sao anh lại có thể làm như vậy?

Thế anh biết làm thế nào? Anh không thể chấp nhận! Rõ ràng là hôm đó Tử Phóng đã quá chén, vừa nói anh vừa khóc, cuối cùng hình như do pin điện thoại hết nên máy mất tín hiệu.

Tôi quyết định sẽ đi một chuyến Bắc Kinh, kể cả chẳng làm được gì cũng phải đi một chuyến, và tôi còn kéo cả Phần Na đi theo, tôi bảo, bọn mình phải đi cứu Hiểu Lối thôi, tớ sợ rằng cậu ấy sẽ không thể sống nổi mất.

Trước khi đến Bắc Kinh tôi đã nhắn tin cho Thẩm Quân, tôi không biết tại sao mình lại làm như vậy, có lẽ do những tin nhắn vu vơ đó khiến tôi cảm động chăng, tôi thầm nghĩ, coi như mình đến thắm một người bạn cũ, giống như mình đi thăm Hiểu Lối vậy. Tôi tự biện bạch với lòng mình như vậy, rồi tôi lại tự nguyền rủa mình, tại sao mình lại có thể làm như vậy, Bắc mà biết chuyện chắc chắn sẽ tức chết mất thôi.

Trên máy bay, vẻ mặt Phần Na u ám, buồn rầu, tôi có cảm giác như cô ấy đang giấu tôi chuyện gì. Tôi hỏi, cậu làm sao vậy, kể cho tớ nghe đi? Phần Na lắc đầu kêu là do mệt. Từ khi theo Tiểu Dao đến nay, Phần Na trở nên xa lạ hơn rất nhiều, đúng vậy, cô ấy dường như biến thành một con người hoàn toàn khác, trước kia hay nói bậy đến thế mà giờ trở nên trầm tư ít nói, kiểu cách ăn mặc cũng thay đổi hắn, giản dị hơn trước rất nhiều. Vẻ điệu đà, gợi tình trước kia hoàn toàn không còn nữa, đặc biệt là sau lần sảy thai thứ hai, dường như cô ấy chỉ mặc quần áo đen, trước kia nhuộm tóc, bây giờ chỉ để tóc đen.

Nếu ngồi bên cạnh tôi, người khác sẽ tưởng Phần Na tính tình ngại ngùng, rụt rè, còn tôi thì trông có vẻ sành sỏi.

Càng ngày Phần Na càng ít nói, da dẻ cũng ngày càng xanh xao, cô gái tròn trĩnh, đẫy đà nhất trong số chúng tôi năm xưa giờ biến thành người gầy guộc nhất.

Đến khi gặp được Hiểu Lối, cả tôi và Phần Na đều sững người, và liếc nhìn sang nhau.

Đây là cô gái Hiểu Lối lạnh lùng, thánh thiện như tiên nữ mà chúng tôi đã từng quen ư? Hiểu Lối hút thuốc, mặc áo hở rốn, quần bò lửng cạp trễ chỉ che mỗi phần mông, vẻ ăn mặc bụi bặm, sexy như vậy hoàn toàn khác hình ảnh Hiểu Lối trước kia! Quần áo là ngôn ngữ và hình tượng của con người.

Sao lại nhìn tớ như vậy – Hiểu Lối hỏi, không được thế này sao? Tớ làm ở tạp chí thời trang, có mặc gì thì các cậu cũng không nên thấy lạ.

Tôi vẫn cảm thấy kì kì thế nào, tôi bảo, Hiểu Lối, sao cậu lại sa đọa đến thế?

Sa đọa? tớ thích sa đọa, ai chẳng muốn sa đọa, chỉ có điều, có người đủ can đảm sa đọa, có người ngay cả can đảm sa đọa cũng chẳng có!

Chỉ vì gã Trần Tử Phóng đó… Phần Na nói. Hiểu Lối phả ra một làn khói thuốc, sau đó cô dí điếu thuốc xuống gạt tàn và bảo, các cậu đừng có nhắc tên anh ta trước mặt tớ, tớ chẳng yêu ai hêt, anh ta là cái thá gì chứ?

Hôm đó chúng tôi vẫn đến Tam Lý Đồn, uống đến nửa đêm thì cả ba đều say túy lúy. Khi chúng tôi ra về thì có mấy gã chặn chúng tôi lại. Hiểu Lối cười lớn và bảo, tưởng bọn này là bọn gái đứng đường hả, thích chơi hả? Bọn này không còn trinh đâu.

Đúng là Hiểu Lối đã uống quá chén rồi. Tôi bảo, cậu nói gì linh tinh vậy, đi thôi.

Mấy gã đó vẫn chặn lại không cho đi, Phần Na cho cả bọn xem vết xăm trên người cô, hình như một con rồng xanh. Phần Na bảo, ê mấy nhóc, đừng có mà giở trò với bọn chị nhé, dân giang hồ chị mày không còn lạ đâu nhé.

Rồi mấy gã đó cũng phải bỏ đi, đột nhiên Hiểu Lối quỳ xuống bên đường khóc nức nở.

Tôi định sẽ đi tìm Tử Phóng nói chuyện.

Khi gặp Tử Phóng tôi cũng sững sờ, anh ta đã thay đổi quá nhiều, ít nói hẳn đi, mặt mũi hốc hác xanh xao. Trong phòng Tử Phóng còn có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi trông rất sang trọng đang ngồi. Tôi nói với Tử Phóng, em muốn nói chuyện với anh một lát, anh bảo chị ấy đi ra ngoài một lúc được không.

Đó là vị khách hàng người Hồng Kông của Tử Phóng, chị ta chết mê mệt Tử Phóng. Trần Tử Phóng nói, khi mọi ước mơ, lí tưởng, tình yêu không còn nữa thì theo ai mà chẳng được, mà chị ấy lại có tiền, có thể mở cho anh một phòng tranh ở Hồng Kông.

Anh hèn hạ quá. Tôi chửi Trần Tử Phóng, anh đúng là một gã lưu manh, anh là cái thá gì chứ, anh có biết anh đã hại Hiểu Lối thế nào không? Anh đã hủy hoại đời cô ấy!

Anh chẳng thể làm được gì hơn, chính vì yêu cô ấy nên anh mới coi trọng điều đó, đừng khuyên anh nữa, bọn anh không thể quay lại được đâu.

Tôi nhổ toẹt một bãi nước bọt trước mặt Tử Phóng và quay đầu bỏ đi. Tại sao thế giới này lại vô tình, lại vô liêm si đến vậy? Tại sao đàn ông lại có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, còn nếu đàn bà thất thân thì sẽ phải mang tiếng xấu cả đời?

Hiểu Lối cũng đã học hút thuốc, uống bia, và cô ngày càng ăn mặc hở hang hơn, thậm chí cô còn bảo, tại sao toàn là đàn ông thưởng thức đàn bà, tớ nghĩ bọn mình cũng nên học cách thưởng thức đàn ông.

Hiểu Lối đã thay đổi, cuộc tình đó đã khiến cô thay đổi hoàn toàn. Tôi không thể thay đổi được cô mà đành phải buông xuôi tất cả. Hiểu Lối nói với tôi rằng, cậu đừng lo cho tớ, cậu yên tâm đi, tớ sẽ để cho đàn ông phải phục vụ tớ. Đây là điều tớ có thể làm được, nó chẳng liên quan gì tới tình yêu đâu.

Ngày cuối cùng ở Bắc Kinh tôi đã gọi điện cho Thẩm Quân, trước khi bấm số cuối cùng tôi thấy hơi do dự, vì tôi biết mình đang chơi một trò chơi mạo hiểm, tôi cũng cảm thấy mình đàng làm một việc có lỗi với Bắc, nhưng rồi tôi vẫn làm. Cuối cùng tôi đã hiểu ra rằng, có lẽ trong mỗi người đều có gen mạo hiểm.

Tôi nghe thấy rõ vẻ xúc động của Thẩm Quân, tôi bảo, em đợi anh ở trước Thiên An Môn, em đang ở bên cầu Kim Thủy. Thẩm Quân hét lớn trong điện thoại, thế em cứ đứng yên đừng đi đâu nhé, giờ Bắc Kinh nhiều bọn lưu manh lắm đấy, em ngây thơ thế đừng mắc lừa bọn nó nhé.

Có anh mới ngây thơ ấy, tôi bảo, anh nói thế chẳng khác gì chửi em.

Tôi đợi gần một tiếng đồng hồ mới thấy Thẩm Quân đến. Từ xa tôi đã trông thấy Thẩm Quân chạy ào về phía tôi, trong khoảng khắc đó tim tôi đập thình thịch, hình như anh đang toát hết mồ hôi, bây giờ mới chỉ là đầu mùa hạ năm 2001, Thẩm Quân mặt đỏ như gấc, mồ hôi chảy ròng ròng, anh vừa thở hổn hển vừa nói, trời nóng quá.

Tôi cười. Thẩm Quân nói, em đừng cười, Tiểu Bạch, nụ cười của em hớp hồn người khác lắm, em phải biết là em rất quyến rũ, vì thế, nụ cười của em có một sức hút rất mạnh đối với anh, khiến anh chỉ muốn hôn em mà thôi.

Tôi lập tức nghiêm mặt lại. Thẩm Quân lại bảo, không được, em không cười cũng không được, em mà không cười nữa thì anh lại nhớ đến cô gái có vẻ mặt u buồn trong bài từ đời Tống, tương tư một mình “nhìn gương cài hoa vàng, em đợi ý trung nhân”, mà như thế thì lại càng khiến tim anh bồi hồi xao xuyến, thế nên em cứ cười đi.

Gã Thẩm Quân này! Tôi bảo, thế thì em đành phải mỉm cười vậy.

Tối hôm đó, Thẩm Quân đưa tôi đến sàn nhảy. Ở đó, lúc nào cũng tấp nập trai thanh nữ tú, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, rõ ràng Thẩm Quân là khách thường xuyên ở đây. Mọi người đều gọi Anh Quân, trên sân khấu có một cô gái đang nhảy điệu nhảy rất bốc lửa, trong tiếng nhạc như muốn nổ tung gian phòng đó có rất nhiều đôi trai gái đang nhảy cuồng nhiệt. Thẩm Quân bảo, những lúc cô đơn nhất anh thường đến đây ngồi, làm như thế có thể để cho sự ồn ào náo nhiệt gần mình hơn.

Chúng tôi gọi rượu uống.

Dĩ nhiên Thẩm Quân còn gọi cả thuốc. Thẩm Quân bảo, anh rất thích ngắm em hút thuốc, rất quyến rũ, duyên dáng, à, thế bạn trai em có thích em hút thuốc không?

Tôi lắc đầu, không, em là Ngọc nữ trong lòng anh ấy, em không bao giờ hút thuốc trước mặt anh ấy.

Tối hôm đó hai chúng tôi cứ ngồi lặng lẽ hút thuốc, uống rượu như vậy, thỉnh thoảng hai đứa cũng ra sàn nhảy một lúc, Thẩm Quân nhảy rất bốc lửa, giữa chừng anh còn hát, bài Những năm tháng huy hoàng của Hoàng Gia Huân. Bài hát có điệu buồn du dương, truyền cảm. Các cô gái ngồi dưới kêu la ầm ĩ, có cô còn chạy lên hôn anh nhưng Thẩm Quân vẫn tỏ vẻ bất cần.

Đợi Thẩm Quân đi xuống, tôi đưa cho anh cốc rượu và bảo, có rất nhiều cô mê anh.

Đúng vậy, anh có cả một đội quân hâm mộ, chỉ tiếc là không có em.

Em không thể, em không mê anh, em chỉ mê chính em mà thôi.

Có ai là không mê chính mình chứ, Thẩm Quân nhìn tôi và nói, người nào mà biết yêu bản thân mình là người rất đáng yêu, vì yêu mình nên họ càng hiểu tình yêu hơn, anh và em là hai đóa hoa thủy tiên cô đơn.

Phép so sánh này thuần khiết quá, em khúc khích, em chỉ muốn mình là hai đóa anh túc.

Thẩm Quân vỗ đầu tôi và bảo, Tiểu Bạch, em đang yêu hơn anh tưởng tượng rất nhiều, anh sợ mình sẽ yêu em mất.

Thật không? Tôi cười lớn, anh đừng nhắc đến chuyện tình yêu với em, em đã là vợ của người khác rồi, kiếp sau anh cũng chẳng có hi vọng đâu, Bắc đã ước hẹn với em ba đời rồi.

Mặc dù tôi nói như vậy, nhưng khi chạm phải ánh mắt Thẩm Quân tôi vẫn phải tránh. Đúng vậy, người đàn ông có đôi mắt đen sau thẳm đó, tuấn tú, đàn ông, tôi có cảm giá như mình đã gặp anh ở đâu ? Tại sao vậy nhỉ, tôi có cảm giác rằng khi chia tay với anh tôi thấy có một chút gì đó hơi buồn.

Lúc chia tay là lúc nửa đêm, cả hai chúng tôi đều uống hơi nhiều nên nôn hết ra đường, Thẩm Quân vỗ vào lưng tôi, lúc tôi đứng dậy thì đột nhiên Thẩm Quân ôm tôi và nói, Tiểu Bạch, cho anh hôn em nhé?

Tôi sững người, rồi tôi trả lời, không được.

Hai chữ không được đó tôi nói rất nhẹ, đúng vậy, tôi trả lời bằng giọng không cương quyết chút nào.

Thẩm Quân cúi người xuống, còn tôi né sang một bên. Anh đợi một lát rồi hôn lên trán tôi và bảo, coi như anh rượu vào thất lễ nhé. Tiểu Bạch, anh không thể kìm nổi lòng mình.

Tôi vô cùng cảm thấy bối rối, rồi tôi cố tình cười lớn để giấu đi vẻ bối rối đó. Thẩm Quân, thế coi như em cũng rượu vào thất lẽ nhé, tôi kiễng chân và hôn lên trán Thẩm Quân, sau đó tôi quay đầu chạy, tôi vẫy tay, tạm biệt anh nhé.

Tôi không thể gặp anh chàng này nữa, trên người anh ta có một ma lực đáng sợ, người tôi yêu là Cố Vệ Bắc, tôi phải xứng đáng với tình yêu của mình, tình yêu của chúng tôi không thể xảy ra bất trắc nào cả.

Tôi quay về khách sạn, Phần Na vẫn đang để đèn đợi tôi, Phần Na nhìn tôi và nói, Tiểu Bạch, cậu đừng có mà giở trò linh tinh đấy.

Tớ đâu có – tôi cãi, tớ đi thăm một người bạn cũ.

Nhưng anh mắt cậu lại toát lên một vẻ ngời ngời hạnh phúc, chỉ khi nào cậu nhìn Bắc mới có ánh mắt đấy, cậu phải xứng đáng với tình yêu của cậu chứ.

Tôi trùm chăn lên mặt và hô lớn, tớ buồn ngủ lắm rồi, tớ ngủ đây!

Đêm hôm đó tôi không thể chợp mắt, mắt chong chong đến tận khi trời sáng, tôi thầm nghĩ, từ giờ trở đi, mình không bao giờ được gặp Thẩm Quân nữa, đây là lần cuối cùng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.