Sau này, rất nhiều lần tôi đã hỏi Bắc cảm giác lúc đó của anh
như thế nào, đầu tiên thì anh nói chẳng có cảm giác gì. Rồi anh lại cười với vẻ rất ranh mãnh và ghé sát vào tai tôi bảo, lúc đó à, anh chỉ muốn nhảy xuống xe ngay tức khắc và hôn em.
Việc học của chúng tôi ngày càng căng thẳng hơn. Chúng tôi đều là các học sinh giỏi đến từ nhiều trường khác nhau, chính vì thế mà việc ganh
đua trong học tập rất quyết liệt. Trường chuyên cấp ba số 1 của chúng
tôi từng có rất nhiều học sinh thi đỗ vào trường đại học Thanh Hoa và
đại học Bắc Kinh, thực ra tôi biết bố mẹ đã đặt rất nhiều hy vọng vào
tôi, họ đều mong tôi sẽ đỗ trường đại học Bắc Kinh.
Nhưng hầu như tôi chỉ nghĩ đến một người.
Tôi lại tiếp tục quay về với chuyện của Bắc. Trước kia tôi chẳng bao giờ tin vào cái gọi là duyên số, nhưng lần gặp gỡ dưới bóng cây dạ hợp vào
ngày mùng 10 tháng 9 năm 1992 đã trở thành một bước ngoặt quan trọng
trong tình yêu của cả cuộc đời tôi.
Thực sự là tôi rất si mê Bắc. Tôi thầm nghĩ, không hiểu anh có điểm gì
mà lại có thể hút hồn tôi đến thế? Đẹp trai ư? Đây là một trong những lí do. Chắc là do tôi háo sắc, hồi đó tôi vẫn chưa biết mình là người háo
sắc. Giọng nói trầm ấm ư? Đúng vậy, giọng anh rất ấm. Lạnh lùng ư? Bắc
cũng rất lạnh lùng, bình thường chẳng mấy khi tôi thấy anh cười, các cô
gái thường hay thích những chàng trai như vậy, tôi không thích dạng con
trai suốt ngày cợt nhả, trông chẳng khác gì đàn bà.
Tôi bắt đầu làm thơ và trở thành thi sĩ của trường, tôi bắt đầu viết
nhật kí và đã viết được mười cuốn. Trong mười cuốn nhật kí đó, tất cả
các nhân vật chính đều chỉ là tên một người, thậm chí ngày nào Bắc mặc
quần áo gì tôi đều ghi chép đầy đủ, thậm chí hôm nào anh cắt tóc, anh
cãi nhau với ai, hôm nào anh đá bóng bị trẹo chân, rồi cả những chuyện
như anh không trả lời được câu hỏi nào trong giờ học… đều được tôi viết
rất say sưa, tôi có cảm giác như mình đang ghi lại những chuyện đại sự.
Mỗi khi Bắc bước vào lớp học tôi thường giả vờ xem sách, rồi tôi dỏng
tai nghe tiếng bước chân anh, anh ngồi bàn cuối cùng, nếu tôi không nhầm thì anh đã bước hết mười hai bước để vào chỗ ngồi của mình, đến khi anh ngồi xuống ghế thì trái tim thấp thỏm của tôi mới được yên vị.
Thời đó con trai và con gái trong lớp hầu như chẳng bao giờ nói chuyện
với nhau, nhà trường lúc nào cũng nhắc nhở và cấm học sinh yêu sớm, ai
mà nói chuyện với bạn khác giới thì bị coi là yêu sớm, ai yêu sớm sẽ bị
nhà trường đuổi học. Tôi rất hâm mộ những học sinh bị nhà trường đuổi
học, nếu Bắc yêu tôi thì tôi cũng sẵn sàng chịu cảnh đuổi học, kể cả đi
với anh đến cùng trời cuối đất, lưu lạc khắp đó đây tôi cũng cam lòng.
Bắc học rất thường, bù lại anh lại chơi bóng rổ rất giỏi, đá bóng cũng
rất hay, anh rất hay bỏ học đi xem phim, mỗi lần thấy anh bị thầy cô
giáo phạt tôi thấy rất thương anh.
Nhưng tôi lại rất thích cái vẻ bất cần của Bắc. Không giông như các nam
sinh khác, bị thầy cô nhắc nhở là vội vàng hứa hẹn đủ điều, tôi cảm thấy đó là việc làm rất lãng nhách,m.kiếp, rất lãng nhách.
Tôi có cảm giác như hồi đó có khá nhiều con gái thích anh. Bọn con gái
thường cố tình đi qua lớp tôi để ra nhà vệ sinh, hồi đó nhà vệ sinh nằm ở phía Tây của trường, cùng một lúc có thể giải quyết nhu cầu vệ sinh của năm sáu chục nữ sinh. Hồi Phần Na còn học ở trường số 3, tôi từng hỏi
Phần Na, cậu có biết cảm giác khi cả năm sáu mươi đứa con gái cùng đi vệ sinh là thế nào không? Phần Na lắc đầu. Tôi nói, hết sức hoành tráng.
Phần Na mắng tôi, Tiểu Bạch, sau này cậu mà không viết tiểu thuyết thì
phí quá đấy.
Tôi nói vậy hả? Liệu tôi có hi vọng vượt qua nữ sĩ Quỳnh Dao không nhỉ?
Tôi rất mong mình cũng sẽ giàu có như bà, nhưng tôi không thích mình
viết quá nhiều thứ linh tinh như bà, làm gì lại có những kiểu yêu nhau
như vậy? Nếu yêu thế thì thật quá là mệt mỏi, vì mỗi chuyện mua táo mà
hai người phải nói chuyện với nhau hai tiếng đồng hồ, có khi táo thối
hết mà chưa chắc đã mua được.
Đấy, tôi lại say sưa với chuyện Quỳnh Dao rồi. Hồi đó mọi người không
còn đọc tiểu thuyết của Quỳnh Dao nữa, thậm chí truyện của Diệc Thư cũng không còn ai thích đọc, thời đó xuất hiện rất nhiều nhà văn nữ xinh
đẹp. Tôi từng hỏi Hiểu Lối rằng, cậu bảo liệu sau này tớ có hi vọng trở
thành một nữ nhà văn xinh đẹp không? Hiểu Lối ngắm tôi một hồi và bảo,
tớ thấy có hi vọng đấy.
Để có thể trở thành nhà văn, ngày nào tôi cũng nằm bò trên bàn đọc tiểu
thuyết. Trong các giờ lịch sử, địa lý tôi cũng đều say sưa đọc tiểu
thuyết, tôi đọc rất nhiều tiểu thuyết nước ngoài, toàn những cái tên dài lê thê, tôi chẳng nhớ được tên nào, nhưng các mối tình của họ khiến tôi cảm động vô cùng, lần nào đọc tôi cũng khóc như mưa, đúng là họ chung
thuỷ thật đấy! Có lần đang đọc trộm tiểu thuyết trong giờ học thì tôi bị thầy giáo lịch sử bắt được, thầy hỏi tôi, hai lần Đại chiến thế giới,
nước nào bị đánh bại. Tôi đứng như trời trồng không biết phải trả lời
thế nào, từ trước tới nay tôi thường cứu nguy cho Bắc trong những vụ như thế nên lần này tôi đã cầu cứu anh, anh thì thào, Liên Xô.
Tôi liền trả lời, dạ Liên Xô ạ.
Thấy vậy cả lớp liền cười ồ lên, Bắc đã cố tình trêu tôi. Đáng ghét quá, tôi trợn mắt nhìn Bắc, mặt anh tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra,
anh nhìn sách rồi nói nốt nửa câu còn lại: không phải. Bắc muốn nói là
“không phải Liên Xô”.
Tôi thầm thề trong lòng, lần sau có câu nào Bắc không trả lời được thì tôi cũng không bao giờ giải nguy cho anh.
Nhưng tôi vẫn thích nhìn anh, điều này cũng giống như việc bọn con gái
hay đi qua lớp tôi để ra nhà vệ sinh, sở dĩ họ làm như vậy là vì anh,
mỗi lần anh đá bóng trông anh rất đẹp trai, nhìn anh chơi bóng chuyền
trên sân như những cảnh quay chậm trong phim, và trong buổi liên hoan
văn nghệ nhân dịp năm mới, Bắc đã hát rất hay bài Chiều Matxcơva, khi
anh hát xong đám con gái như đổ dạt hết, m.kiếp!
Làm sao không đổ dạt cơ chứ? Tôi nói với Hiểu Lối rằng, đó là giọng hát
của người bình thường à? Trời ơi, thật chẳng khác gì giọng Pavarotti.
Hiểu Lối liếc tôi một cái và bảo, Pavarotti hát giọng nam cao, người ta
hát dòng nhạc thính phòng, còn Bắc là hát dòng nhạc dân ca! Tôi nói, tớ
chẳng quan tâm đến mấy thứ đó, m.kiếp, chỉ thấy sao mà hút hồn quá trời.
Hiểu Lối bảo tôi ngày càng giống Phần Na, toàn thích nói bậy. Lúc nào
Hiểu Lối cũng rất yểu điệu thục nữ, ánh mắt mơ màng của cô như giấu
những điều tôi không thể biết, ví dụ chẳng bao giờ thấy Hiểu Lối nói
mình thích anh chàng nào, cũng không bao giờ thấy cô bắt chuyện với thầy giáo, về điểm này Hiểu Lối hoàn toàn không giống tôi, tôi rất thích bắt chuyện với những người đàn ông có vẻ đẹp trai hoặc đặt cho những gã
thật xấu một biệt hiệu nào đó, ví dụ cậu bạn ngồi trên bàn trước tôi cao 1,85 mét, nặng 80kg bị tôi đặt cho biệt hiệu là “Tấn”. Bạn thử nghĩ mà
xem, mỗi khi cậu ta đặt mông vào ghế ngồi, trọng lượng ngang ngửa với
một tấn hàng quá đi chứ!
Không ai biết chuyện tôi đang âm thầm viết thơ tình, tôi đã bắt đầu yêu ở độ tuổi 17. Trong đêm tối tôi thường đặt tay lên ngực mình, chúng như
những nụ hoa đang hé nở, mặc dù chúng cũng không được đầy đặn cho lắm
nhưng tôi có cảm giác rằng mỗi ngày chúng một căng đầy hơn, tôi đã nằm
mơ thấy rất nhiều chuyện trai gái, và nhân vật nam trong giấc mơ của tôi chỉ có một người, đó là Cố Vệ Bắc.
Ngày đó cái gọi là mơ thấy những chuyện trai gái cũng rất mơ hồ, cùng
lắm cũng chỉ là ôm nhau gì đó, nhưng câu nói ” anh chơi cô ấy rồi” của
Mã Quân vẫn luôn ám ảnh tôi, tôi không thể tưởng tượng ra “chơi” ở đây
là một khái niệm như thế nào, dĩ nhiên là tôi cũng không thể hỏi Phần
Na, hồi đấy Phần Na đã bị coi là một nhân vật phong lưu của phố Diễm
Phấn.
Phần Na hát Côn khúc rất hay, nhưng cô ấy lại thích Kinh kịch hơn, đặc biệt là thích trường phái Trình Nghiên Thu.
Sau khi học hết lớp 10, chúng tôi về nhà nghỉ hè, Phần Na hóa trang
thành diễn viên kịch và hát cho chúng tôi nghe bài Giấc mộng của cô gái
mùa xuân, bài biểu diễn của Phần Na lại một lần nữa khiến tôi giật mình: vẻ gợi tình, duyên dáng của Phần Na chẳng khác gì mẹ cô ấy.
Nhưng ánh mắt Phần Na không còn vẻ trong trắng, ngây ngô như tôi và Hiểu Lối.
Chúng tôi vẫn thường tụ tập với nhau nhưng rất ít khi chúng tôi đến cửa
hàng uốn tóc Người đẹp của Phần Na, vì ở đó có rất nhiều đàn ông nhìn
chúng tôi bằng những ánh mắt rất không bình thường, Phần Na hay trêu
ghẹo, đùa cười cợt với họ, thỉnh thoảng bọn họ lại cấu véo, đùn đẩy
nhau, điều này khiến chúng tôi cảm thấy khó chịu.
Trong thời gian đó Mã Quân có quay về một lần, anh ta đến tìm Phần Na, Phần Na chỉ nói một câu: “Cút ngay!”
Tôi cảm thấy câu nói đó mạnh mẽ, ít nhất là nó đã lấy lại được một chút lòng tự trọng.
Nhưng tôi biết, tự đáy lòng tôi và Hiểu Lối đã có phần coi thường Phần
Na, chúng tôi là những học sinh giỏi của trường cấp 3 số 1, chuẩn bị thi vào trường đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh, còn Phần Na thì đã
biến thành một cô gái phong trần hay hút thuốc, toàn mặc những bộ quần
áo đăng ten màu đen hở hang, thấy hết cả trong lẫn ngoài và ngồi trước
cửa hàng, vừa khêu gợi, vừa đáng buồn.
Mỗi lần gặp nhau chúng tôi vẫn hồ hởi như hồi còn nhỏ, nhưng tôi biết có cái gì đó đang dần dần ngăn cách chúng tôi.
Trước khi nghỉ hè, tim tôi đã nhói đau vì phải phân lớp thành lớp tự nhiên và lớp xã hội.
Và lớp bị phân lại là lớp chúng tôi! Người đáng trách nhất ở đây là thầy Lưu – giáo viên chủ nhiệm lớp tôi, thầy suốt ngày bận rộn với việc tìm
người yêu, thầy đã li hôn vợ, tâm lí không lúc nào vui, lớp tôi tha hồ
chơi bời, lộn xộn, thành tích học tập bao giờ cũng đứng ở hàng cuối
trong số tám lớp cùng khối, chính vì thế việc tách lớp là điều đương
nhiên! Lòng tôi đầy những lo âu, tôi không thể rời xa Bắc, tôi thích anh thế cơ mà! Cách duy nhất tôi có thể làm là đi tìm Vu Nhan. Vu Nhan là
ai vậy? Vu Nhan là cô bạn ngồi cùng bàn với tôi, thầy Lưu chủ nhiệm lớp
tôi là chú họ Vu Nhan! Vu Nhan là con em trong ngành dầu khí, có rất
nhiều tiền, lúc nào cũng thích ăn sôcôla và các loại bánh kẹp kem, hồi
thầy giáo phân chỗ ngồi, tôi và Vu Nhan đã chủ động xin ngồi cạnh nhau,
vì tôi phát hiện ra rằng cô bạn đó rất béo, mặc dù học giỏi nhưng không
bụng dạ không có gì là xấu, không có ác ý, chỉ hay ăn quà vặt, làm bạn
với những người như thế có thể yên tâm. Hồi đó tôi hay tính toán thiệt
hơn, sau này Thẩm Quân nói với tôi rằng, em là một cô gái thông minh, vì thông minh quá nên anh nào muốn tán em cũng phải mất rất nhiều công.
Thẩm Quân là người đàn ông thứ hai đến với tôi sau Cố Vệ Bắc. Anh nói
rằng, ngoài tôi ra anh sẽ không yêu người nào khác, giông như tình yêu
mà tôi dành cho Bắc vậy, tôi từng nói với Bắc như vậy, ngoài anh ra, em
mãi mãi không thể yêu được người nào khác!
Nhưng chúng tôi đều đã đi chệch ra khỏi quỹ đạo của tình yêu, đã rung
động trước người khác ngoài người mình yêu, điều này chứng tỏ con người
ai cũng có cái gọi là đa tình, đừng tưởng mình mãi mãi có thể chung thuỷ với một người! Nhưng cuối cùng bạn sẽ phát hiện ra rằng, người mà bạn
yêu nhất thực ra chỉ có một, người đó mới là người mà số phận đã an bài
cho bạn, họ sẽ cùng bạn đi suốt cuộc đời, bất luận bạn lấy ai, bất luận
bạn trải qua bao mối tình đều không quan trọng, điều quan trọng là người đó ăn sâu vào trong trái tim bạn! Đó là niềm đau mà cuộc đời bạn sẽ
không bao giờ cảm thấy hối hận,
Để được học cùng lớp với Bắc, tôi đã hối lộ cho Vu Nhan, tôi mua cho Vu
Nhan một tuần món cà rán, cô bạn béo đó rất thích ăn cà rán. Sau đó Vu
Nhan đã hỏi tôi rằng, này Lâm Tiểu Bạch, sao cậu cứ mời tớ đi ăn cà rán
như thế. Tôi bảo vì tớ không bao giờ muốn rời xa cậu, vì tớ muốn chơi
với cậu, suốt đời không muốn phải xa cậu, chỉ có trời mới biết lòng tôi
đang nghĩ gì. Vu Nhan nói, được, tớ sẽ đi tìm chú Lưu, tớ sẽ bảo chú ấy
tác động thêm để bọn mình có thể được học cùng một lớp.
Tôi lại nói, thế vẫn chưa được, phải nói hộ cho cả Bắc nữa, cậu thử nghĩ mà xem, Bắc hát hay như thế, mà cậu ấy cũng khá hóm hỉnh, bọn mình phải lợi dụng cậu ta, bắt cậu ta phải hát cho bọn mình nghe hai năm nữa.
Thời ấy, Bắc rất hay hát trong giờ giải lao, những bài hát mà anh ngồi
hát một mình đó thường khiến cả tôi và Vu Nhan đều cảm thấy ngây ngất.
Mà này, hình như Bắc rất thích cậu thì phải. Tôi cố gắng thêm mắm thêm muối.
Tôi nói đùa như vậy chứ thật lòng tôi cũng có suy nghĩ đó, nếu gán ghép
Bắc với Vu Nhan thì chắc chắn Vu Nhan cũng sẽ rất thích, tôi biết cô ấy
cũng đang yêu thầm Bắc, cô ấy cũng không muốn phải xa Bắc.
Được, Vu Nhan bảo, tớ sẽ đi tìm chú Lưu, cậu cứ yên tâm. Rồi Vu Nhan nói với vẻ rất e thẹn, có đúng là Bắc thích tớ thật không? Cậu thấy thế à?
Dĩ nhiên, tôi nói với giọng có vẻ rất nghiêm túc, cậu không biết à, cậu ấy thường xuyên nhìn trộm cậu đấy.
Hay là do cậu ấy nhìn cậu? Vu Nhan vặn lại tôi.
Làm gì có! Tôi nói, chắc chắn là nhìn cậu! Cậu không biết chứ tớ ớn
thằng cha đấy lắm, lúc nào hắn cũng gây sự với tớ, bọn tớ là kẻ thù của
nhau. Tôi cố tình nói như vậy, nếu không nói thế thì làm sao Vu Nhan
phấn khởi được.
Kết quả là Vu Nhan đã trúng kế của tôi, cô ấy đi tìm thầy giáo chủ
nhiệm, và thế là ba chúng tôi và sáu người khác bị phân vào lớp A4.
Hôm đó tôi vô cùng phấn khởi, tôi phóng mấy vòng xe đạp quanh sân vận
động, đây là việc khiến tôi vui mừng đến muốn phát điên bởi tôi lại có
thể học cùng lớp với Bắc hai năm nữa.
Đây là điều bí mật vô cùng hạnh phúc của tôi.
Dịp nghỉ hè năm đó, tôi thường đạp xe đến gần khu Bắc ở. Hồi đó nhà anh
sống trong khu nhà tập thể cũ, tôi thường đạp xe lòng vòng dưới sân.
Biết anh sống ở khu Hưng Thái nên tôi đã tìm hiểu rất kĩ, đó là nhà B4.
Và thế là tôi cưỡi chiếc xe đạp cà tàng của mình, tôi mặc chiếc váy đỏ,
dưới ánh nắng mặt trời trông tôi như một đoá hoa mẫu đơn đang nở rộ, rực rỡ nhưng lẻ loi.
Rất nhiều các buổi chiều hoàng hôn, tôi đứng dưới sân nhà tập thể nơi
anh ở, tôi cứ đứng đợi như một đứa ngốc, sau này Bắc gọi tôi là cây si.
Tôi thích cái tên đó.
Tôi là cây si. Là cây si của anh.
Lần gần đây nhất là lần chúng tôi đi sát qua nhau, rồi cả hai đứng cách
nhau hai mươi xentimet giữa lối đi của hai dãy bàn học, chúng tôi đã
ngẩng đầu lên cùng một lúc và nhìn nhau trong mười giây ngắn ngủi đó.
Nhưng rồi Bắc đã bỏ đi trước. Nếu anh không bước đi trước thì tôi cũng
vẫn sẽ đứng như vậy, hê, không biết ai sợ ai, không ngờ tôi lại háo sắc
đến vậy!
Hè năm 1993, trong khi tôi đang đi lòng vòng dưới sân nhà Bắc thì bất ngờ Bắc xuất hiện trước mặt tôi
Hi. Anh chào tôi.
Tôi sững người. Anh hỏi, cậu làm gì vậy?
Tớ, tớ, tớ… Tôi lắp bắp, tớ, chơi loanh quanh thôi, tớ muốn, tớ muốn đi bơi.
Chỉ có trời mới biết bể bơi cách đây mấy vạn dặm.
Vậy hả? Thế tớ cũng muốn đi, hay là ta cùng đi nhé.
Ừ, tôi bảo.
Nào, lên xe đi, để tớ đèo cậu một đoạn.
Tim tôi đập thình thịch, đầu óc tôi rối bời. Cảm giác tim đập mạnh của
các nhân vật chính khi gặp người mình yêu được miêu tả trong những
truyện tôi đã từng đọc đều không giống với tôi bây giờ, mỗi người có một cảm giác riêng, một vạn người có một vạn cảm giác, tôi chỉ mong chiếc
xe đạp đó cứ đi mãi như thế, không bao giờ dừng lại, mãi mãi không bao
giờ dừng lại…
Đó là một chặng đường vô cùng kì diệu, tôi ngồi sau gác ba ga xe đạp để
Bắc đèo, chiếc váy tung bay trong gió, mái tóc bồng bềnh, đôi môi đỏ,
hàm răng trắng. Khi đi ngang qua ổ gà, xe xóc mạnh khiến tôi nhỡ đà ôm
chầm lấy Bắc. Đây có phải là lần đầu tiên da thịt chúng tôi tiếp xúc với nhau không? Chỉ có ba giây rồi tôi lại buông ra ngay. Hàng trăm con rối đang nhảy nhót trong đầu tôi, lúc đó tôi chỉ mong được gặp đám bạn cùng lớp để họ nhìn thấy anh đèo tôi, tôi không sợ tiếng đồn, không sợ người ta nói tôi và anh yêu nhau! Thậm chí tôi còn hi vọng bọn con gái ghen
tị với tôi. Sau này, đến năm 2005, tôi đã xem bộ phim Tình nhân do Lục
Nghị và Triệu Vi đóng, trong đó cũng có một chi tiết tương tự, Triệu Vi
ôm Lục Nghị rất lâu, xem đến đoạn đó nước mắt tôi đã lăn dài trên má.
Lục Nghị nói với Triệu Vi rằng, không nói tức là không thay đổi, mãi mãi không nói tức là mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Tình yêu của họ cũng phải trải qua muôn vàn trắc trở, qua bao gian nan,
cuối cùng họ đã đến được với nhau. Và chặng đường thơ mộng đó là nơi đã
chứng kiến những giây phút trái tim tôi đập thình thịch liên hồi.
Ánh nắng mặt trời rọi thẳng lên má tôi, gió thổi nhè nhẹ, tôi chỉ mong chiếc xe đó đi mãi không bao giờ dừng lại.
Sau này tôi đã hỏi Bắc cảm giác lúc đó của anh thế nào. Anh cười với vẻ
ranh mãnh và ghé sát tai tôi nói, lúc đó à, anh chỉ muốn nhảy xuống xe
ngay lập tức để hôn em.
Hôm đó chúng tôi đã cùng nhau đi đến bể bơi, vì sợ bạn bè cùng lớp nhìn
thấy nên chúng tôi một người bơi ở một bể bơi rộng, một người bơi ở một
bể bơi nhỏ hơn. Tôi ngụp đầu xuống lòng nước sâu và một lúc lâu sau tôi
mới ngoi lên, tôi rất muốn cười, rất muốn kể cho người khác nghe cảm
giác như muốn phát điên của mình lúc này. Tôi nghĩ, hay nhất là tìm Hiểu Lối.
Không biết người khác có cảm giác thế nào, thời niên thiếu, người mà
mình tin cậy nhất không phải là cha, là mẹ, mà là người bạn thân của
mình! Và tôi cũng rất thích cảm giác được ở bên Hiểu Lối, đó là một cảm
giác thật kì diệu, sau này tôi đã đọc được một cuốn sách tâm lí học nước ngoài viết về tâm lí của con gái và con trai, cuốn sách đó viết, trong
lòng mỗi người, hoặc ít hoặc nhiều đều có khuynh hướng bị đồng tính
luyến ái. Chỉ có điều, những tình cảm đó có cái sẽ phát triển thành bệnh lí, có cái lại phát triển thành tình bạn.
Dĩ nhiên, tôi hồi đó chưa cảm nhận được điều đó. Tôi chỉ nghĩ rằng mình và Hiểu Lối sẽ chơi với nhau suốt đời.
Tối hôm đó về tôi đã tìm Hiểu Lối, tôi không thể ngờ được rằng, Hiểu Lối cũng đang có việc muốn tìm tôi.