Sáng hôm sau Thẩm Hàn Hy vội vàng mang Lâm Gia Tuệ trở về Tấn vương phủ. Hai người một chủ một tớ cùng nhau qua đêm ở bên ngoài ít nhiều cũng sẽ gây ra nhiều thị phi không đáng có. Kiếp trước còn là Nguyệt Thần mặc dù luôn bị trói buộc bởi thần tắc nhưng chung quy chuyện riêng tư của hắn cũng không người nào dám đem đi buôn dưa lê. Giờ thì khác rồi, hắn chỉ là một phàm nhân, một phàm nhân bị mù phải sống dựa vào trợ cấp của hoàng đế!
Hắn thật mỉa mai lão thiên gia, kiếp nào ông ta cũng không cho hắn được tự do thoải mái, bất kể làm thần hay làm người hắn cũng đều phải thống khổ biết bao nhiêu.
Nhưng mà ngày hắn trở lại làm thần chắc cũng không còn xa nữa rồi, một khi dứt đại nạn ở trần gian thì hắn không còn lý do nào để lưu lại nữa.
Lâm Gia Tuệ từng hỏi hắn một câu, hắn khi trở về là có thể làm thần.. như vậy nàng không phải sẽ trở lại làm một con tiểu kỳ lân suốt ngày chỉ chờ hắn bế lên?
Hắn cũng đã từng suy nghĩ rất nhiều nhưng cũng không biết phải trả lời làm sao bởi vì tộc kỳ lân xưa nay nằm ngoài lục giới, đến Phụ Thần cũng không có bất kỳ ghi chép nào về sự xuất hiện của bộ tộc kỳ lân, chính vì thế mà hắn cũng không chắc được rằng khi nàng ở kiếp này chết đi rồi có thể phục vị được hay không huống chi hoá thành người.
Lo thì lo như thế nhưng mà hắn cũng không có nói ra, chỉ đưa ra lời hứa cho nàng sự bảo hộ tốt nhất.
Kiếp trước nàng vì hắn mà chết, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa hắn cũng sẽ không bỏ rơi nàng.
Ta sẽ là giọng nói của ngươi, thay ngươi thốt ra những điều ngươi đang nghĩ trong lòng.
***
Hoàng cung.
''Bẩm hoàng thượng, ám vệ bên phía phủ Tấn vương hồi báo.''
Trên long sàng Thẩm Hàn Thiên một tay ôm ấp thứ phi, dáng vẻ mười phần kiều diễm:
''Nói!''
Được lệnh, Tiểu Ý Tử nói: ''Khởi bẩm hoàng thượng, theo ám vệ hồi báo, dạo gần đây Tấn vương phủ vẫn không có động tĩnh gì, chỉ là vài tháng trước Tấn vương gia mang từ nhân gian về một nữ tử.''
Hoàng đế nhàm chán ngắt lời: ''Liên quan gì đến trẫm?''
''Hoàng thượng xin chớ vội kết luận, nô tài dâng cho người xem bức họa của vị cô nương đó.''
Nói rồi Tiểu Ý Tử cung kính lấy từ tay áo ra một bức họa dâng lên cho Thẩm Hàn Thiên, khoé miệng nở một nụ cười đắc ý mà thứ phi kia trong lòng ngùn ngụt lửa giận. Một nữ tử nhân gian có cái gì hơn ả chứ?
''Ái phi, nàng lui ra trước.'' Thẩm Hàn Thiên mắt dán chặt lên dung mạo chim sa cá lặn của tiên nữ trong tranh, nét mặt hiện lên vẻ vừa vui vừa ghen tị.
Thứ phi kia biết thời hạn sử dụng của mình đã hết nhưng vẫn cố xin thêm một chút lưu tình của hoàng đế, ả khẽ lên tiếng nũng nịu: ''Hoàng thượng.''
Lúc này đây hắn không còn tâm trạng để dây dưa với cái hình mẫu chán ngán một bên nữa bèn nhau miệng: ''Lui ra lui ra!''
Thứ phi biết mình hết hy vọng bèn thất thểu rời đi, ả biết bên ngoài kia còn hàng tá tỷ muội đang chờ xem kết cuộc thảm nhất của ả, quả nhiên... đế vương không người nào chung thuỷ!
Tiểu Ý Tử trông biểu hiện của hoàng đế thì hài lòng khẽ nhắc: ''Hoàng thượng, người thấy sao?''
''Quốc sắc thiên hương! Tiên nữ giáng trần! Tại sao trên thế gian lại có một đóa hoa kiều diễm như thế mà đến giờ trẫm mới được nhìn thấy? Hoàng huynh của trẫm thật tốt số!''
''Hoàng thượng, người không muốn cô nương đó sao?''
Thẩm Hàn Thiên thiếu chút nhỏ nước dãi: ''Muốn, tất nhiên là muốn!''
Tiểu Ý Tử mỉm cười: ''Vậy để nô tài phái người đi cướp.''
''Không cần. Trẫm muốn người sao lại phải đi cướp? Tiểu Ý Tử, mau truyền lệnh của trẫm bảo Tấn vương giao tiên tử đến cung của trẫm, trái ý coi như phạm phải khi quân lập tức trảm thủ!''
Tiểu Ý Tử xem như đạt được mục đích bèn cung kính lui ra.
***
Đạo thánh chỉ phi lý được đưa đến vào giữa trưa, nội dung trong thánh chỉ càng làm cho người ta phát hỏa. Thẩm Hàn Hy quỳ dưới nền đất lạnh nghe xong mà khoé miệng giật giật không ngừng. Tên hoàng đế chết tiệt dám giật người trên tay hắn, thật sự là đáng chết.
Lâm Gia Tuệ quỳ bên cạnh đã sớm toát mồ hôi hột, nàng ra sức bám lấy cánh tay đang run lên vì tức giận của hắn.
''Vương gia sao còn chưa tiếp chỉ?'' Tiểu Ý Tử liếc mắt đầy ý cười.
Thẩm Hàn Hy lấy lại bình tĩnh, cánh tay miễn cưỡng nâng lên tiếp lấy đạo thánh chỉ. Tiểu Ý Tử hài lòng gật đầu: ''Chỉ là một nha hoàn bên cạnh mà thôi, vương gia cần gì phải chọc cho hoàng thượng nổi giận, đưa nàng vào cung cũng là để hoàng thượng sủng ái chứ nào phải để nàng vào chỗ chết. Vương gia thức thời như vậy mới tốt. À, nếu đã tiếp thánh ý thì xin vương gia hãy sớm đưa tiểu mỹ nhân vào cung yết kiến thánh thượng. Nô tài xin phép cáo lui.''
Lâm Gia Tuệ ngã ngồi bên cạnh hắn, hai hàng nước mắt tuôn trào như suối, nếu nàng có thể nói... nàng sẽ hét lên là không muốn! Nếu bắt nàng phải gả cho hoàng đế nàng thà bản thân mình cắn lưỡi tự sát, sao có thể để mặt hắn tự do chà đạp? Hoàng đế thì muốn làm gì thì làm sao? Nàng không cam tâm!
Hàn Hy, ta không muốn gả cho hoàng đế! Ta không muốn để hắn tự do chà đạp!
Tại sao? Tạo sao hai kiếp ngươi đều chia uyên rẽ thuý bọn ta? Bọn ta có thù oán gì với ngươi? Lão thiên gia, người có công bằng không?
Thẩm Hàn Hy nén giận phất tay áo cho hạ nhân lui xuống rồi tiện tay xé rách đạo thánh chỉ tan thành trăm mảnh. Bên tai hắn lại vang lên tiếng của Thiên Chi Tà: ''Ta quên nói cho ngươi biết, hoàng đế nhân gian chính là cái tên huynh đệ song sinh với Thần hoàng đã khiến ngươi tan nát một hồn một phách.''
Kể từ lúc Thẩm Hàn Hy tự mình tấn chức Ma Thần thì hắn chưa bao giờ cảm thấy mình tức giận như hôm nay, vào lúc đó hắn tưởng rằng đến cả hỷ nộ ái ố hắn cũng không còn nữa rồi ấy chứ! Thật ra là hắn vẫn còn!
Thẩm Hàn Hy gắt gao ôm Lâm Gia Tuệ đang ngồi khóc sướt mướt, nhỏ giọng an ủi: ''Không sao, đừng khóc, ta đã cho ngươi một lời bảo hộ an toàn, ta cam đoan, ngươi sẽ bình an vô sự!''
''Vì sao? Vì sao luôn có người chia rẽ chúng ta? Ta chỉ muốn bình yên sống hết một đời bên cạnh ngươi mà bọn hắn cũng không cho! Rốt cuộc là tại sao?''
Là đố kỵ! Là thù hận!
Lần đâu tiên hắn khẽ hôn lên tóc nàng: ''Không sao, hứa với ta.. cho dù xảy ra bất cứ tình huống nào cũng không được bỏ rơi mạng sống của mình.'' Bởi vì ta còn chẳng biết nếu ngươi thật sự chết đi liệu ta có còn gặp lại ngươi. Vì thế xin hãy vì ta mà sống. ''Cho dù hắn có làm gì ngươi thì ngươi cũng không được phép tự vẫn, mạng của ngươi... kiếp này là của ta..''
Phải, ta còn nợ chàng một sự cứu vớt và còn một câu nói.
Vì thế ta không thể chết. Nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ nào chạm đến người ta.
Mạng của ta giờ là của chàng, người của ta cũng sẽ là của chàng.
''Đừng khóc, Gia Tuệ đừng khóc. Ta sẽ tìm cách để ngươi quang minh chính đại thoát khỏi ma trảo của tên cẩu hoàng đế. Hãy tin ta, ta xin thề với Ma Thần.''
...
''Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!''
''Thần quân người không sao chứ? Lẽ ra người không bị bệnh mới phải?''
Thiên Chi Tà dùng tay nắm chặt cái mũi rồi nói với tên ma tướng: ''Ma Thần tiền nhiệm cầu cứu, giờ ta phải đi giúp! Hắt xì! Chứ bệnh thì không có!'' Nói rồi hoá thành làn khói trắng biến mất vào không trung.
...
''Lam Sất!''
''Thiên Chi Tà? Tìm ta có việc gì?''
''Chủ nhân của ngươi ở nhân gian gặp nạn, ngươi, đi giúp hắn chút đi!''
Tiểu Lam Sất bĩu môi: ''Lại đùn trách nhiệm cho ta!''
Thiên Chi Tà bất đắc dĩ thở dài: ''Ta là Thần, chung quy cũng không thể can thiệp quá nhiều, vả lại.. nếu ngươi không đi, e rằng chủ mẫu của ngươi sẽ rơi vào tay người khác mất!''
Tiểu Lam Sất tái mặt: ''Nha, cái này tuyệt đối không được!''
''Vậy còn không mau đi!'' Nói rồi hắn tiện tay túm Tiểu Lam Sất tống xuống trần gian.
Trước khi nó chạm tới cửa vào nhân giới còn dùng sức quẳng lại một câu: ''Thiên Chi Tà khốn kiếp đợi khi chủ nhân trở lại ta sẽ nói người xử ngươiiiiiiiiiiii!''
Thiên Chi Tà nhếch miệng, hắn nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai: ''Ồn ào quá!''
...
''Aaaaaaaaaaaa..... ẳng ẳng!'' Hic, cư nhiên lại hiện nguyên hình! Thiên Chi Tà khốn kiếp....!
Lâm Gia Tuệ gục đầu trong ngực Thẩm Hàn Hy bỗng nghe được âm thanh đó liền ngẩng phắt đầu dậy. Thẩm Hàn Hy khẽ cong khoé miệng: ''Đó có phải là một con chó nhỏ màu trắng không?''
Lâm Gia Tuệ gật đầu, mặc dù trong giấc mơ nàng không có nhìn thấy nó nhưng không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
Giọng Thẩm Hàn Hy cất lên: ''Được cứu rồi, Lam Sất, mau qua đây!''
''Gâu gâu, chủ nhân, chủ mẫu!''
''Chủ mẫu?'' Lâm Gia Tuệ hai mắt còn ngấn lệ hỏi.
Thẩm Hàn Hy xoa đầu nàng, hướng Lam Sất cười: ''Là hắn tống ngươi đi xuống?''
Tiểu Lam Sất một bụng uỷ khuất: ''Sao chủ nhân biết? Phải đó, hắn cư nhiên tống thuộc hạ bay xuống!''
Khoé môi hắn giật mạnh: ''Ta rất hiểu hắn. Ngươi, cùng chủ mẫu tiến cung đi. Nhớ bảo vệ nàng ấy chu toàn.''
''Gâu! Thuộc hạ đã rõ!'' Lam Sất cung kính nhận lệnh. ''Chủ mẫu, người cứ yên tâm!''