Vạn Tùng Đào chính thức nhận chức vào ngày đó, Hứa Huyễn vừa hưng phấn vừa khẩn trương, cô muốn biết anh còn nhớ hay không hơn một tháng trước chính là buổi tối kia, anh đã từng cùng một cô gái đi chung xe.
Mà cô gái kia, chính là cô.
Đáng tiếc sự thật có chút để cho cô thất vọng, anh đối với mỗi một vị đồng nghiệp đều mỉm cười bắt tay, đến chỗ cô thì nụ cười không thay đổi chút nào, hào phóng khéo léo, tao nhã lễ độ, không có gia tăng bất kỳ ngạc nhiên hay thân thiết nào.
Thượng hạ cấp gặp mặt lẫn nhau, giới thiệu nhau một phen, sau đó liền bổ nhào công việc. Cái này tiết tấu cùng hiệu suất cũng làm người ta sợ, đã không có thời gian chỉ bảo lẫn nhau, người người đều chỉ có thể tự mình thích ứng với toàn bộ hoàn cảnh, nếu như không, cũng chỉ có thể dần dần bị loại bỏ.
Một ngày làm việc gắt gao, đến buổi tối, cấp trên Vạn Tùng Đào nói muốn mời mọi người đi ăn cơm hát Karaoke. Các đồng nghiệp cũng rất tích cực hưởng ứng, Hứa Huyễn đi theo đám người phía sau im lặng không lên tiếng. Đồng nghiệp Tiểu Dư đối với phản ứng của cô rất khó hiểu, hỏi cô: “Làm sao em một chút cũng không hưng phấn?”
Hứa Huyễn không khỏi hỏi ngược lại cô: “Vậy tại sao chị lại hưng phấn như thế?”
Tiểu Dư không khỏi mắt trợn trắng, “Van em, Vạn Tổng tướng mạo phong thái, danh tiếng năng lực, chỉ bằng người nào nhìn vào cũng đủ để hưng phấn đó!” Núp ở đám người sau, cô không khỏi tôn sùng cùng ca ngợi, nháy mắt ra hiệu, “Nói thật, em một chút cũng không có hứng thú với anh ấy sao?”
Hứa Huyễn sợ bị cô nhìn ra bí mật nhỏ ở đáy lòng, vội vàng đẩy tay của cô ra, lại vuốt tóc rơi trên trán ra sau tai, chậm rãi thanh minh: “Người nào giống như chị, nhìn thấy nam nhân dáng dấp tốt liền chảy nước miếng đi không nổi!”
Cô tự cho là biểu hiện được vô cùng tự nhiên, không muốn Tiểu Dư lại bình tĩnh coi chừng Cô, trên mặt tất cả đều là có thâm ý khác cười.
“Hứa Huyễn, em biết em có một đặc điểm không? Em càng khẩn trương lại càng không muốn làm cho người ta biết là em đang khẩn trương, càng sẽ không nhịn được vuốt vài sợi tóc!” (ý là Hứa tỷ nếu đang nói xạo là sẽ vuốt tóc đó =)) ) Cô hì hì cười xấu xa cũng đi chỉ vào thái dương của Hứa Huyễn, “Em, em là đang coi trọng người ta, coi trọng người ta, là coi trọng người ta đây mà?”
Hứa Huyễn nghe liền nóng người lên , vội vàng chận miệng của cô: “Chị đừng nói hưu nói vượn! Chị mới coi trọng anh ta! Cả nhà chị cũng coi trọng anh ta!”
Các cô đang nháo, chợt nghe phía trước có người hỏi: “Đây là người nào coi trọng người nào, tình thế sao lại kịch liệt như vậy?”
Hứa Huyễn ngẩng đầu lên, nhìn thấy vạn Tùng Đào đang xoay người mỉm cười nhìn về phía các cô.
Cô ngây người một chút.
Hoàn hảo Tiểu Dư cũng không có thật phá, cô dàn xếp trả lời Vạn Tùng Đào: “Vạn Tổng, chúng ta đang nói khi còn bé thích xem phim hoạt hình gì thôi mà! Tôi nói Hứa Huyễn khẳng định thích nhất Đại vương bẩn thỉu, cô ấy lại nói chính tôi mới thích Đại vương bẩn thỉu nhất!”
Các đồng nghiệp tất cả đều cười lên. Vạn Tùng Đào khóe miệng cũng dương lên: “A? Kia Hứa Huyễn, em rốt cuộc thích ai?”
Hứa Huyễn đầu óc tê cứng. Cô thiếu chút nữa đã nói “Anh” , cũng may tia lý trí cuối cùng đã ngăn cô làm ra chuyện mất mặt.
“. . . . . . Hồ Lô Oa!” Cô lúng ta lúng túng trả lời.
Nghe đáp án của cô, không biết tại sao những đồng nghiệp kia cười đến càng thêm vui vẻ. Hứa Huyễn mặt trở nên hồng lại nóng, sau ót toát ra mồ hôi. Cô thẳng ở trong lòng trách cứ mình, tại sao lại khẩn trương như vậy? Cô rất muốn ở trước mặt Vạn Tùng Đào lưu lại ấn tượng tự nhiên hào phóng.
Coi như anh không có nhớ tới cô là người ai, cô cũng muốn cô lại lần nữa có thể ở trước mặt anh lưu lại một ấn tượng mới, mà không phải như bây giờ một bộ dạng khẩn trương đần độn không biết làm sao cho tốt.
Cô đang âm thầm ai oán, bên tai lại nghe được Vạn Tùng Đào giòn tan cười: “Hảo! Lúc sau chúng ta liền cho Hứa Huyễn hát bài Hồ Lô Oa!”
Mọi người tất cả đều reo lên ồn ào cùng trầm trồ khen ngợi, Hứa Huyễn vội vàng khoát tay giùng giằng nói: “Em không biết hát cho lắm. . . . . .”
Vạn Tùng Đào cắt đứt lời cô: “Không quan hệ, anh sẽ giúp em! Anh hát cùng em!”
Mọi người rống càng lợi hại hơn, Hứa Huyễn day day thái dương, “Kia. . . . . . Được rồi!” Cô đối với Vạn Tùng Đào cố trấn định trở lại rồi mỉm cười, “Sợ rằng muốn liên lụy Vạn Tổng thôi!”