Muốn Nói Yêu Em

Chương 23: Chương 23




Tống Tiểu Tây nhìn nhân viện phục vụ đang đứng lại một chút, lại thở dài trong lòng, cúi đầu bước qua, ngồi xuống.

Vẻ mặt Giang Thừa Mạc như bình thường, gọi điểm tâm cô thường hay ăn nhất là thịt bò bít tết hạt tiêu đen, lại một chút salad làm điểm tâm, chờ phục vụ nhận lệnh đi, anh lại tiếp tục không nhanh không chậm nhai thịt bò.

Tống Tiểu Tây nhìn khuôn mặt xanh xao hơn xưa của anh, nhỏ giọng nói: “Thẩm Dịch nói anh ngã bệnh.”

“Anh không sao.”

Tống Tiểu Tây im lặng.

Thật ra thì nhớ lại trước kia, lúc cô ăn cơm với Giang Thừa Mạc, cũng ít nói như hiện tại. Trừ phi cô phạm vào lỗi gì, hoặc sắp phạm lỗi, nếu cần thì anh sẽ trách mắng, nếu không thì thôi. Phụ trách điều hòa không khí luôn là Tống Tiểu Tây, bình thường cô nói mười câu anh chỉ trả lời về vài chữ, mà nếu như cô vui vẻ tới mức khoa tay múa chân, anh còn có thể dội một chậu nước lạnh “Ăn không nói ngủ không nói”, sau đó lại nói một câu kinh điển như “Lời nói như cái gì”, sau đó toàn bộ hăng hái của Tống Tiểu Tây sẽ hoàn toàn biến mất, ngoài mặt im lặng không nói gì nuốt đồ ăn, trong lòng muốn cắt tấm da của anh xuống xem bên trong có phải là tờ báo cũ kỹ sắt rỉ.

Lúc này Tống Tiểu Tây không lên tiếng, tình huống chỉ có tiếng va chạm nhỏ của dao nĩa. Lúc Tống Tiểu Tây bắt đầu ăn bít tết thì Giang Thừa Mạc đã ăn xong, anh để khăn xuống gọi phục vụ tính tiền, Tống Tiểu Tây trơ mắt nhìn anh lấy thẻ thu tiền vào ví, đứng lên cầm áo khoác ở bên, di chuyển bước chân hình như phải đi, lúc anh đi qua người cô thì theo bản năng cô giữ chặt áo anh.

Giang Thừa Mạc dừng bước, cúi đầu nhìn tay cô, ánh mắt không bận tâm, mặt không chút thay đổi, không nói gì.

Sau một lúc lâu, Tống Tiểu Tây từ từ buông tay ra, Giang Thừa Mạc muốn bước tiếp, kết quả cùi chỏ lại bị Tống Tiểu Tây ôm chặt lấy, Giang Thừa Mạc thở dài nhẹ một hơi, rốt cuộc mở miệng nói câu thứ tư ngày hôm nay: “Chuyện gì?”

Tống Tiểu Tây không có can đảm nhìn mắt anh, miệng giật giật, lại giật giạt, rốt cuộc cúi đầu nói ra lời: “Về sau anh thật sự không để ý tới em sao?”

“Tống Tây tiểu thư,” Giang Thừa Mạc nói không chút để ý, “Hôm nay là em không nghĩ để ý anh?”

“…”

Cô vẫn ôm chặt, Giang Thừa Mạc mất một lúc mới kéo được quần áo đầy nếp nhăn từ trong tay cô ra. Tống Tiểu Tây trực giác muốn bắt ống tay áo của anh, kết quả bị anh hất ra.

Cô lập tức ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh mắt khủng khoảng lại lã chã chực khóc của cô Giang Thừa Mạc trầm ngâm chốc lát, chậm rãi mở miệng, từng chữ rõ ràng, “Tống Tây, anh với em tạm thời vẫn không nên gặp mặt.”

“…”

Anh nhìn cô, hình như còn muốn bổ sung lại một câu, vậy mà vẫn không nói ra. Chỉ dùng tay phủi thằng tay áo, sau đó dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi ra ngoài.

Qua cửa sổ Tống Tiểu Tây thấy anh mở cửa xe, vẻ mặt tuấn tú lạnh nhạt giấu sau chiếc kính đen, bóng dáng thon dài chui vào trong xe, sau đó chậm rãi rời đi. Cô ngơ ngác ngồi một lát, đột nhiên cảm thấy chán ngán thất vọng, còn cảm thấy tức ngực, miếng thịt bò bít tết đưa lên đến miệng, vì sao lại khó có thể nuốt xuống.

Hai ngày sau, Tống Tiểu Tây cảm thấy rất phiền muộn, Tống Tiểu Tây cảm thấy rất nóng nảy. Hơn nữa loại phiền muộn này vượt ra xa khỏi dự tính của cô, cô giống như con cá bị ném lên bờ, rất muốn quay trở lại trong nước, nhưng lại không làm được gì.

Giang Thừa Mạc trước sau như một, nói một không hai, nói chuyện luôn kèm theo thói quen bảo thủ. Anh nói tạm thời không gặp mặt, cô khẳng định gần đây sẽ không được thấy anh, mà anh cũng không đưa ra kỳ hạn chính xác, Tống Tiểu Tây cảm thấy cô như đơn phương bị kết án tù chung thân, Giang Thừa Mạc ném một sợi dây nối với cổ cô treo trên tường, chân lủng là lủng lẳng, không thể làm gì cả.

Tống Tiểu Tây buồn bực đi ra ngoài, chạy đến tiệm cắt tóc mà hồi trước Trần Thanh Hân cưỡng chế cô đến làm đầu quăn. Tóc của cô dài đến eo, chất tóc rất tốt, mềm mại đen nhánh, dưới ánh sáng còn bóng lên óng ả. Lúc đó stylist cầm cây kéo đứng ở sau lưng cô rõ ràng là không đành lòng, hỏi Tống Tiểu Tây liên tiếp ba lần có chắc chắn muốn cắt không, mỗi lần hỏi Tống Tiểu Tây đều hạ mí mắt không yên lòng gật đầu, sau đó cô nghe thấy từng tiếng “xoẹt xoẹt”, tiếp đó càng “xoẹt xoẹt” nhiều hơn, theo cách của cô mà nói đây là Tam Thiên phiền não đều rơi xuống theo cây kéo.

Tận đêm khuya Tống Tiểu Tây mới về nhà, thấy bộ dáng mới của mình trong gương thì hoàn toàn không phản ứng kịp. Đánh giá khách quan, tay nghề của stylist rất tốt, cô mang một cái đầu Hepburn (tra gg là ra bà này nhá!), lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, nhìn còn trẻ hơn vài tuổi, thậm chí còn có nét mới khác biệt. Hơn nữa đầu cũng nhẹ hơn trước rất nhiều, lúc rửa mặt cũng rất dễ dàng, cô định ăn mừng một bữa, nhưng Tống Tiểu Tây đột nhiên nhớ lại, Giang Thừa Mạc từng nửa thật nửa giả giễu cợt cô rằng mái tóc của cô là nơi đáng giá nhất, hơn nữa đột nhiên trong đầu cô hiện ra một câu nói của Giang Thừa Mạc “Để dài mới đẹp”, vì vậy lại không khỏi càng thêm buồn bực.

Sau một tháng bận rộn ở thành phố A, Lý Duy Diệp dành ra một tháng rảnh rỗi tới tìm cô. Lúc ở sân bay anh nhìn thấy sắc mặt của cô, nhíu mày, cười nói: “Sắc mặt không tốt lắm. Em là đang nhớ tới anh sao?”

Tống Tiểu Tây dụi mắt: “Tối qua thấy ác mộng, không ngủ ngon.”

“…” Lý Duy Diệp gửi lại cô vẻ mặt dở khóc dở cười, “Cũng không cần thành thực như vậy chứ?”

Hai người cùng nhau đi xem phim. Ở trong rạp tâm trạng của Tống Tiểu Tây không tốt, phim chiếu bao lâu thì vẫn cứ như gà mổ thóc, mãi cho đến khi kết thúc phim mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy từ trên vai Lý Duy Diệp. Cô vừa mở mắt thì thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng, cùng với lời nói cũng dịu dàng như thế: “Gối lên vai của anh rất thoải mái chứ?”

Trong lúc anh nói chuyện ngón tay thon gầy thoáng qua trước mắt cô, một giây kế tiếp đội cái mũ lên đầu cô, Tống Tiểu Tây co rụt cổ lại, mắt nhắm hờ xin lỗi vì hành động vừa rồi: “Ngại quá.”

Lý Duy Diệp nhìn cô hai giây, nói trực tiếp: “Tâm tình em không tốt.”

Tống Tiểu Tây mím môi không phủ nhận, anh còn nói: “Xảy ra chuyện gì không vừa ý sao?”

“…”

Vậy cũng được. Anh không hỏi.” Anh nở nụ cười, “Giờ chúng ta đi ăn cá nhé?”

Lý Duy Diệp nói, làm bạn gái của anh, anh có nghĩa vụ làm cô vui vẻ. Tiếp theo quả thật đúng như vậy, cô đưa cô đi ăn cơm hóng gió nghe nhạc, lúc thành phố lên đèn thì dẫn cô đến tầng cao nhất của tòa nhà cao ốc ngắm nhìn sông Hải Hà, mà trước đó, Tống Tiểu Tây ở thành phố T hơn hai mươi năm, cho tới vât giờ cũng không biết phòng ăn xoay tròn của tòa nhà này có thể nhìn phong cảnh sông Hải Hà đẹp như vậy.

Nhưng mà dù có nghe thêm Tống Tiểu Tây vẫn có chút uất ức khó chịu. Cô đè ép khóe miệng ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng lại thất thần, mà Lý Duy Diệp ngồi đối diện, vẫn rất quan tâm cô, điều này khiến cô cảm thấy xấu hổ. Hơn nữa lúc cô và Lý Duy Diệp bên nhau, điện thoại anh cũng không vang lên, sau này cô mới biết thì ra anh tắt máy. Lý Duy Diệp chuyên chú chăm sóc so với sự chần chừ không chú tâm của cô, Tống Tiểu Tây không chỉ cảm thấy áy náy, mà cũng rất xấu hổ.

Cô nói với anh: “… Thật ra cũng không cần tắt máy. Anh không sợ công ty có việc gấp không tìm được anh sao?”

“Hả?” Lý Duy Diệp hơi cười, “Không có việc gì lớn, có việc lớn cũng không nên tới tìm anh. Anh hồi trước ở thành phố A làm nhiều việc như vậy, giờ hiếm lắm mới có ngày nghỉ. Nên thoải mái nhàn nhã một chút. Mà đằng sau còn có một đống ông cụ lớn tuổi trông coi, không phá sản được.”

“Đây là lời nói của một ông chủ nên nói sao?”

“Ông chủ cũng là người mà, nếu như ngay cả thời gian ở bên bạn gái cũng không có, còn làm ông chủ làm gì?” Anh một tay chống cằm, một tay đưa bình gia vị cho cô, “Lại nói, thật ra ở thành phố có Duy Ngữ, anh có thể một năm không trở về nó cũng có thể trông coi tốt, chỉ là không thể mập lên thôi. Đơn giản mà nói, bọn anh rất rõ ràng, công việc chính của anh là ra cửa kiếm một khối thịt tương đối dễ ăn, giá tiền cũng vừa phải, sau đó mua về nhà; mà phần khối thịt này chưng nấu chiên xào như thế nào, cũng là chuyện của Duy Ngữ.”

“…”

Anh cười một tiếng, nhìn cô, tiếng nói dịu dàng: “Cho nên, có một người bạn trai như anh, có phải cũng là một chuyện hạnh phúc đúng không? Có thể dành ra một tháng nghỉ ngơi không công việc, dùng để đi du lịch, chơi game với em, em gặp phiền toái anh phụ trách giải quyết, gặp khó khăn anh tính kế giúp em, cũng không cần quan tâm về kinh tế, em chỉ cần thỉnh thoảng quan tâm anh một chút, suy tính làm thế nào giữ chặt anh trong tay. Thoải mái lại không phải dùng sức, có phải không?”

Tống Tiểu Tây nghĩ, có lẽ Lý Duy Diệp nói rất đúng, nhưng cô vẫn không thấy rằng phải dùng ít sức. Liên tục một tháng Giang Thừa Mạc không có tin tức, ở trong lòng Tống Tiểu Tây cỏ dại sinh trưởng điên cuồng, mang theo dải bông thật dài mềm mại, vừa thổi tới đây, liền động đất rung trời, nghĩ bỏ rơi cũng khó. Lúc Giang Thừa Mạc ở đây thì thấy bình thường, chờ lúc anh không có ở đây Tống Tiểu Tây liền bắt đầu cảm thấy không thoải mái đủ đường. Giống như là hút ma túy, đột nhiên bị bắt dừng lại, trong lòng cô khó chịu như bị hàng ngàn con trùng đang bò.

Suy nghĩ một chút cô nhớ lại lần cảm động nào đó nửa đêm anh lái xe tới đưa cô đi bệnh viện vì bị viêm dạ dày cấp tính, lúc ấy Tống Tiểu Tây ôm lấy cánh tay Giang Thừa Mạc, ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt dễ nhìn, học giọng nói trong phim truyền hình: “Ông chủ lớn Giang, về sau anh ngàn vạn lần không thể biến mất. Anh biết mất thì em sống thế nào, anh chính là Bồ Tát sống Khai Thiên Tích Địa, đồng chí Lôi Phong cứu người ở thủy hỏa. Một ngày không gặp như cách ba năm, anh muốn biết anh đi công tác hai tuần lễ em nhớ anh đến nhường nào không?”

Cô còn chưa nói hết, sau một khắc liền bắt đầu như heo bị giết gào lên. Khuôn mặt Giang Thừa Mạc không thay đổi dùng sức giữ lại bàn tay cô vừa truyền dịch xong, tiếng nói lành lạnh vang lên: “Về sau nửa đêm còn dám ăn kem, em cứ tự sinh tự diệt đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.