Rõ là quá đáng.
Bế cả ngày cũng không thấy tuyên bố nhiệm vụ, ôm xong rồi mới báo, ngọc giản này muốn chết thật à.
Có điều ngọc giản cũng oan ức lắm … trước đó nó bị dọa nên tiêu hao quá độ, không còn chút lực lượng nào, sao có thể tuyên bố nhiệm vụ? Đúng lúc nhiệm vụ tiến vào bí cảnh Nguyệt Lạc hoàn thành, nó mới có khả năng tuyên bố nhiệm vụ tiếp theo.
Xét đến cùng vẫn tại Thẩm Thanh Huyền không nên dọa nó … (っ- ‸ – ς)
Đương nhiên lời này ai dám nói? Dù sao ngọc giản không dám nói rồi đó, nó ngoan ngoãn nằm ngay đơ, cố gắng kéo cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất.
Trời hửng sáng, mọi người đều tỉnh dậy.
Túc Vũ bắt chuyện với Thẩm Thanh Huyền:
“Triêu Yên, chúng ta ăn chút gì đi!”
Thẩm Thanh Huyền vừa nghe đến ăn, mi tâm xinh đẹp hơi nhíu lại.
Túc Vũ dỗ y:
“Ăn chút thôi mà, không ăn sao có sức?” Nói xong nó lấy ra một đống thứ trong túi Càn Khôn.
Tăng Tử Lương chuẩn bị cho bọn họ rất nhiều đồ ngon, so với tu sĩ xuất hành bên ngoài thì xem như thượng đẳng.
Có điều dù thượng đẳng cỡ nào, trong mắt Thẩm Thanh Huyền vẫn là canh thừa cơm nguội.
Không đề cập tới chuyện y không ăn tục vật đã lâu, thời còn ăn cũng chưa từng hưởng qua những thứ như thế này.
Tiếc là đã vào bí cảnh, y không cách nào tùy ý làm mấy thứ này biến mất. Vô luận là chuyển dời không gian hay ảo thuật đều không phải tu vi giai đoạn hiện tại có thể thi triển.
Thật sự phải ăn ư? Thẩm Thanh Huyền im lặng không lên tiếng.
Túc Vũ cảm thấy tiểu đồng bọn của mình đáng yêu quá chừng, mỏng manh yếu ớt lại còn kén ăn, quả nhiên là tiểu thiếu gia.
May mà Thẩm Thanh Huyền không mở thần thức, nếu không sợ rằng Túc Vũ đã xong đời.
Đúng lúc này, Cố Kiến Thâm giải vây cho Thẩm Thanh Huyền:
“Sức khỏe thiếu gia không tốt, không dám ăn loạn.”
Hóa ra thiết lập thân thể gầy yếu còn có thể dùng như vậy, Thẩm Thanh Huyền hơi hài lòng.
Túc Vũ lập tức nói:
“Ra thế ư? Vậy … vậy Triêu Yên nên ăn những gì?”
Cố Kiến Thâm nói:
“Chỗ thuộc hạ đã chuẩn bị từ trước.”
Nói xong, hắn lấy một túi Càn Khôn rực rỡ ánh vàng, trông như vàng, vàng chói mù mắt.
Túc Vũ yên lặng phun tào: thẩm mỹ này, chậc chậc …
Thẩm Thanh Huyền không nói gì, thế nhưng đôi mắt to tròn mất tự nhiên lườm ba liếc bốn.
Cố Kiến Thâm dùng ảo thuật lấy đồ vật trong túi Càn Khôn.
Một món, hai món, ba món, bốn món …
Túc Vũ mở to mắt, trợn mắt há mồm.
Tấm thảm đỏ thẫm lấp lánh sợi bạc, bàn ngọc màu cam nạm bảo thạch đỏ rực … Ngay cả bộ đồ ăn đều là mâm vàng đũa bạc chói mù mắt người ta.
Bức tranh này, toàn bộ đều blingbling!
Thẩm Thanh Huyền thấy thế đôi ngươi hơi mở, nửa ngày không lên tiếng.
Túc Vũ cho rằng y cũng bị choáng như mình, hòa giải nói:
“Ha ha, rất … rất sáng …”
Ngoài từ này ra nó không biết nên dùng gì để hình dung, nhưng Thanh Thâm đại ca là người tốt, mình không nên ghét bỏ thẩm mỹ của người ta, chỉ có thể cố gắng khen vài câu …
Cố Kiến Thâm rất mực tao nhã vươn tay:
“Thiếu gia, mời.”
Thẩm Thanh Huyền không động đậy.
Túc Vũ tưởng y ghét bỏ, dẫu sao bọn họ đều ở Vạn Tú Sơn, nơi đất thiêng sinh hiền tài kia có thể so với tiên cảnh nhân gian, phàm phu tục vật này sao có thể sánh bằng? Đáng thương tầm mắt Thanh Thâm đại ca cạn hẹp, cho rằng những thứ này là tốt nhất, muốn dùng đồ tốt hầu hạ thánh tử.
Nghĩ thế, Túc Vũ không đành lòng làm Thanh Thâm trung thành hộ chủ khổ sở, vì thế nói với Thẩm Thanh Huyền:
“Triêu Yên, ngồi … ngồi đi.” A, nói chuyện thôi mà mắt cũng đau.
Thẩm Thanh Huyền cứng ngắc gật đầu.
Túc Vũ thấy y như thế, trong lòng ấm áp trào dâng, thật đúng là đôi chủ tớ biết thông cảm, thấu hiểu, trân trọng lẫn nhau.
Ngọc giản: Thiếu niên, ngươi sợ mình không mù đó à!
Trên thực tế Thẩm Thanh Huyền làm gì ghét bỏ? Sao có thể cự tuyệt? Sao không mừng cho được? Y đang trải qua thử thách vô cùng lớn, đang cố gắng để bản thân đừng “giết người đoạt bảo”.
Sau khi nhập tọa, Túc Vũ cảm thấy mắt mình càng đau.
Đối diện cái bàn ánh vàng rực rỡ sáng đỏ lấp lánh là một thiếu niên thanh liễu như gió mát quấn sương, thưa thớt như mây.
Tương phản như thế khiến Túc Vũ không mở mắt nổi!
Chống đỡ! Túc Vũ tự nói với mình, Triêu Yên còn chống đỡ được, nó cũng phải ráng chống đỡ! Không thể tổn thương trái tim Thanh Thâm đại ca, không thể khiến cố gắng của Triêu Yên kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Khoan đề cập tới tiểu hoa đào đang điên cuồng não bổ, ta đến ngắm nhìn Tôn chủ đại nhân cái nào.
Thẩm Thanh Huyền mặt không đổi sắc, nhưng cẩn thận chút có thể nhìn ra, đôi mắt đen láy kia cất giấu ánh sáng, lấp la lấp lánh, trông rất đẹp mắt.
Cố Kiến Thâm khẽ nhếch môi mỏng, tiếp tục lấy đồ trong túi Càn Khôn.
Sau bộ đồ ăn chính là bữa chính.
Cố Kiến Thâm chuẩn bị phong phú, thức ăn lấy ra tinh xảo ngon miệng đồng thời mang theo độ ấm mới nấu, hiển nhiên trong túi Càn Khôn vẫn còn càn khôn.
Từng món ngon lên bàn, Túc Vũ bị chói tới đau mắt cũng nhịn không được nuốt nước bọt.
Trông ngon quá! Nghe mùi đã thấy ăn ngon cực kỳ!
Ăn ngon … đương nhiên ăn ngon rồi, dù sao cũng do đại trù Duy Tâm Cung tự mình nấu, đi khắp Thiên Đạo và Tâm Vực cũng chỉ có một phần này.
Cố Kiến Thâm rót hồng trà cho Thẩm Thanh Huyền:
“Thiếu gia, mời chậm dùng.”
Vô cùng cẩn thận chu đáo, dù là Thẩm Thanh Huyền thì giờ phút này cũng cảm thấy rất hưởng thụ.
Y không quen ăn vật thế tục, nhưng bày trên bàn đều là món ăn thượng hạng, qua tay đại sư nấu nướng, bất kể màu sắc hay hương vị đều là đồ tốt nhất, thực sự không thể bắt bẻ.
Túc Vũ thử một miếng liền sợ ngây người …
“Ăn ngon quá đi!” Túc Vũ nhìn về phía Cố Kiến Thâm, khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn kinh ngạc, “Sao lại có món ăn ngon đến vậy!”
Chẳng trách Thẩm Thanh Huyền kén ăn, nếm qua mỹ vị cỡ này sao y còn nuốt trôi được thứ trong túi Càn Khôn của nó!
Thẩm Thanh Huyền ăn một miếng cơm viên màu vàng tròn trịa, Túc Vũ nhìn về phía y, đầy mắt đều là: Ăn ngon không ăn ngon không, có phải ngon lắm đúng không!
Thẩm Thanh Huyền thản nhiên nói:
“Tạm được.”
Túc Vũ: “!”
Nó cũng gắp một viên cơm chiên giòn, sau khi cho vào miệng liền cảm thấy mình sắp thăng thiên!
Vào miệng tan ngay, để lại vị tinh khiết thơm lừng, giữa môi răng như nở rộ vô số loài hoa, tư thái linh động, uyển chuyển có một không hai!
“Ăn quá ngon!” Túc Vũ ngoài tán thưởng ra đã không còn cách nào có thể hình dung.
Nó ăn một hồi mới chợt nhớ ra, quay đầu nhìn về phía Cố Kiến Thâm:
“Thanh Thâm đại ca, những món này đều do ngươi làm ư?”
Cố Kiến Thâm gật đầu:
“Đúng vậy.”
Túc Vũ sắp sùng bái chết hắn luôn.
Thẩm Thanh Huyền liếc nhìn hắn, hàm ý khóe mắt có thể dịch thành bốn chữ: mặt dày vô sỉ.
Cố Kiến Thâm vờ như không phát hiện, dù sao hắn nói đây là mình làm, ngự trù trong cung cũng không dám nói không phải.
Sau khi ăn no, Cố Kiến Thâm lại bảo:
“Thiếu gia, mời lui về sau một chút, để ta thu dọn.”
Túc Vũ vội vàng nói:
“Ta tới giúp ngươi.”
Cố Kiến Thâm nói:
“Chút việc nhỏ này, không nhọc Túc Vũ thiếu gia lo lắng.”
Túc Vũ định nói thêm đôi lời, Thẩm Thanh Huyền đã tiếp lời nó:
“Không sao đâu, để hắn dọn đi, hắn quen rồi.”
May mà người Tâm Vực không ở đây, nếu không họ nhất định sẽ liều mạng với Thẩm Thanh Huyền.
Bệ hạ tôn quý của họ, Đế tôn tối cao của họ, thần tượng cả đời của họ, giờ phút này vậy mà quen làm người hầu tạp vật??
Túc Vũ đi tới cạnh Thẩm Thanh Huyền nói:
“Thanh Thâm đại ca đúng là một người tốt.”
Thẩm Thanh Huyền từ chối cho ý kiến.
Ma tôn Tâm Vực giết người như ngóe, lấy máu vấn đạo mà là người tốt à?
Mắt tiểu hoa đào này nhất định phải trị cho tốt.
Túc Vũ không hiểu sao phát run, trong chớp nhoáng, nó cảm thấy như mình nhìn thấy Tôn chủ đại nhân …
Cố Kiến Thâm thu dọn xong, mọi người liền lên đường tiếp tục “mạo hiểm”.
Túc Vũ hưng phấn nói:
“Luôn cảm thấy sau khi ăn cơm khí lực tràn đầy.” Nó gồng cánh tay nhỏ, cảm thấy bên trong toàn là lực lượng.
Không phải cảm thấy, mà là nhất định tràn đầy.
Ăn vào đều là vật linh hiếm có, uống đều là quỳnh chi ngọc nhưỡng, phàm nhân uống một ngụm đã có thể ngộ đạo. Cũng may tiểu hoa đào sống ở Vạn Tú Sơn, đắc đạo với thân thể vạn linh, nếu không nó thật sự không tiêu nổi linh thực trân quý này.
Thẩm Thanh Huyền vẫn còn cân nhắc nhiệm vụ trên ngọc giản.
Cố Kiến Thâm thấy y không nhúc nhích, giả vờ cung kính hỏi han nhưng thật ra đang trêu tức:
“Thiếu gia, cần thuộc hạ giúp gì không?”
Hôm qua hắn gài bẫy mới ôm được vị “tiểu thiếu gia” tôn quý này, hôm nay chắc không có khả năng đụng tới y rồi.
Đang nghĩ thế, tiểu đồng môi hồng răng trắng lại hất cằm bảo:
“Ta mệt rồi.”
Cố Kiến Thâm: “……”
Thẩm Thanh Huyền mặt mày bình tĩnh duỗi tay ra.
Túc Vũ đứng bên cạnh nhìn thấy bị manh (moe) đầy mặt: thiệt thiệt thiệt là đáng yêu! QAQ
Đôi mắt Cố Kiến Thâm thâm trầm, trong màu mắt xanh như bầu trời lại có đốm lửa màu đỏ, hắn hỏi y:
“Thiếu gia muốn thuộc hạ ôm ngài ư?”
Thẩm Thanh Huyền vô cùng thẳng thắn thừa nhận:
“Ừ.”
Ai ngờ nam nhân hôm qua mệt tới suýt chặt tay cũng không chịu buông hôm nay lại bắt đầu muốn gây chuyện.
Cố Kiến Thâm dịu dàng nói:
“Ngài vừa cơm nước xong, vẫn nên đi bộ chút đi.”
Thẩm Thanh Huyền nói:
“Không cần.”
Bên môi Cố Kiến Thâm tràn đầy ý cười:
“Thiếu gia đừng tùy hứng, thuộc hạ đang nghĩ cho thân thể của ngài.”
Thẩm Thanh Huyền nheo mắt lại:
“Ngươi còn biết thân phận mình à.”
Cố Kiến Thâm: “…”
Tuy Thẩm Thanh Huyền thấp hơn hắn một đoạn cực lớn, nhưng khí thế đủ đầy, y ngửa đầu, trách mắng:
“Người hầu nên nghe theo lệnh chủ nhân, còn cần ta dạy ngươi sao?”
Túc Vũ hoảng sợ, muốn tiến lên giảng hòa, Cố Kiến Thâm đã hơi cúi người, ôm người lên, giọng hắn hạ thấp, ngập tràn cưng chiều và dung túng:
“Cẩn tuân lời thánh tử.”
Thẩm Thanh Huyền hừ lạnh một tiếng, cánh tay nho nhỏ vòng qua cổ hắn.
Cố Kiến Thâm tạm ngừng, Thẩm Thanh Huyền đã nhu thuận tựa vào ngực hắn, hai mắt nhắm nghiền:
“Ta ngủ một lát.”
Cố Kiến Thâm cúi đầu, nhìn khuôn mặt trắng mịn cùng lông mi mảnh dài, trong đầu hiện ra nam nhân tao nhã vô song cao cao tại thượng kia.
Hắn dựa sát vào, gần như dán vào lỗ tai y, dùng giọng nói làm lòng người rung động thì thầm:
“Sư thúc, ngài đang câu dẫn ta ư?”